Qúy Như Yên cả người chấn động, nàng nghĩ như thế nào cũng thật không ngờ, Qúy Đông Minh lại biết chuyện này!
Sát ý cực đại ngay lập tức nắm trên yết hầu của Qúy Đông Minh, giọng nói giống như hàn băng: "Là ngươi hạ độc nương?"
Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, Qúy Đông Minh muốn thoát ra khỏi nàng, mau chóng nói: "Không! Không phải là ta! Một nữ tử nói cho ta biết!"
Bộ dạng của hắn cũng không giống như đang nói dối, Qúy Như Yên liền buông lỏng tay: "Là ai?"
"Nữ tử này ta chỉ gặp qua một lần, ta nhớ rõ người đó là thị nữ bên cạnh Trần hoàng hậu, tên gọi là Băng Phàm"
Băng Phàm?
Thị nữ bên cạnh Trần hoàng hậu?
Qúy Như Yên nghĩ lại, đêm hôm đó ở Kính An Tự, Tĩnh phi từng nói qua với nàng, trước một buổi tối Bùi Khê rời khỏi Thịnh kinh, Trần hoàng hậu đã gặp mặt mẫu thân của nàng!
Nói như vậy, lẽ nào buổi tối kia, mẫu thân đã trúng Túy Diêm Hoàng!
Qúy Như Yên thấy nàng thần sắc bất định: "Ta đem những chuyện ta biết đều nói hết cho ngươi, ngươi cũng nên đến Qúy phủ cứu muội muội cùng đệ đệ của ngươi!"
Qúy Như Yên giương mắt quét qua hắn một cái: "Ngươi còn không nói một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Nương hậu sản rong huyết, là ai cấp thăng cư đại bổ thang?"
Qúy Đông Minh tái nhợt, hắn thật không ngờ, Qúy Như Yên ngay cả chuyện này cũng biết
Qúy Như Yên đứng một chỗ, cười lạnh liên tục: "Ngươi không muốn nói, đó là vì người kê đơn, chính là người ngươi yêu nhất Kiều di nương!"
Qúy Đông Minh sợ tới mức dưới chân mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất
Qúy Như Yên gương mặt mang ý cười, làm cho hắn cảm thấy được hắn như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, ngay cả một tia ấm áp cũng không có
Vốn Qúy Như Yên không biết thăng cư đại bổ thang này là do Kiều di nương hạ, cũng là do Yến Tuyết đã nói sự việc này với nàng
Yến Tuyết lúc đó rất bi phẫn, tất nhiên sẽ không nói dối
Hơn nữa thời điểm nương sinh Như Tuyết, chính mình đi đến nói đầu bếp nữ sắc thuốc, đúng lúc đó Kiều di nương lại xuất hiện là do Kiều di nương mở miệng, mới có thể làm cho Qúy Như Yên cảm kích trong lòng
Chính bởi vì một cái nguyên do, nàng mới vừa hồi phủ, đã đáp ứng Kiều di nương báo ân
Ai ngờ, nàng nhưng lại giúp tiện nhân muốn hại chết mẫu thân của nàng!
Vì vậy, về sau Qúy Như Yên không đáp ứng Kiều di nương bất cứ chuyện gì
Qúy Như Yên từng bước đi đến chỗ Qúy Đông Minh, trên cao nhìn xuống hắn: "Ngươi yên tâm, bốn đứa nhỏ của Qúy phủ, ta sẽ cho chúng một con đường sống. Về phần những người khác, thánh thượng có chỉ, làm cho bọn họ một đường xuống hoàng tuyền, tin tưởng trên đường đến hoàng tuyền, Qúy đại nhân cũng sẽ không tịch mịch!"
"..."
Qúy Đông Minh ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng
Qúy Như Yên nhấc váy, đi ra bên ngoài, nói thị vệ khóa cửa lại, Qúy Như Yên như nhớ tới một việc gì nói: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Ta không phải là do ngươi cùng sinh ra, vì vậy ta cũng không phải họ Qúy"
"Ngươi không phải họ Qúy? Ngươi không phải họ Qúy..."
Thì thào lặp đi lặp lại hai câu
Qúy Đông Minh tim đập mạnh loạn nhịp, phá lệ cười to: "Ta biết Phượng Thiên Sương không phải một thân trong sạch. Phượng Thiên Sương! Phượng Thiên Sương ngươi lừa ta khổ a! Ngươi biết rõ ta luôn coi ngươi là thần nữ. Ngươi lại đối đãi với ta như vậy. Phượng Thiên Sương! Phượng Thiên Sương ta hận ngươi! Ngươi đừng nghĩ muốn rời khỏi ta. Cho dù ta chết, ta cũng muốn ngươi bồi ta!"
Nói xong Qúy Đông Minh hướng đầu đập lên vách đá. Lảo đảo ngã xuống
Sát ý cực đại ngay lập tức nắm trên yết hầu của Qúy Đông Minh, giọng nói giống như hàn băng: "Là ngươi hạ độc nương?"
Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, Qúy Đông Minh muốn thoát ra khỏi nàng, mau chóng nói: "Không! Không phải là ta! Một nữ tử nói cho ta biết!"
Bộ dạng của hắn cũng không giống như đang nói dối, Qúy Như Yên liền buông lỏng tay: "Là ai?"
"Nữ tử này ta chỉ gặp qua một lần, ta nhớ rõ người đó là thị nữ bên cạnh Trần hoàng hậu, tên gọi là Băng Phàm"
Băng Phàm?
Thị nữ bên cạnh Trần hoàng hậu?
Qúy Như Yên nghĩ lại, đêm hôm đó ở Kính An Tự, Tĩnh phi từng nói qua với nàng, trước một buổi tối Bùi Khê rời khỏi Thịnh kinh, Trần hoàng hậu đã gặp mặt mẫu thân của nàng!
Nói như vậy, lẽ nào buổi tối kia, mẫu thân đã trúng Túy Diêm Hoàng!
Qúy Như Yên thấy nàng thần sắc bất định: "Ta đem những chuyện ta biết đều nói hết cho ngươi, ngươi cũng nên đến Qúy phủ cứu muội muội cùng đệ đệ của ngươi!"
Qúy Như Yên giương mắt quét qua hắn một cái: "Ngươi còn không nói một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Nương hậu sản rong huyết, là ai cấp thăng cư đại bổ thang?"
Qúy Đông Minh tái nhợt, hắn thật không ngờ, Qúy Như Yên ngay cả chuyện này cũng biết
Qúy Như Yên đứng một chỗ, cười lạnh liên tục: "Ngươi không muốn nói, đó là vì người kê đơn, chính là người ngươi yêu nhất Kiều di nương!"
Qúy Đông Minh sợ tới mức dưới chân mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất
Qúy Như Yên gương mặt mang ý cười, làm cho hắn cảm thấy được hắn như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, ngay cả một tia ấm áp cũng không có
Vốn Qúy Như Yên không biết thăng cư đại bổ thang này là do Kiều di nương hạ, cũng là do Yến Tuyết đã nói sự việc này với nàng
Yến Tuyết lúc đó rất bi phẫn, tất nhiên sẽ không nói dối
Hơn nữa thời điểm nương sinh Như Tuyết, chính mình đi đến nói đầu bếp nữ sắc thuốc, đúng lúc đó Kiều di nương lại xuất hiện là do Kiều di nương mở miệng, mới có thể làm cho Qúy Như Yên cảm kích trong lòng
Chính bởi vì một cái nguyên do, nàng mới vừa hồi phủ, đã đáp ứng Kiều di nương báo ân
Ai ngờ, nàng nhưng lại giúp tiện nhân muốn hại chết mẫu thân của nàng!
Vì vậy, về sau Qúy Như Yên không đáp ứng Kiều di nương bất cứ chuyện gì
Qúy Như Yên từng bước đi đến chỗ Qúy Đông Minh, trên cao nhìn xuống hắn: "Ngươi yên tâm, bốn đứa nhỏ của Qúy phủ, ta sẽ cho chúng một con đường sống. Về phần những người khác, thánh thượng có chỉ, làm cho bọn họ một đường xuống hoàng tuyền, tin tưởng trên đường đến hoàng tuyền, Qúy đại nhân cũng sẽ không tịch mịch!"
"..."
Qúy Đông Minh ngồi dưới đất, vẻ mặt tuyệt vọng
Qúy Như Yên nhấc váy, đi ra bên ngoài, nói thị vệ khóa cửa lại, Qúy Như Yên như nhớ tới một việc gì nói: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Ta không phải là do ngươi cùng sinh ra, vì vậy ta cũng không phải họ Qúy"
"Ngươi không phải họ Qúy? Ngươi không phải họ Qúy..."
Thì thào lặp đi lặp lại hai câu
Qúy Đông Minh tim đập mạnh loạn nhịp, phá lệ cười to: "Ta biết Phượng Thiên Sương không phải một thân trong sạch. Phượng Thiên Sương! Phượng Thiên Sương ngươi lừa ta khổ a! Ngươi biết rõ ta luôn coi ngươi là thần nữ. Ngươi lại đối đãi với ta như vậy. Phượng Thiên Sương! Phượng Thiên Sương ta hận ngươi! Ngươi đừng nghĩ muốn rời khỏi ta. Cho dù ta chết, ta cũng muốn ngươi bồi ta!"
Nói xong Qúy Đông Minh hướng đầu đập lên vách đá. Lảo đảo ngã xuống
/800
|