Edit: Tử Nhã + Beta: Mặc Phương
Đi suốt hai ngày đường, cuối cùng đã đến dưới chân núi Cổ Thú .
Xa xa, Quý Như Yên nhìn từ cửa sổ mã xa, liền nhìn thấy Cổ Thú Hành Cung này thật to lớn.
Thời điểm bọn họ đến, Cổ Thú Hành Cung cũng không có quá nhiều người, bất quá chỉ còn ít nội thị cùng cung tỳ.
Lúc này mã xa của đám người Quý Như Yên nhanh chóng tiến vào. Đứng bên ngoài Cổ Thú Hành Cung chờ đợi, chính là Cao Hòa nội thị bên cạnh Hiên Đế.
Thái độ làm người của Cao Hòa đối với ai cũng rất hòa nhã, còn nếu có người cả gan động đến một sợi lông của hắn, vậy phải tự cầu thêm nhiều phúc nữa, bởi vì hắn chính là đại hồng nhân bên cạnh Hiên Đế.
Vì vậy, Cao Hòa cùng với quốc sư Tích Tiểu Mộng có thể trở thành hảo huynh đệ, đương nhiên cũng là có nguyên do cả.
Nếu không phải bởi vì quốc sư Tích Tiểu Mộng là tâm phúc của Hiến Đế, Cao Hòa sẽ không lấy lòng vị quốc sư Tích Tiểu Mộng này.
“Lão tướng quân, ngài cuối cùng đã tới?”
Cao Hòa đón chào, vẻ mặt tươi cười.
Khi nhìn thấy trong mã xa là Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần cùng Thất hoàng phi Quý Như Yên, lúc này mặt liền biến sắc, trong lòng cũng nhanh chóng tính toán.
Hai vị này đều ở đây, sợ là không dễ ứng phó a.
“Thất điện hạ cùng Thất hoàng phi cũng tới sao? Nhị vị mời vào, nô tì sẽ sai người an bài cho nhị vị một căn phòng.”
Cao Hòa gật đầu, hạ thắt lưng lấy lòng.
Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần bước xuống mã xa, sắc mặt lãnh khốc, đường nét tựa như được gọt dũa đến hoàn mỹ vô khuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, giữa nét tuấn lãng lại mang vài phần âm nhu hậm hực, xem ra khuôn mặt dù bóng loáng như mỹ ngọc vẫn làm người người khác kinh sợ không thôi, hàng mi khẽ rung động, “Cao tổng quản chớ khách khí, ta cùng hoàng quý phi ở tại viện của ngoại tổ phụ cũng được.”
“Này…”
“Như thế nào? Không được sao?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần ánh mắt sắc bén tựa như đao, không sai lệnh dừng lại trên người Cao Hòa.
Cao Hòa gian nan nuốt ngụm nước bọt, “Nô tài tuân mệnh, mời Thất điện hạ!”
Lạc Thuấn Thần xoay người, đỡ Quý Như Yên xuống mã xa, cuối cùng là lão tướng quân Hứa Tử Minh.
Đưa mắt nhìn ba người họ rời đi, Cao Hòa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mỗi khi hắn nhìn thấy Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần, cảm thấy tính tình người này rất khó nắm bắt, thường xuyên không biểu lộ ra ngoài.
Vốn Cao Hòa biết Thất điện hạ đầy tai tiếng , nhưng vị Thất điện hạ này lại cứ cùng quốc sư Tích Tiểu Mộng thập phần thân nhau, điều này làm cho hắn cũng chỉ có thể chiều theo tính nết của vị gia này.
Quý Như Yên nhìn biểu tình của vị nội thị giám Cao Hòa này tất cả đều thấy rõ, nhưng nàng chỉ giữ im lặng.
Dù sao, Cao Hòa này cũng chẳng phải người của mình, nàng cũng không muốn làm rõ việc này.
Lạc Thuấn Thần muốn gây khó dễ cho hắn ta, cũng là có nguyên do.
Nàng cần gì phải xen vào chuyện của người khác, cứ đi theo hắn là được.
Phía trước có cung tỳ dẫn đường, dẫn bọn họ đi đến tiểu viện tử ở tây biên.
Quý Như Yên nhìn nơi này, không khỏi giật giật khóe miệng, viện tử này, tuyệt nhiên thế này đích thị là tìm đường chết a.
Nói chung, các cư dân ở Ti U quốc, tuyệt đối không để đại môn của tòa nhà hướng ra phía tây.
Tây, cùng tịch cùng âm, tịch vừa có nghĩa là người già ở tuổi xế chiều, vừa có nghĩ quy thiên.
Nếu viện này là do Hiến đế sắp xếp, chỉ sợ thật sự muốn lão tướng quân Hứa Tử Minh giao hết binh quyền ra.
Ba người vừa vào sân, nhóm cung tỳ liền lui xuống, Quý Như Yên thoáng nhìn qua Lạc Thuấn Thần, thấp giọng nói: “An bài như vậy, là muốn ngoại tổ phụ tự giác giao binh quyền ra sao?”
“Giao binh quyền hay không, quan trọng không phải ở chỗ binh quyền, những người kia muốn mạng ngoại tổ phụ!”
Lạc Thuấn Thần dáng người thon dài, mặc trên người một thân hắc y như mực, mái tóc đen thật dài sáng óng ánh, theo lực đạo trên thân người mà phất phới yếu ớt, tản ra một màu đen khiếp người.
Đi suốt hai ngày đường, cuối cùng đã đến dưới chân núi Cổ Thú .
Xa xa, Quý Như Yên nhìn từ cửa sổ mã xa, liền nhìn thấy Cổ Thú Hành Cung này thật to lớn.
Thời điểm bọn họ đến, Cổ Thú Hành Cung cũng không có quá nhiều người, bất quá chỉ còn ít nội thị cùng cung tỳ.
Lúc này mã xa của đám người Quý Như Yên nhanh chóng tiến vào. Đứng bên ngoài Cổ Thú Hành Cung chờ đợi, chính là Cao Hòa nội thị bên cạnh Hiên Đế.
Thái độ làm người của Cao Hòa đối với ai cũng rất hòa nhã, còn nếu có người cả gan động đến một sợi lông của hắn, vậy phải tự cầu thêm nhiều phúc nữa, bởi vì hắn chính là đại hồng nhân bên cạnh Hiên Đế.
Vì vậy, Cao Hòa cùng với quốc sư Tích Tiểu Mộng có thể trở thành hảo huynh đệ, đương nhiên cũng là có nguyên do cả.
Nếu không phải bởi vì quốc sư Tích Tiểu Mộng là tâm phúc của Hiến Đế, Cao Hòa sẽ không lấy lòng vị quốc sư Tích Tiểu Mộng này.
“Lão tướng quân, ngài cuối cùng đã tới?”
Cao Hòa đón chào, vẻ mặt tươi cười.
Khi nhìn thấy trong mã xa là Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần cùng Thất hoàng phi Quý Như Yên, lúc này mặt liền biến sắc, trong lòng cũng nhanh chóng tính toán.
Hai vị này đều ở đây, sợ là không dễ ứng phó a.
“Thất điện hạ cùng Thất hoàng phi cũng tới sao? Nhị vị mời vào, nô tì sẽ sai người an bài cho nhị vị một căn phòng.”
Cao Hòa gật đầu, hạ thắt lưng lấy lòng.
Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần bước xuống mã xa, sắc mặt lãnh khốc, đường nét tựa như được gọt dũa đến hoàn mỹ vô khuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, giữa nét tuấn lãng lại mang vài phần âm nhu hậm hực, xem ra khuôn mặt dù bóng loáng như mỹ ngọc vẫn làm người người khác kinh sợ không thôi, hàng mi khẽ rung động, “Cao tổng quản chớ khách khí, ta cùng hoàng quý phi ở tại viện của ngoại tổ phụ cũng được.”
“Này…”
“Như thế nào? Không được sao?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần ánh mắt sắc bén tựa như đao, không sai lệnh dừng lại trên người Cao Hòa.
Cao Hòa gian nan nuốt ngụm nước bọt, “Nô tài tuân mệnh, mời Thất điện hạ!”
Lạc Thuấn Thần xoay người, đỡ Quý Như Yên xuống mã xa, cuối cùng là lão tướng quân Hứa Tử Minh.
Đưa mắt nhìn ba người họ rời đi, Cao Hòa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mỗi khi hắn nhìn thấy Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần, cảm thấy tính tình người này rất khó nắm bắt, thường xuyên không biểu lộ ra ngoài.
Vốn Cao Hòa biết Thất điện hạ đầy tai tiếng , nhưng vị Thất điện hạ này lại cứ cùng quốc sư Tích Tiểu Mộng thập phần thân nhau, điều này làm cho hắn cũng chỉ có thể chiều theo tính nết của vị gia này.
Quý Như Yên nhìn biểu tình của vị nội thị giám Cao Hòa này tất cả đều thấy rõ, nhưng nàng chỉ giữ im lặng.
Dù sao, Cao Hòa này cũng chẳng phải người của mình, nàng cũng không muốn làm rõ việc này.
Lạc Thuấn Thần muốn gây khó dễ cho hắn ta, cũng là có nguyên do.
Nàng cần gì phải xen vào chuyện của người khác, cứ đi theo hắn là được.
Phía trước có cung tỳ dẫn đường, dẫn bọn họ đi đến tiểu viện tử ở tây biên.
Quý Như Yên nhìn nơi này, không khỏi giật giật khóe miệng, viện tử này, tuyệt nhiên thế này đích thị là tìm đường chết a.
Nói chung, các cư dân ở Ti U quốc, tuyệt đối không để đại môn của tòa nhà hướng ra phía tây.
Tây, cùng tịch cùng âm, tịch vừa có nghĩa là người già ở tuổi xế chiều, vừa có nghĩ quy thiên.
Nếu viện này là do Hiến đế sắp xếp, chỉ sợ thật sự muốn lão tướng quân Hứa Tử Minh giao hết binh quyền ra.
Ba người vừa vào sân, nhóm cung tỳ liền lui xuống, Quý Như Yên thoáng nhìn qua Lạc Thuấn Thần, thấp giọng nói: “An bài như vậy, là muốn ngoại tổ phụ tự giác giao binh quyền ra sao?”
“Giao binh quyền hay không, quan trọng không phải ở chỗ binh quyền, những người kia muốn mạng ngoại tổ phụ!”
Lạc Thuấn Thần dáng người thon dài, mặc trên người một thân hắc y như mực, mái tóc đen thật dài sáng óng ánh, theo lực đạo trên thân người mà phất phới yếu ớt, tản ra một màu đen khiếp người.
/800
|