Dù Quý Như Yên muốn giúp hắn cũng hữu tâm vô lực, bởi vì Dung ma ma một lần nữa xông lên triền đấu với nàng.
Phải thừa nhận, vu thi cao cấp quả thật cường đại!
Nhưng Quý Như Yên vẫn luôn dụ Dung ma ma tức giận, bởi vì ba ta mất bình tĩnh mới khiến nàng đạt được mục đích.
Nắm chắc thời cơ, Quý Như Yên sao có thể bỏ lỡ cơ hội vô ích?”
Lúc này đánh nhau với Dung ma ma, Quý Như Yên không hề né trách, xuất ra một nửa đấu nội lực, một nửa đấu khí hộ thể, ngọn lửa màu xanh lam bao phủ cả người. Đào kiếm vạn năm cứng như sắt chém đậu hủ công kích đám vu thi.
Theo đường kiếm, xác vu thi cũng nhiễm ngọn lửa màu xanh, cháy tới khi biến thành than, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn biến mất trong trời đất.
Dung ma ma thấy vậy hoảng sợ hét lên: “Diễm tâm pháp?”
Bà nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, qua trăm năm lại có người luyện được tâm pháp đã thất truyền.
Quý Như Yên mặc kệ tâm trạng của bà ta, lập tức vung kiếm đánh tới.
Trước đó Dung ma ma bị Lạc Thuấn Thần đâm một kiếm, lúc này lại chịu thêm một kích đào kiếm vạn năm của Quý Như Yên đâm thẳng vào tim.
Đào kiếm vạn năm tự bốc cháy, khiến Dung ma ma hét ầm lên: “Không cần đốt! A! Tiểu cô nương, tha cho ta đi!”
“Đã quá muộn!”
Quý Như Yên lạnh lùng nhìn bà, chính vì Dung ma ma giúp đỡ Cốc hoàng hậu làm việc ác, mới khiến phủ Kính An hầu không một ai sống sót.
Bất kể thế nào, nợ máu phải trả bằng máu, Quý Như Yên báo thù thay cho Tĩnh phi, cùng Nguyên Chiêu.
Dung ma ma bị vây trong ngọn lửa màu xanh, vẫn không cam lòng chết cháy, bất chấp tất cả hấp thu một lượng lớn âm khí.
Cũng không nghĩ tới, hành vi của chính mình chẳng khác gì tự diệt vong.
“Bùm! Bùm!”
Hai tiếng nổ vang lên, đầu Dung ma ma cùng khối thân thể kia nổ mạnh, máu thịt đều hóa thành tro tàn.
Dung ma ma biến mất, núi thây biển máu trong viện cũng từ từ biến mất.
Cuối cùng chỉ còn tòa sân viện cô tịch, cùng đám vu thi sót lại.
Trên người Lạc Thuấn Thần bị thương, nhưng vẫn ra lệnh cho sáu sát thủ hỏa thiêu toàn bộ nơi này, tránh để vu thi lại xuất hiện hại người.
“Thuấn Thần! Ngươi thế nào?”
Quý Như Yên đi tới trước mặt hắn, thấy trên người hắn có máu, liền quan tâm hỏi.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu, cười cười nhìn nàng: “Ta không sao, đánh không thắng, ta còn có thể chạy mà!”
“Ngươi sẽ ngày càng mạnh! Sư huynh từng nói, long dương đại pháp thích hợp để ngươi luyện nhất.”
Quý Như Yên lấy một viên thuốc từ trong ngực đưa cho hắn: “Ta còn muốn vào cung xem xét, ngươi đi theo ta không?”
“Không được, ta về hành cung trước, lúc nào nàng cần, lại cho người tới báo tin là được.”
Lạc Thuấn Thần dứt khoát nói.
Quý Như Yên nhìn hắn, có chút ngượng ngùng: “Vậy chờ ta giải quyết xong tất cả, sẽ tới hành cung tìm ngươi.”
“Được!”
Theo bóng Quý Như Yên biến mất, Lạc Thuấn Thần xoay lưng về phía nàng, nôn ra một ngụm máu.
Phải biết rằng, vào khắc cuối, nhóm vu thi toàn lực công kích một mình hắn, đấu khí trên người hắn bị quấy nhiễu vài lần. Nếu không, hắn đâu có bị nội thương.
Trong tay hắn nắm chặt viên thuốc Quý Như Yên đưa cho, Lạc Thuấn Thần nhìn màn đêm: “Như Yên! Một ngày nào đó, ta tuyệt đối thay đổi, không yếu ớt, trở nên ngày càng mạnh! Ta muốn sóng vai với nàng, bễ nghễ trong thiên hạ này!”
Phải thừa nhận, vu thi cao cấp quả thật cường đại!
Nhưng Quý Như Yên vẫn luôn dụ Dung ma ma tức giận, bởi vì ba ta mất bình tĩnh mới khiến nàng đạt được mục đích.
Nắm chắc thời cơ, Quý Như Yên sao có thể bỏ lỡ cơ hội vô ích?”
Lúc này đánh nhau với Dung ma ma, Quý Như Yên không hề né trách, xuất ra một nửa đấu nội lực, một nửa đấu khí hộ thể, ngọn lửa màu xanh lam bao phủ cả người. Đào kiếm vạn năm cứng như sắt chém đậu hủ công kích đám vu thi.
Theo đường kiếm, xác vu thi cũng nhiễm ngọn lửa màu xanh, cháy tới khi biến thành than, cuối cùng hóa thành một nắm tro tàn biến mất trong trời đất.
Dung ma ma thấy vậy hoảng sợ hét lên: “Diễm tâm pháp?”
Bà nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, qua trăm năm lại có người luyện được tâm pháp đã thất truyền.
Quý Như Yên mặc kệ tâm trạng của bà ta, lập tức vung kiếm đánh tới.
Trước đó Dung ma ma bị Lạc Thuấn Thần đâm một kiếm, lúc này lại chịu thêm một kích đào kiếm vạn năm của Quý Như Yên đâm thẳng vào tim.
Đào kiếm vạn năm tự bốc cháy, khiến Dung ma ma hét ầm lên: “Không cần đốt! A! Tiểu cô nương, tha cho ta đi!”
“Đã quá muộn!”
Quý Như Yên lạnh lùng nhìn bà, chính vì Dung ma ma giúp đỡ Cốc hoàng hậu làm việc ác, mới khiến phủ Kính An hầu không một ai sống sót.
Bất kể thế nào, nợ máu phải trả bằng máu, Quý Như Yên báo thù thay cho Tĩnh phi, cùng Nguyên Chiêu.
Dung ma ma bị vây trong ngọn lửa màu xanh, vẫn không cam lòng chết cháy, bất chấp tất cả hấp thu một lượng lớn âm khí.
Cũng không nghĩ tới, hành vi của chính mình chẳng khác gì tự diệt vong.
“Bùm! Bùm!”
Hai tiếng nổ vang lên, đầu Dung ma ma cùng khối thân thể kia nổ mạnh, máu thịt đều hóa thành tro tàn.
Dung ma ma biến mất, núi thây biển máu trong viện cũng từ từ biến mất.
Cuối cùng chỉ còn tòa sân viện cô tịch, cùng đám vu thi sót lại.
Trên người Lạc Thuấn Thần bị thương, nhưng vẫn ra lệnh cho sáu sát thủ hỏa thiêu toàn bộ nơi này, tránh để vu thi lại xuất hiện hại người.
“Thuấn Thần! Ngươi thế nào?”
Quý Như Yên đi tới trước mặt hắn, thấy trên người hắn có máu, liền quan tâm hỏi.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu, cười cười nhìn nàng: “Ta không sao, đánh không thắng, ta còn có thể chạy mà!”
“Ngươi sẽ ngày càng mạnh! Sư huynh từng nói, long dương đại pháp thích hợp để ngươi luyện nhất.”
Quý Như Yên lấy một viên thuốc từ trong ngực đưa cho hắn: “Ta còn muốn vào cung xem xét, ngươi đi theo ta không?”
“Không được, ta về hành cung trước, lúc nào nàng cần, lại cho người tới báo tin là được.”
Lạc Thuấn Thần dứt khoát nói.
Quý Như Yên nhìn hắn, có chút ngượng ngùng: “Vậy chờ ta giải quyết xong tất cả, sẽ tới hành cung tìm ngươi.”
“Được!”
Theo bóng Quý Như Yên biến mất, Lạc Thuấn Thần xoay lưng về phía nàng, nôn ra một ngụm máu.
Phải biết rằng, vào khắc cuối, nhóm vu thi toàn lực công kích một mình hắn, đấu khí trên người hắn bị quấy nhiễu vài lần. Nếu không, hắn đâu có bị nội thương.
Trong tay hắn nắm chặt viên thuốc Quý Như Yên đưa cho, Lạc Thuấn Thần nhìn màn đêm: “Như Yên! Một ngày nào đó, ta tuyệt đối thay đổi, không yếu ớt, trở nên ngày càng mạnh! Ta muốn sóng vai với nàng, bễ nghễ trong thiên hạ này!”
/800
|