Đừng nói Lạc Thuấn Thần không nhìn thấy, Quý Như Yên cũng như vậy.
Hai mắt nàng đạt tới cảnh giới võ thành, cũng không nhìn ra rốt cuộc đó là thứ quái quỷ gì!
Đáng thương cho Diệp Nhận của nàng, cứ như vậy bị ăn mất.
Quý Như Yên đột nhiên nghĩ ra một cách, ném vũ khí trong tay ra ngoài
Lần này chúng lại không bị thứ kia bắt được, trực tiếp rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.
Đợi một lúc lâu, vẫn không có gì khác thường, Quý Như Yên đành buông tha cho hành động vào núi đêm nay.
Dù sao vừa ra cửa đã gặp phải thứ quỷ quái, muốn tìm bảo bối tốt, đúng là lừa đảo.
Đúng lúc Lạc Thuấn Thần nói: “Chúng ta về trước đi.”
“Cũng được!”
Lạc Thuấn Thần gật đầu, dù sao tình cảnh đêm nay thật sự cổ quái.
Nếu thật sự gặp phải quỷ giở trò, với thực lực của bọn họ không nhìn thấy đối phương, bọn họ ở ngoài sáng, địch trong tối, bất kể thế nào cũng là mìn chịu thiệt.
Thật cẩn thận xuống núi, lúc đi qua con sống kia, dạ minh châu trong tay Lạc Thuấn Thần bị thứ gì đó cướp đi.
Nhìn dạ minh châu lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ biến mất.
Quý Như Yên kết luận, sợ là thứ kia có khả năng ẩn thân.
Nếu không, sao có thể ngang nhiên như vậy?
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên có vật xuyên không bay về phía nàng.
Vân Nhiễm muốn phá tung nó, lại phát hiện tốc độ của nó giảm dần, từ từ rơi xuống trước mặt nàng.
Quý Như Yên cũng thu hồi nội lực, nhận lấy thứ kia.
Dựa vào nhẫn lực của mình, Quý Như Yên không khỏi cứng miệng, chuyện quái gì vậy, sao tự nhiên tặng cho mình một quả trứng?
Đúng vậy, nàng nhận được một quả trứng.
Hơn nữa, hình dạng của nó hình như là trứng đà điểu, lớn gần bằng tay nào.
Dựa vào sức nặng, Quý Như Yên đoán ít nhất phải hai cân.
Lạc Thuấn Thần cũng sửng sốt nhìn quả trứng trắng trong tay Quý Như Yên, “Như Yên, đoán chừng đây là đồ thứ ẩn thân kia đưa cho nàng, chúng ta mang về đi.”
“Umh!”
Quý Như Yên đến Cổ Thú sơn mạch để đào bảo, kết quả không tìm được gì, tự hủy đi một món vũ khí.
Cũng may nàng không chỉ có một vũ khí, tới cấp bậc võ thánh, kể cả hoa lá cũng có thể trở thành vũ khí tấn công.
Cầm theo quả trứng kia trở về hành cung Cổ Thú.
Dọc đường đi, không còn ai ngáng chân nàng.
Quý Như Yên đốt đèn trong phòng lên, đánh giá quả trứng vừa cẩm về, bề mặt rất trơn bóng.
Nàng có thể cảm nhận được, bên trong trứng rất nóng!
Nhìn trong phòng này, không đốt than mà vẫn ấm kỳ lạ.
Tuy khí hậu ở đây cao hơn Độc Hiết thành rất nhiều, nhưng nàng vẫn muốn ngủ ấm nên nói với Lạc Thuấn Thần: “Thuấn Thần, đêm nay chúng ta đem quả trứng này làm bình sưởi không phải rất tốt sao?”
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua quả trứng to, mỉm cười: “Nàng thích là được rồi, thời gian cũng không còn sớm, nàng mau nghỉ đi, ta ngủ trên ghế quý phi được rồi.”
Nói xong, hắn rất quân tử ôm chăn đi sang bên cạnh.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, thở dốc muốn gọi hắn lại, cuối cùng vẫn im lặng.
Nàng có thể nói gì, cũng không nói, chàng đừng đi, ngủ với ta!
Thất bại!
Nàng không có ý khác, không có nghĩa là người nào đó nghe xong cũng nghĩ như vậy. Vẫn nên ngoan ngoãn tự ngủ thôi.
Hai mắt nàng đạt tới cảnh giới võ thành, cũng không nhìn ra rốt cuộc đó là thứ quái quỷ gì!
Đáng thương cho Diệp Nhận của nàng, cứ như vậy bị ăn mất.
Quý Như Yên đột nhiên nghĩ ra một cách, ném vũ khí trong tay ra ngoài
Lần này chúng lại không bị thứ kia bắt được, trực tiếp rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.
Đợi một lúc lâu, vẫn không có gì khác thường, Quý Như Yên đành buông tha cho hành động vào núi đêm nay.
Dù sao vừa ra cửa đã gặp phải thứ quỷ quái, muốn tìm bảo bối tốt, đúng là lừa đảo.
Đúng lúc Lạc Thuấn Thần nói: “Chúng ta về trước đi.”
“Cũng được!”
Lạc Thuấn Thần gật đầu, dù sao tình cảnh đêm nay thật sự cổ quái.
Nếu thật sự gặp phải quỷ giở trò, với thực lực của bọn họ không nhìn thấy đối phương, bọn họ ở ngoài sáng, địch trong tối, bất kể thế nào cũng là mìn chịu thiệt.
Thật cẩn thận xuống núi, lúc đi qua con sống kia, dạ minh châu trong tay Lạc Thuấn Thần bị thứ gì đó cướp đi.
Nhìn dạ minh châu lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ biến mất.
Quý Như Yên kết luận, sợ là thứ kia có khả năng ẩn thân.
Nếu không, sao có thể ngang nhiên như vậy?
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên có vật xuyên không bay về phía nàng.
Vân Nhiễm muốn phá tung nó, lại phát hiện tốc độ của nó giảm dần, từ từ rơi xuống trước mặt nàng.
Quý Như Yên cũng thu hồi nội lực, nhận lấy thứ kia.
Dựa vào nhẫn lực của mình, Quý Như Yên không khỏi cứng miệng, chuyện quái gì vậy, sao tự nhiên tặng cho mình một quả trứng?
Đúng vậy, nàng nhận được một quả trứng.
Hơn nữa, hình dạng của nó hình như là trứng đà điểu, lớn gần bằng tay nào.
Dựa vào sức nặng, Quý Như Yên đoán ít nhất phải hai cân.
Lạc Thuấn Thần cũng sửng sốt nhìn quả trứng trắng trong tay Quý Như Yên, “Như Yên, đoán chừng đây là đồ thứ ẩn thân kia đưa cho nàng, chúng ta mang về đi.”
“Umh!”
Quý Như Yên đến Cổ Thú sơn mạch để đào bảo, kết quả không tìm được gì, tự hủy đi một món vũ khí.
Cũng may nàng không chỉ có một vũ khí, tới cấp bậc võ thánh, kể cả hoa lá cũng có thể trở thành vũ khí tấn công.
Cầm theo quả trứng kia trở về hành cung Cổ Thú.
Dọc đường đi, không còn ai ngáng chân nàng.
Quý Như Yên đốt đèn trong phòng lên, đánh giá quả trứng vừa cẩm về, bề mặt rất trơn bóng.
Nàng có thể cảm nhận được, bên trong trứng rất nóng!
Nhìn trong phòng này, không đốt than mà vẫn ấm kỳ lạ.
Tuy khí hậu ở đây cao hơn Độc Hiết thành rất nhiều, nhưng nàng vẫn muốn ngủ ấm nên nói với Lạc Thuấn Thần: “Thuấn Thần, đêm nay chúng ta đem quả trứng này làm bình sưởi không phải rất tốt sao?”
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua quả trứng to, mỉm cười: “Nàng thích là được rồi, thời gian cũng không còn sớm, nàng mau nghỉ đi, ta ngủ trên ghế quý phi được rồi.”
Nói xong, hắn rất quân tử ôm chăn đi sang bên cạnh.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, thở dốc muốn gọi hắn lại, cuối cùng vẫn im lặng.
Nàng có thể nói gì, cũng không nói, chàng đừng đi, ngủ với ta!
Thất bại!
Nàng không có ý khác, không có nghĩa là người nào đó nghe xong cũng nghĩ như vậy. Vẫn nên ngoan ngoãn tự ngủ thôi.
/800
|