“Hôm nay hiệu thuốc của Phượng gia ở Đôn Nhạc Châu gặp chút chuyện, nghiêm trọng là đại phu cùng dược đồng đều bị bắt giam, tạm thời chưa biết xảy ra chuyện gì. Trong khoảng thời gian này các ngươi ít ra ngoài cho ta, nhất là ngươi Phượng Thiên Hạo.”
Sau khi ngồi xuống, đại cữu Phượng Thiên Hữu xẹt qua liếc tãm cữu Phượng Thiên Hạo. Quý Như Yên ngồi yên bên cạnh. Dù sao đây là việc của Phượng gia, trước giờ nàng đều nhắm mắt làm ngơ.
Tam cữu Phượng Thiên Hạo là phá gia chi tử, nếu nói Quý phủ có con bạc Quý Đông, thì Phượng Thiên Hạo cũng không kém.
Nếu không phải đại cữu luôn kìm kẹp, chỉ sợ đã vừa nhấc chân đi liền không trở lại. Trong bữa cơm đại cữu dặn dò vài chuyện, yêu cầu đám người Phượng gia hạ thấp mình.
Quý Như Yên đánh giá các cữu cữu, phát hiện thật sự để tâm tới lời dặn của đại cữu chỉ có thất cữu Phượng Thiên Hoằng.
Dùng bữa tối xong, thất cữu ôn hòa cười với Quý Như Yên: “Như Yên! Lát nữa có thể tới viện của cậu không?”
“Được!”
Quý Như Yên biế, chỉ sợ thất cữu có quà cho nàng.
Cùng đi tới viện của thất cữu, đại cữu thật ra cũng không quá khắt khe với thất cữu lắm bệnh nhiều tật, nơi ở rất tốt.
Bây giờ là mùa đông, viện không đứng ở đầu gió, trong phòng có lò sưởi ấm nóng.
“Uyển Bạch, mang lễ vật ta chuẩn bị ra đây.”
“Dạ! Phu quân!”
Thất cữu mẫu dịu dàng đi lấy từ trong tủ ra một chiếc hòm. Quý Như Yên nhìn chiếc hòm, trong lòng khẽ động, lẽ nào là Cửu Huyền cầm?
Thất cữu hay đau ốm, nên không làm được việc nặng, ngược lại thích làm chút đồ điều khắc tinh xảo. Vì thế, trước kia Tuyết Nhi hay khóc nháo, những thứ đồ chơi nhỏ có thể khiến Tuyết Nhi vui vẻ.
Phượng Thiên Hoằng khẽ ho vài tiếng: “Thất cữu không có gì, đây là chính tay ta làm, tặng cháu làm quà kết hôn. Mong cháu cùng thất điện hạ cầm sắt hòa hợp, bách niên giai lão.”
“Như Yên cảm ơn cậu.”
Quý Như Yên không cự tuyệt, nhận lấy lễ vật.
Kỳ thật bệnh của thất cữu có từ lúc còn trong bụng mẹ, dù nàng có y thuật cao siêu, cũng không có cách nào khiến cữu cữu mạnh khỏe. Thê tử bọn họ muốn có đứa nhỏ, cả đời này thật xa vời.
Tới giờ, Quý Như Yên đã tìm được thuốc có thể chữa cho Phượng Thiên Hoằng, chỉ là phát hiện có điểm không phù hợp, nàng không dám tùy tiện, chần chừ cả năm nay.
“Còn ba ngày nữa, cháu thành hôn. Sau khi lập gia đình cũng nên thường xuyên về phủ, đừng như nhị tỷ, sau khi lập gia đình không quay về, khiến người ta rất lo lắng.”
Phượng Thiên Hoằng sâu xa dặn dò vài câu, liền cảm thấy mệt.
Quý Như Yên để cho thất cữu mẫu dìu ông đi nghỉ.
Chờ thất cữu mẫu quay lại, Quý Như Yên lặng lẽ đưa cho bà mười lượng vàng, bà vội đẩy trở lại: “Đứa nhỏ này, sao có thể? Chính mình sắp thành thân, có chút tiền phòng thân cũng tốt, thành thân với điện hạ càng có nhiều chỗ dùng tới tiền, mau cầm về đi.”
“Thất cữu mẫu, đây là vàng ngày để cho người cùng cậu may ít quần áo mới tham dự hôn lễ của con. Những năm gần đây, bệnh của cậu không khá lên, người đi theo cậu cũng chịu không ít khổ, xin đừng từ chối.”
Sau khi ngồi xuống, đại cữu Phượng Thiên Hữu xẹt qua liếc tãm cữu Phượng Thiên Hạo. Quý Như Yên ngồi yên bên cạnh. Dù sao đây là việc của Phượng gia, trước giờ nàng đều nhắm mắt làm ngơ.
Tam cữu Phượng Thiên Hạo là phá gia chi tử, nếu nói Quý phủ có con bạc Quý Đông, thì Phượng Thiên Hạo cũng không kém.
Nếu không phải đại cữu luôn kìm kẹp, chỉ sợ đã vừa nhấc chân đi liền không trở lại. Trong bữa cơm đại cữu dặn dò vài chuyện, yêu cầu đám người Phượng gia hạ thấp mình.
Quý Như Yên đánh giá các cữu cữu, phát hiện thật sự để tâm tới lời dặn của đại cữu chỉ có thất cữu Phượng Thiên Hoằng.
Dùng bữa tối xong, thất cữu ôn hòa cười với Quý Như Yên: “Như Yên! Lát nữa có thể tới viện của cậu không?”
“Được!”
Quý Như Yên biế, chỉ sợ thất cữu có quà cho nàng.
Cùng đi tới viện của thất cữu, đại cữu thật ra cũng không quá khắt khe với thất cữu lắm bệnh nhiều tật, nơi ở rất tốt.
Bây giờ là mùa đông, viện không đứng ở đầu gió, trong phòng có lò sưởi ấm nóng.
“Uyển Bạch, mang lễ vật ta chuẩn bị ra đây.”
“Dạ! Phu quân!”
Thất cữu mẫu dịu dàng đi lấy từ trong tủ ra một chiếc hòm. Quý Như Yên nhìn chiếc hòm, trong lòng khẽ động, lẽ nào là Cửu Huyền cầm?
Thất cữu hay đau ốm, nên không làm được việc nặng, ngược lại thích làm chút đồ điều khắc tinh xảo. Vì thế, trước kia Tuyết Nhi hay khóc nháo, những thứ đồ chơi nhỏ có thể khiến Tuyết Nhi vui vẻ.
Phượng Thiên Hoằng khẽ ho vài tiếng: “Thất cữu không có gì, đây là chính tay ta làm, tặng cháu làm quà kết hôn. Mong cháu cùng thất điện hạ cầm sắt hòa hợp, bách niên giai lão.”
“Như Yên cảm ơn cậu.”
Quý Như Yên không cự tuyệt, nhận lấy lễ vật.
Kỳ thật bệnh của thất cữu có từ lúc còn trong bụng mẹ, dù nàng có y thuật cao siêu, cũng không có cách nào khiến cữu cữu mạnh khỏe. Thê tử bọn họ muốn có đứa nhỏ, cả đời này thật xa vời.
Tới giờ, Quý Như Yên đã tìm được thuốc có thể chữa cho Phượng Thiên Hoằng, chỉ là phát hiện có điểm không phù hợp, nàng không dám tùy tiện, chần chừ cả năm nay.
“Còn ba ngày nữa, cháu thành hôn. Sau khi lập gia đình cũng nên thường xuyên về phủ, đừng như nhị tỷ, sau khi lập gia đình không quay về, khiến người ta rất lo lắng.”
Phượng Thiên Hoằng sâu xa dặn dò vài câu, liền cảm thấy mệt.
Quý Như Yên để cho thất cữu mẫu dìu ông đi nghỉ.
Chờ thất cữu mẫu quay lại, Quý Như Yên lặng lẽ đưa cho bà mười lượng vàng, bà vội đẩy trở lại: “Đứa nhỏ này, sao có thể? Chính mình sắp thành thân, có chút tiền phòng thân cũng tốt, thành thân với điện hạ càng có nhiều chỗ dùng tới tiền, mau cầm về đi.”
“Thất cữu mẫu, đây là vàng ngày để cho người cùng cậu may ít quần áo mới tham dự hôn lễ của con. Những năm gần đây, bệnh của cậu không khá lên, người đi theo cậu cũng chịu không ít khổ, xin đừng từ chối.”
/800
|