Nửa tháng qua đi, Qúy Như Yên cuối cùng cũng xem xong được cuốn sách Lý sư phụ đưa cho, hai tay đem cuốn sách nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, cung kính nói: "Lý sư phụ, người cấp Như Yên xem sách, Như Yên đã xem xong rồi".
"Hảo, hôm nay ngươi không cần xem dược, ngươi cùng lão phu đi ra ngoài".
"Được".
Qúy Như Yên không hỏi nhiều, chính là theo ngay phía sau Lý sư phụ rời đi.
Lúc này đây, Lý sư phụ mang theo nàng ly khai khỏi hiệu thuốc bắc Phượng gia, hai người không nói gì đi bộ đến một cái núi cao
Ngọn núi này, cũng có thể nói là nổi danh nhất Mân Thanh trấn: Phượng Minh Sơn
Núi này chính một ngọn núi rất cao, hơn nữa sương mù dày đặc, nếu tùy tiện xông vào, chắc chắn là bị lạc phương hướng, có thể chết trong Phượng Minh Sơn này.
Bởi vậy ngọn núi còn tên gọi khác là: QủyHồn Sơn
Quý Như Yên vừa đến Mân Thanh Trấn, cũng không biết Lý sư phụ mang nàng đến địa phương nào, nàng đối với Lý sư phụ là thập phần tín nghiệm,
Bởi vì Lý sư phụ đã đem tâm huyết của ông cho nàng, nên làm cho nàng cảm thấy thái độ làm người của ông rất bằng phẳng,
Lúc này thời điểm cũng là gần buổi trưa, mặt trời ở giữa chính ngọ. Phượng Minh Sơn càng thêm hiện rõ trước mắt.
Đi qua rất nhiều sơn đạo, cuối cùng cũng đến một chỗ đơn sơ ngôi nhà đều được dựng lên bằng trúc
Ở nhà trúc có ba pho tượng, đều là đặt cùng một chỗ, bên ngoài phơi vài cái giá thảo dược
Trong nhà có một cái lão nhân dâu tóc đã bạc, lão nhân đó chính là quay lưng về phía hai người các nàng, rất cẩn thận xem thuốc ở trên từng cái giá.
"Sư bá, ta dẫn người đến".
Lão nhân tóc bạc nghe vậy, quay đầu thoáng nhìn qua Qúy Như Yên, nhất thời chửi ầm lên: "Ngươi, này hỗn tiểu tử! Có phải hay không muốn tức chết ta, cự nhiên mang đến cho ta một cái tiểu oa nhi tức chết lão tử! Ta nói ngươi tìm cho ta một cái người có thiên phú, có tư chất để làm đồ đệ! Không phải nói ngươi tìm cái tiểu oa nhi này!"
Tiếng quát lớn làm cho Qúy Như Yên có phần hơi sửng sốt, trong lòng thầm than: Lão nhân này nhìn qua cũng là tám mươi tuổi, tính tình cự nhiên còn nóng nảy như vậy, chẳng lẽ không sợ đột nhiên khó thở công tâm sao?.
Lý sư phụ dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: "Sư bá, người trước hết nghe ta giải thích. Như Yên đứa nhỏ này, chính là cháu gái của lão gia, hiện tại đang làm dược đồng ở hiệu thuốc, chính là chỉ trong nửa tháng thời gian, nàng đã xem xong cuốn sách của Lý gia do chính ta tự tay ghi chép. Đứa nhỏ này rất có thiên phú, nếu không sư bá có thể trực tiếp kiểm tra nàng, nếu cảm thấy không được, ta liền mang nàng trở về".
Quái lão nhân nhìn lướt qua Qúy Như Yên, đột nhiên nói một câu: "Oa nhi này nhìn qua phong thái cũng tốt, ngươi đi về trước đi, tối hãy quay trở lại đón oa nhi này!".
"Vâng, sư bá",
Lý sư phụ cung kính chắp hai tay ở phía trước, cúi thấp người, sau đó quay sang nói với Qúy Như Yên: "Như Yên a, đây là sư bá của ta, đừng gây chuyện với ông ta, buổi tối, ta sẽ đón ngươi quay trở về hiệu thuốc bắc".
"Được".
Qúy Như Yên đối với quái lão nhân kia cũng có phần tò mò.
Rõ ràng là một cái lão nhân tóc bạc, nhưng như thế nào lại giống như một đứa trẻ a?".
Đợi Lý sư phụ đi rồi, Qúy Như Yên lẳng lặng nhìn lão quái nhân, cũng không hỏi một câu, im lặng đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có một chút kinh hoàng gì.
Ngược lại quái lão nhân, cự nhiên đi vòng quanh nàng hai vòng, một bên đi, một bên liên tục gật đầu: "Oa nhi, ngươi cốt cách không tồi, là một thân luyện võ kỳ tài!".
Qúy Như Yên không có nói gì, nàng căn bản chưa từng luyện võ, kiếp trước của nàng chính là pháp y rất được nhiều người biết đến siêu cấp tinh anh, nhưng đánh nhau đối với nàng quả thật là không mấy yêu thích
Quái lão nhân căn bản không cần nàng trả lời, lập tức hỏi: "Oa nhi, ngươi vì sao phải học y?".
"Tự bảo vệ mình".
"A?".
Quái lão nhân không ngờ nàng cự nhiên lại trả lời như vậy, bởi vì thầy thuốc chính là cứu người, nếu hỏi mọi người vấn đề này, chắc chắn mọi người đều sẽ nói là cứu người, đem mình như muốn trở thành quan thế âm bồ tát, cứu khổ cứu nạn.
Chỉ riêng nàng, đơn giản ba chữ: bảo vệ mình!.
"Hảo, hôm nay ngươi không cần xem dược, ngươi cùng lão phu đi ra ngoài".
"Được".
Qúy Như Yên không hỏi nhiều, chính là theo ngay phía sau Lý sư phụ rời đi.
Lúc này đây, Lý sư phụ mang theo nàng ly khai khỏi hiệu thuốc bắc Phượng gia, hai người không nói gì đi bộ đến một cái núi cao
Ngọn núi này, cũng có thể nói là nổi danh nhất Mân Thanh trấn: Phượng Minh Sơn
Núi này chính một ngọn núi rất cao, hơn nữa sương mù dày đặc, nếu tùy tiện xông vào, chắc chắn là bị lạc phương hướng, có thể chết trong Phượng Minh Sơn này.
Bởi vậy ngọn núi còn tên gọi khác là: QủyHồn Sơn
Quý Như Yên vừa đến Mân Thanh Trấn, cũng không biết Lý sư phụ mang nàng đến địa phương nào, nàng đối với Lý sư phụ là thập phần tín nghiệm,
Bởi vì Lý sư phụ đã đem tâm huyết của ông cho nàng, nên làm cho nàng cảm thấy thái độ làm người của ông rất bằng phẳng,
Lúc này thời điểm cũng là gần buổi trưa, mặt trời ở giữa chính ngọ. Phượng Minh Sơn càng thêm hiện rõ trước mắt.
Đi qua rất nhiều sơn đạo, cuối cùng cũng đến một chỗ đơn sơ ngôi nhà đều được dựng lên bằng trúc
Ở nhà trúc có ba pho tượng, đều là đặt cùng một chỗ, bên ngoài phơi vài cái giá thảo dược
Trong nhà có một cái lão nhân dâu tóc đã bạc, lão nhân đó chính là quay lưng về phía hai người các nàng, rất cẩn thận xem thuốc ở trên từng cái giá.
"Sư bá, ta dẫn người đến".
Lão nhân tóc bạc nghe vậy, quay đầu thoáng nhìn qua Qúy Như Yên, nhất thời chửi ầm lên: "Ngươi, này hỗn tiểu tử! Có phải hay không muốn tức chết ta, cự nhiên mang đến cho ta một cái tiểu oa nhi tức chết lão tử! Ta nói ngươi tìm cho ta một cái người có thiên phú, có tư chất để làm đồ đệ! Không phải nói ngươi tìm cái tiểu oa nhi này!"
Tiếng quát lớn làm cho Qúy Như Yên có phần hơi sửng sốt, trong lòng thầm than: Lão nhân này nhìn qua cũng là tám mươi tuổi, tính tình cự nhiên còn nóng nảy như vậy, chẳng lẽ không sợ đột nhiên khó thở công tâm sao?.
Lý sư phụ dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: "Sư bá, người trước hết nghe ta giải thích. Như Yên đứa nhỏ này, chính là cháu gái của lão gia, hiện tại đang làm dược đồng ở hiệu thuốc, chính là chỉ trong nửa tháng thời gian, nàng đã xem xong cuốn sách của Lý gia do chính ta tự tay ghi chép. Đứa nhỏ này rất có thiên phú, nếu không sư bá có thể trực tiếp kiểm tra nàng, nếu cảm thấy không được, ta liền mang nàng trở về".
Quái lão nhân nhìn lướt qua Qúy Như Yên, đột nhiên nói một câu: "Oa nhi này nhìn qua phong thái cũng tốt, ngươi đi về trước đi, tối hãy quay trở lại đón oa nhi này!".
"Vâng, sư bá",
Lý sư phụ cung kính chắp hai tay ở phía trước, cúi thấp người, sau đó quay sang nói với Qúy Như Yên: "Như Yên a, đây là sư bá của ta, đừng gây chuyện với ông ta, buổi tối, ta sẽ đón ngươi quay trở về hiệu thuốc bắc".
"Được".
Qúy Như Yên đối với quái lão nhân kia cũng có phần tò mò.
Rõ ràng là một cái lão nhân tóc bạc, nhưng như thế nào lại giống như một đứa trẻ a?".
Đợi Lý sư phụ đi rồi, Qúy Như Yên lẳng lặng nhìn lão quái nhân, cũng không hỏi một câu, im lặng đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có một chút kinh hoàng gì.
Ngược lại quái lão nhân, cự nhiên đi vòng quanh nàng hai vòng, một bên đi, một bên liên tục gật đầu: "Oa nhi, ngươi cốt cách không tồi, là một thân luyện võ kỳ tài!".
Qúy Như Yên không có nói gì, nàng căn bản chưa từng luyện võ, kiếp trước của nàng chính là pháp y rất được nhiều người biết đến siêu cấp tinh anh, nhưng đánh nhau đối với nàng quả thật là không mấy yêu thích
Quái lão nhân căn bản không cần nàng trả lời, lập tức hỏi: "Oa nhi, ngươi vì sao phải học y?".
"Tự bảo vệ mình".
"A?".
Quái lão nhân không ngờ nàng cự nhiên lại trả lời như vậy, bởi vì thầy thuốc chính là cứu người, nếu hỏi mọi người vấn đề này, chắc chắn mọi người đều sẽ nói là cứu người, đem mình như muốn trở thành quan thế âm bồ tát, cứu khổ cứu nạn.
Chỉ riêng nàng, đơn giản ba chữ: bảo vệ mình!.
/800
|