Edit:haquynh1812
Hôm sau.
Trời vừa sáng, cuối cùng Quý Như Yên cũng biết hết quan hệ các thành viên trong hoàng thất, cùng hầu phủ.
Nhớ lại lúc đại hôn, Hiên đế để cho Tích Tiểu Mộng đọc thánh chỉ, “Đan Nhân Mai là nơi nào, vì sao Tích Tiểu Mộng lại nói hắn tốn không ít công sức?”
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Đan Nhân Mai là địa bàn trung lập giữa ba nước, như mẹ góa con côi. Mà hai nơi còn lại chính là nơi nàng muốn tới.”
Quý Như Yên kích động: “Chàng muốn nói tới Bồ Đề quốc, cùng Di quốc sao?”
“Thông minh!”
Lạc Thuấn Thần tán thưởng nhìn nàng.
“Một trăm ngày sau đại hôn, sẽ đi Đan Nhân Mai?”
Quý Như Yên có chút không dám tin, trong lòng thầm oán Hiên đế tuyệt tình.
Thật đúng là vô tình với con mình tới mức này?
Lạc Thuấn Thần cười cười nhìn nàng: “Sao thế? Nàng không muốn đi?”
Đương nhiên là muốn, chỉ là cảm giác là lạ.
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói: “Có phải thấy phụ hoàng hơi vô tình.”
“Không phải ta nói, là chàng nói nha!”
Quý Như Yên nhanh chóng trốn tránh, nàng còn muốn sống thật lâu, không muốn vừa mới đại hôn, đã gặp sự cố.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Nàng đừng nghĩ nhiều, hoàng tử sau trăm ngày đại hôn đều phải ra ngoài du hành, nếu không Thiên Độc sao có thể thành cường quốc?”
“Được rồi, làm con như chàng còn không có ý kiến, ta đây chỉ là tiểu nữ tử sao dám có ý kiến. Trời sắp sáng rồi, ta muốn đi gặp Hứa sư huynh, không phải là ngoại tổ phụ mới đúng. Chúng ta nên đi dâng trà?”
Quý Như Yên nhún vai, hỏi hắn.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người tự thay quần áo, lúc xoay lưng về phía Như Yên, Lạc Thuấn Thần đi về phía giường, cắt tay nhỏ vài giọt máu lên tâm ga giường.
Quý Như Yên nhìn qua gương đồng thấy được hành động của hắn.
Nàng không lên tiếng, bởi vì nàng cũng không biết nói gì.
Dù sao bọn họ không viên phòng, một khi để lộ ra ngoài sẽ có sóng gó.
Lạc Thuấn Thần làm đơn giản vì tấm tơ lụa này sẽ trình vào Vĩnh Khánh Môn.
Thiên Độc quốc thừa nhận thân phận hoàng thất của nàng, tử nay về sau nàng là Thất hoàng phi của hắn.
Nhìn khuôn mặt cười trong gương, tóc đã vấn thành kiểu phu nhân.
Hai vợ chồng một trước một sau đi ra cửa, sắc trời vừa sáng.
Ánh mặt trời tỏa sắc vàng bao trùm cả đai lục giống như một chiếc lồng vàng xinh đẹp.
Hít một hơi thật sâu, trong không khí có vị tuyết lành lạnh khiến nàng cảm nhận được hàn khí.
“Hôm này thời tiết thật đẹp.”
Lạc Thuấn Thần đứng bên cạnh cười nói, nhìn nàng đắm mình trong ánh nắng.
Lúc này, khóe môi nàng khẽ cong lên, vô cùng động lòng người, y phục màu hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, như một gốc mai cao ngạo, linh động.
Quý Như Yên gật đầu: “Qua một tháng nữa đã là giao thừa, trong phủ cũng nên chuẩn bị là vừa?”
‘Umh, lát nữa đi gặp ngoại tổ phụ, ngài sẽ dặn dò.”
Quý Như Yên vội vàng đi gặp ngoại tổ phụ, khiến Lạc Thuấn Thần có chút khó hiểu, không hiểu sao phải vội như vậy?
Quý Như Yên dĩ nhiên se không nói cho hắn biết, bởi vì giao thừa đầu tiên ở Thiên Độc quốc, nàng đã đồng ý với Tuyết Nhi để muội ý được sống như người bình thường, cố ý muốn chuẩn bị chút đồ ăn.
Mà chuyện này cần có chút thời gian chuẩn bị nguyên liệu mới có thể làm tốt.
Hôm sau.
Trời vừa sáng, cuối cùng Quý Như Yên cũng biết hết quan hệ các thành viên trong hoàng thất, cùng hầu phủ.
Nhớ lại lúc đại hôn, Hiên đế để cho Tích Tiểu Mộng đọc thánh chỉ, “Đan Nhân Mai là nơi nào, vì sao Tích Tiểu Mộng lại nói hắn tốn không ít công sức?”
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Đan Nhân Mai là địa bàn trung lập giữa ba nước, như mẹ góa con côi. Mà hai nơi còn lại chính là nơi nàng muốn tới.”
Quý Như Yên kích động: “Chàng muốn nói tới Bồ Đề quốc, cùng Di quốc sao?”
“Thông minh!”
Lạc Thuấn Thần tán thưởng nhìn nàng.
“Một trăm ngày sau đại hôn, sẽ đi Đan Nhân Mai?”
Quý Như Yên có chút không dám tin, trong lòng thầm oán Hiên đế tuyệt tình.
Thật đúng là vô tình với con mình tới mức này?
Lạc Thuấn Thần cười cười nhìn nàng: “Sao thế? Nàng không muốn đi?”
Đương nhiên là muốn, chỉ là cảm giác là lạ.
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói: “Có phải thấy phụ hoàng hơi vô tình.”
“Không phải ta nói, là chàng nói nha!”
Quý Như Yên nhanh chóng trốn tránh, nàng còn muốn sống thật lâu, không muốn vừa mới đại hôn, đã gặp sự cố.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Nàng đừng nghĩ nhiều, hoàng tử sau trăm ngày đại hôn đều phải ra ngoài du hành, nếu không Thiên Độc sao có thể thành cường quốc?”
“Được rồi, làm con như chàng còn không có ý kiến, ta đây chỉ là tiểu nữ tử sao dám có ý kiến. Trời sắp sáng rồi, ta muốn đi gặp Hứa sư huynh, không phải là ngoại tổ phụ mới đúng. Chúng ta nên đi dâng trà?”
Quý Như Yên nhún vai, hỏi hắn.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người tự thay quần áo, lúc xoay lưng về phía Như Yên, Lạc Thuấn Thần đi về phía giường, cắt tay nhỏ vài giọt máu lên tâm ga giường.
Quý Như Yên nhìn qua gương đồng thấy được hành động của hắn.
Nàng không lên tiếng, bởi vì nàng cũng không biết nói gì.
Dù sao bọn họ không viên phòng, một khi để lộ ra ngoài sẽ có sóng gó.
Lạc Thuấn Thần làm đơn giản vì tấm tơ lụa này sẽ trình vào Vĩnh Khánh Môn.
Thiên Độc quốc thừa nhận thân phận hoàng thất của nàng, tử nay về sau nàng là Thất hoàng phi của hắn.
Nhìn khuôn mặt cười trong gương, tóc đã vấn thành kiểu phu nhân.
Hai vợ chồng một trước một sau đi ra cửa, sắc trời vừa sáng.
Ánh mặt trời tỏa sắc vàng bao trùm cả đai lục giống như một chiếc lồng vàng xinh đẹp.
Hít một hơi thật sâu, trong không khí có vị tuyết lành lạnh khiến nàng cảm nhận được hàn khí.
“Hôm này thời tiết thật đẹp.”
Lạc Thuấn Thần đứng bên cạnh cười nói, nhìn nàng đắm mình trong ánh nắng.
Lúc này, khóe môi nàng khẽ cong lên, vô cùng động lòng người, y phục màu hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, như một gốc mai cao ngạo, linh động.
Quý Như Yên gật đầu: “Qua một tháng nữa đã là giao thừa, trong phủ cũng nên chuẩn bị là vừa?”
‘Umh, lát nữa đi gặp ngoại tổ phụ, ngài sẽ dặn dò.”
Quý Như Yên vội vàng đi gặp ngoại tổ phụ, khiến Lạc Thuấn Thần có chút khó hiểu, không hiểu sao phải vội như vậy?
Quý Như Yên dĩ nhiên se không nói cho hắn biết, bởi vì giao thừa đầu tiên ở Thiên Độc quốc, nàng đã đồng ý với Tuyết Nhi để muội ý được sống như người bình thường, cố ý muốn chuẩn bị chút đồ ăn.
Mà chuyện này cần có chút thời gian chuẩn bị nguyên liệu mới có thể làm tốt.
/800
|