Trong số các món ăn đặc sắc của Tụ Tinh lâu phải kể tới cháo hoa ninh vài canh giờ, sau để nguyên trong nồi bưng lên, khách có thể bỏ những món khác vào cùng ăn với cháo.
Tiểu nhị mang những món ăn nàng thích lên, Quý Như Yên lại thấy Đích Mễ Nhĩ ở dưới lầu.
Lúc này Đích Mễ Nhĩ như người mất hồ, va phải người khác cũng không nói xin lỗi, tùy tiện để cho người ta mắng, tiếp tục đi đường của mình.
Quý Như Yên thấy vậy, liền biết chỉ sợ hắn đã có chuyện, nên nhìn Linh Tinh cùng Phượng Như Tuyết: “Các ngươi ăn trước, ta có chút chuyện cần phải làm.”
“Được! Tỷ tỷ đi đi.”
Phượng Như Tuyết đã bắt đầu ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thỏa mãn.
Quý Như Yên lắc mình đi xuống lầu.
Giữ Đích Mễ Nhĩ lại, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Mễ Nhĩ! Ngươi sao thế?”
“Quý cô nương?”
Mễ Nhĩ lắc đầu, không muốn nói.
Hắn biết nói thế nào, Ám Nô thích điện hạ, còn tính toán tối nay sẽ trao thân cho người? Tuy rằng hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Ám Nô, nhưng nàng ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
Hắn như trăm mối tơ vò, vì sao Ám Nô biết rõ thân phận của điện lại, lại không hiểu người sẽ không thích một nô tỳ như nàng.
Chỉ là Ám Nô nói nàng đã yêu điện hạ.
Đích Mễ Nhĩ nghĩ tới câu nói của Ám Nô, cả người đau đớn không thôi.
Quý Như Yên không biết hắn đang ngây ngốc chuyện gì, định hỏi, nhưng nếu hắn không muốn nói nàng cũng không ép.
Đành để Đích Mễ Nhĩ rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, trực giác mách bảo nàng rằng, sự khác thường của hắn có liên quan tới Ám Nô!
Ám Nô?”
Sao nàng có thể quên mất nhân vật quan trọng như vậy?
Xem ra chờ sau khi gả cho Lạc Thuấn Thần phải nói lại với hắn mới được.
Quay lại Bách Tinh lâu Quý Như Yên tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn xong, Phượng Như Tuyết đã cảm thấy mỹ mãn, không muốn đi dạo tiếp.
Đúng lúc đó, Linh Tinh cười đùa nhìn Quý Như Yên: “Tiểu thư, người đã nói sẽ bồi thường cho nô tỳ, còn tính không?”
Quý Như Yên liếc nhìn nàng, nàng biết nha đâu này sẽ không tha cho mình.
“Dĩ nhiên tính, ngươi muốn cái gì?”
“Tiểu thư tới phố đồ cổ sẽ biết.”
“Phố đồ cổ?”
Linh Tinh nhìn trúng thứ gì ở đó.
Quý Như Yên có chút kinh ngạc, Phượng Như Tuyết đã sáng mắt: “Phố đồ cổ? Linh Tinh, có phải sẽ có rất nhiều đồ chơi?”
Linh Tinh gật đầu: “Tuyết tiểu thư, phố đồ cổ có rất nhiều bảo bối từ thời xưa, nếu người biết nhìn hàng, dĩ nhiên sẽ chọn được bảo bối.”
“Tỷ tỷ, Tuyết Nhi cũng muốn đi xem.”
Phượng Như Tuyết mắt sáng như sao nhìn Quý Như Yên.
Quý Như Yên có quyền nói không sao? Hiển nhiên nàng không có.
Từ Bách Vị lâu tới phố đồ cổ cũng chỉ cách nhau hai con đường, vừa bước vào sẽ phát hiện ở đây ít người hơn hẳn.
Dù sao có thể tới được nơi này, không phú cũng quý.
Người không có tiền không chơi được những thứ này.
Linh Tinh đi trước dẫn đường tới một gian hàng không có treo biển hiệu: “Tiểu thư, thứ nô tỳ muốn ở trong này.”
Tiểu nhị mang những món ăn nàng thích lên, Quý Như Yên lại thấy Đích Mễ Nhĩ ở dưới lầu.
Lúc này Đích Mễ Nhĩ như người mất hồ, va phải người khác cũng không nói xin lỗi, tùy tiện để cho người ta mắng, tiếp tục đi đường của mình.
Quý Như Yên thấy vậy, liền biết chỉ sợ hắn đã có chuyện, nên nhìn Linh Tinh cùng Phượng Như Tuyết: “Các ngươi ăn trước, ta có chút chuyện cần phải làm.”
“Được! Tỷ tỷ đi đi.”
Phượng Như Tuyết đã bắt đầu ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thỏa mãn.
Quý Như Yên lắc mình đi xuống lầu.
Giữ Đích Mễ Nhĩ lại, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Mễ Nhĩ! Ngươi sao thế?”
“Quý cô nương?”
Mễ Nhĩ lắc đầu, không muốn nói.
Hắn biết nói thế nào, Ám Nô thích điện hạ, còn tính toán tối nay sẽ trao thân cho người? Tuy rằng hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Ám Nô, nhưng nàng ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
Hắn như trăm mối tơ vò, vì sao Ám Nô biết rõ thân phận của điện lại, lại không hiểu người sẽ không thích một nô tỳ như nàng.
Chỉ là Ám Nô nói nàng đã yêu điện hạ.
Đích Mễ Nhĩ nghĩ tới câu nói của Ám Nô, cả người đau đớn không thôi.
Quý Như Yên không biết hắn đang ngây ngốc chuyện gì, định hỏi, nhưng nếu hắn không muốn nói nàng cũng không ép.
Đành để Đích Mễ Nhĩ rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, trực giác mách bảo nàng rằng, sự khác thường của hắn có liên quan tới Ám Nô!
Ám Nô?”
Sao nàng có thể quên mất nhân vật quan trọng như vậy?
Xem ra chờ sau khi gả cho Lạc Thuấn Thần phải nói lại với hắn mới được.
Quay lại Bách Tinh lâu Quý Như Yên tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn xong, Phượng Như Tuyết đã cảm thấy mỹ mãn, không muốn đi dạo tiếp.
Đúng lúc đó, Linh Tinh cười đùa nhìn Quý Như Yên: “Tiểu thư, người đã nói sẽ bồi thường cho nô tỳ, còn tính không?”
Quý Như Yên liếc nhìn nàng, nàng biết nha đâu này sẽ không tha cho mình.
“Dĩ nhiên tính, ngươi muốn cái gì?”
“Tiểu thư tới phố đồ cổ sẽ biết.”
“Phố đồ cổ?”
Linh Tinh nhìn trúng thứ gì ở đó.
Quý Như Yên có chút kinh ngạc, Phượng Như Tuyết đã sáng mắt: “Phố đồ cổ? Linh Tinh, có phải sẽ có rất nhiều đồ chơi?”
Linh Tinh gật đầu: “Tuyết tiểu thư, phố đồ cổ có rất nhiều bảo bối từ thời xưa, nếu người biết nhìn hàng, dĩ nhiên sẽ chọn được bảo bối.”
“Tỷ tỷ, Tuyết Nhi cũng muốn đi xem.”
Phượng Như Tuyết mắt sáng như sao nhìn Quý Như Yên.
Quý Như Yên có quyền nói không sao? Hiển nhiên nàng không có.
Từ Bách Vị lâu tới phố đồ cổ cũng chỉ cách nhau hai con đường, vừa bước vào sẽ phát hiện ở đây ít người hơn hẳn.
Dù sao có thể tới được nơi này, không phú cũng quý.
Người không có tiền không chơi được những thứ này.
Linh Tinh đi trước dẫn đường tới một gian hàng không có treo biển hiệu: “Tiểu thư, thứ nô tỳ muốn ở trong này.”
/800
|