Loạn trượng đánh chết?
Mọi người sắc mặt đều thay đổi, không nghĩ tới đại tiểu thư có thể nói ra như vậy
Bởi vì Bích Lam chính là người của lão phu nhân, nếu thật sự đánh chết, cũng phải có lão phu nhân đồng ý mới được
Lão phu nhân Trương thị tức giận, đập bàn nói: "Làm càn! Nhà nay khi nào đến phiên ngươi quản! Dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
Qúy Như Yên cười nhẹ: "Qủa thật nhà này không phải ta làm chủ, nếu là ta, trước hết sẽ dạy cho các nô tài hảo hảo học quy củ, cái gì là chủ tử, cái gì là nô tài! Miễn cho không hiểu rõ giữa nô tài và chủ tử có sự khác nhau, lão phu nhân, người nói có đúng không?"
Lời nói này ý nói lão phu nhân không biết dạy dỗ hạ nhân, đem nô tài cùng chủ tử cùng đẳng cấp, mới có thể làm cho Bích Lam như vậy, không để chủ tử vào trong mắt
Một câu này phát ra, làm cho lão phu nhân giận đến đỏ bửng mặt mày, dương tay chỉ thẳng vào Qúy Như Yên, lớn tiếng kêu: "Hảo! Ăn nói rất khôn khéo. Người đâu đánh cho ta! Người kiêu ngạo cùng vô lý kia sao có thể làm trưởng nữ của nhị lang! Kỳ Nhi, ngươi thân là mẫu thân của nàng, như thế nào không biết dạy dỗ, tùy ý để nữ nhân này bắt nạt lấn tới trên đầu ngươi sao?"
"Lão phu nhân, người đây là có điều không biết, hiện giờ Yên Nhi chính là do đích thân thánh thượng phong Như Yên quận chúa, ta chỉ là một phu nhân của thái y, như thế nào có thể dám cùng quận chúa động thủ a?"
Quách Ngọc Kỳ là vui mừng khi người khác gặp chuyện, chỉ cần lão phu nhân hạ quyết tâm giáo huấn Như Yên, nàng kia chắc chắn sẽ hảo hảo trợ giúp
Lão phu nhân Trương thị trợn trừng mắt: "Cho dù là quân chúa thì như thế nào? Nàng như trước vẫn là người của Qúy gia, không để trưởng bối trong mắt, kiêu ngạo vô lý, cho dù là thánh thượng triệu kiến, lão thân đây cũng có thể giải thích ổn thỏa!"
Qúy Như Yên không hề sợ hãi, ngược lại khẽ nở nụ cười: "Lão phu nhân, người gần đây thân thể không khỏe, chính là đang uống thuốc sao?"
"Làm sao ngươi biết?"
Mấy ngày nay, lão phu nhân Trương thị đúng là không được khỏe, cũng là làm cho Bích Lam đi mua thuốc cho mình, nhưng là luôn không có chuyển biến gì!
Qúy Như Yên lành lạnh quét nàng một cái: "Đó là lão phu nhân người già rồi, luôn làm việc hồ đồ như vậy, đến lão thiên gia cũng nhìn người không vừa mắt, tự nhiên cũng khiến cho người hảo hảo chịu đựng nỗi đau khổ này!"
"Ngươi___"
Lão phu nhân Trương thị tức giận hai mắt trừng lớn, toàn thân run rẩy, hô hấp khó khăn, cự nhiên lúc này ngất đi
Qúy Như Yên lại không buông tha nàng, nói thêm: "Nếu là Qúy phủ không chào đón ta, ta đây sẽ rời đi! Qúy gia các người ngày sau cũng đừng tìm ta! Nếu không đừng trách ta không nói tình cảm, đối với nhà họ Qúy các người đuổi cùng giết tận!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều trấn kinh không thôi
Quách Ngọc Kỳ ôm lão phu nhân đã hôn mê bất tỉnh, há mồm kêu khóc: "Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh a! Như thế nào ngươi xem thường người đã sinh dưỡng ngươi!"
Qúy Như Yên liếc mắt nhìn Quách Ngọc Kỳ: "Quách Ngọc Kỳ! Miệng của ngươi tốt nhất là sạch sẽ một chút cho cô nãi nãi! Qúy phủ như thế nào dưỡng qua ta? Năm đó Qúy Như Yên , ở ngoài cửa thành Thịnh kinh đã bị giết chết từ lâu rồi!"
Lời của nàng, làm cho Quách Ngọc Kỳ giật mình, ánh mắt hé lên tia hoảng loạn không thôi!
Không!
Qúy Như Yên làm sao có khả năng biết sát thủ chính là do nàng phái đến
Nhưng là, nhìn Qúy Như Yên hơi thở lạnh lùng, ánh mắt như đao nhìn mình chằm chằm, Quách Ngọc Kỳ một câu cũng không nói lên lời
Qúy Như Yên thời điểm rời đi, có nhìn quá Yến Tuyết một cái
Yến Tuyết lại hướng nàng gật đầu, Qúy Như Yên bí hiểm cười, chậm rãi ly khai khỏi Trán Cúc đường
Nàng vừa ly khai, toàn bộ Trán Cúc đường cũng liền loạn hết cả lên
Một nhóm đi thỉnh đại phu, một số khác lại hợp lực đưa lão phu nhân trở về phòng
Mà Quách Ngọc Kỳ vẫn ngồi dưới đất, rõ ràng thời tiết nóng nực, nhưng là lại có cảm giác rét lạnh
Qúy Như Yên trở về là muốn lấy mạng của nàng sao?
Mọi người sắc mặt đều thay đổi, không nghĩ tới đại tiểu thư có thể nói ra như vậy
Bởi vì Bích Lam chính là người của lão phu nhân, nếu thật sự đánh chết, cũng phải có lão phu nhân đồng ý mới được
Lão phu nhân Trương thị tức giận, đập bàn nói: "Làm càn! Nhà nay khi nào đến phiên ngươi quản! Dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
Qúy Như Yên cười nhẹ: "Qủa thật nhà này không phải ta làm chủ, nếu là ta, trước hết sẽ dạy cho các nô tài hảo hảo học quy củ, cái gì là chủ tử, cái gì là nô tài! Miễn cho không hiểu rõ giữa nô tài và chủ tử có sự khác nhau, lão phu nhân, người nói có đúng không?"
Lời nói này ý nói lão phu nhân không biết dạy dỗ hạ nhân, đem nô tài cùng chủ tử cùng đẳng cấp, mới có thể làm cho Bích Lam như vậy, không để chủ tử vào trong mắt
Một câu này phát ra, làm cho lão phu nhân giận đến đỏ bửng mặt mày, dương tay chỉ thẳng vào Qúy Như Yên, lớn tiếng kêu: "Hảo! Ăn nói rất khôn khéo. Người đâu đánh cho ta! Người kiêu ngạo cùng vô lý kia sao có thể làm trưởng nữ của nhị lang! Kỳ Nhi, ngươi thân là mẫu thân của nàng, như thế nào không biết dạy dỗ, tùy ý để nữ nhân này bắt nạt lấn tới trên đầu ngươi sao?"
"Lão phu nhân, người đây là có điều không biết, hiện giờ Yên Nhi chính là do đích thân thánh thượng phong Như Yên quận chúa, ta chỉ là một phu nhân của thái y, như thế nào có thể dám cùng quận chúa động thủ a?"
Quách Ngọc Kỳ là vui mừng khi người khác gặp chuyện, chỉ cần lão phu nhân hạ quyết tâm giáo huấn Như Yên, nàng kia chắc chắn sẽ hảo hảo trợ giúp
Lão phu nhân Trương thị trợn trừng mắt: "Cho dù là quân chúa thì như thế nào? Nàng như trước vẫn là người của Qúy gia, không để trưởng bối trong mắt, kiêu ngạo vô lý, cho dù là thánh thượng triệu kiến, lão thân đây cũng có thể giải thích ổn thỏa!"
Qúy Như Yên không hề sợ hãi, ngược lại khẽ nở nụ cười: "Lão phu nhân, người gần đây thân thể không khỏe, chính là đang uống thuốc sao?"
"Làm sao ngươi biết?"
Mấy ngày nay, lão phu nhân Trương thị đúng là không được khỏe, cũng là làm cho Bích Lam đi mua thuốc cho mình, nhưng là luôn không có chuyển biến gì!
Qúy Như Yên lành lạnh quét nàng một cái: "Đó là lão phu nhân người già rồi, luôn làm việc hồ đồ như vậy, đến lão thiên gia cũng nhìn người không vừa mắt, tự nhiên cũng khiến cho người hảo hảo chịu đựng nỗi đau khổ này!"
"Ngươi___"
Lão phu nhân Trương thị tức giận hai mắt trừng lớn, toàn thân run rẩy, hô hấp khó khăn, cự nhiên lúc này ngất đi
Qúy Như Yên lại không buông tha nàng, nói thêm: "Nếu là Qúy phủ không chào đón ta, ta đây sẽ rời đi! Qúy gia các người ngày sau cũng đừng tìm ta! Nếu không đừng trách ta không nói tình cảm, đối với nhà họ Qúy các người đuổi cùng giết tận!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều trấn kinh không thôi
Quách Ngọc Kỳ ôm lão phu nhân đã hôn mê bất tỉnh, há mồm kêu khóc: "Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh a! Như thế nào ngươi xem thường người đã sinh dưỡng ngươi!"
Qúy Như Yên liếc mắt nhìn Quách Ngọc Kỳ: "Quách Ngọc Kỳ! Miệng của ngươi tốt nhất là sạch sẽ một chút cho cô nãi nãi! Qúy phủ như thế nào dưỡng qua ta? Năm đó Qúy Như Yên , ở ngoài cửa thành Thịnh kinh đã bị giết chết từ lâu rồi!"
Lời của nàng, làm cho Quách Ngọc Kỳ giật mình, ánh mắt hé lên tia hoảng loạn không thôi!
Không!
Qúy Như Yên làm sao có khả năng biết sát thủ chính là do nàng phái đến
Nhưng là, nhìn Qúy Như Yên hơi thở lạnh lùng, ánh mắt như đao nhìn mình chằm chằm, Quách Ngọc Kỳ một câu cũng không nói lên lời
Qúy Như Yên thời điểm rời đi, có nhìn quá Yến Tuyết một cái
Yến Tuyết lại hướng nàng gật đầu, Qúy Như Yên bí hiểm cười, chậm rãi ly khai khỏi Trán Cúc đường
Nàng vừa ly khai, toàn bộ Trán Cúc đường cũng liền loạn hết cả lên
Một nhóm đi thỉnh đại phu, một số khác lại hợp lực đưa lão phu nhân trở về phòng
Mà Quách Ngọc Kỳ vẫn ngồi dưới đất, rõ ràng thời tiết nóng nực, nhưng là lại có cảm giác rét lạnh
Qúy Như Yên trở về là muốn lấy mạng của nàng sao?
/800
|