Edit + Beta: Mặc Phương
Lạc Thuấn Thần chỉ nhàn nhạt nói một câu đã khiến cho Tích Tiểu Mộng cảm thấy da đầu run hết cả lên.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngoại tổ phụ xảy ra vấn đề gì sao? Ta cùng đi đến Cổ Thú sơn mạch chẳng qua chỉ là cùng các ngươi bảo vệ tính mạng của ngoại tổ phụ!"
"Điện hạ! Là thần thất thố, xin điện hạ trách phạt."
Tích Tiểu Mộng tranh thủ thời gian nhận sai, do hắn quan tâm, lo lắng cho Lạc Thuấn Thần nên vô tình bỏ qua quá nhiều sự tình dẫn đến việc xảy ra sơ sót, ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.
Thân thể của điện hạ cơ bản đã không còn bệnh, hơn nữa sức khỏe cũng tốt hơn trước.
Y thuật của Quý Như Yên khá cao thâm, nếu so với điện hạ thì cũng không chênh lệch là bao nhiêu.
Ta cùng Mễ Nhĩ đều là những người có võ công cao cường, chỉ cần đối phương không ra tay bất chấp thì đều này cũng không phải là vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm tư rối loạn của Tích Tiểu Mộng mới ổn định lại một chút.
Quý Như Yên không để ý đến hai nam nhân này cuối cùng là có chủ ý gì, bèn chủ động đi tới bên cạnh lão tướng quân Hứa Tử Minh "Ngoại tổ phụ, ngài ở đây tìm cái gì trong bụi cỏ vậy?"
"Ngũ độc quả."
"A?"
Quý Như Yên sững sờ, "Ngũ độc quả sinh trưởng ở trong bụi cỏ đấy sao?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng nó trưởng thành trên tàng cây hay sao?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hỏi ngược lại nàng một câu.
Quý Như Yên thoáng ngỡ ngàng, nàng quả thật tưởng rằng ngũ độc quả trưởng thành trên tàng cây đấy, tại sao không nghĩ cho rõ là nó không mọc trên đó?
Chắc lúc đó, nàng đang suy nghĩ nhiều. . .
"Ngoại tổ phụ đã từng trông thấy ngũ độc quả sao?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhẹ gật đầu "Đã từng thấy được hai lần, cả hai lần đều trông thấy tại Cổ Thú sơn mạch. Lần thứ nhất gặp ngũ độc quả thì nó chưa có lớn, lần thứ hai nhìn thấy ngũ độc quả thì nó đã rất lớn."
"Cái này, nó lớn và chưa lớn có khác nhau sao?"
Quý Như Yên tranh thủ thời cơ thỉnh giáo.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh giới thiệu "Ngũ độc quả khi còn nhỏ trong thời điểm ấy sẽ hiện lên trái cây màu đen, một khi đã phát triển, nó sẽ hiện lên hỏa hồng sắc. Thời điểm nó chưa đủ lớn mà ăn vào, lập tức đi gặp Diêm vương gia. Cái chúng ta phải tìm cho bằng được chính là ngũ độc quả ngàn năm. Bởi vì vượt qua trăm năm để ngũ độc quả trưởng thành, nó không còn hỏa hồng sắc, mà là hiện lên màu vàng kim óng ánh. Phần ngũ độc quả trăm năm khi đem đi bán đấu giá tuyệt đối sẽ không thấp hơn một vạn lượng hoàng kim."
Chỉ có ngũ độc quả trăm năm?
Quý Như Yên hỏi, "Cái kia, ngũ độc quả ngàn năm nằm ở đây?"
"Ta chưa thấy qua, theo trong sách ghi chép, ngũ độc quả nghìn năm đã có linh tính, có thể tại địa phương của chính mình hoạt động, tùy lúc mà đi đi lại lại, căn bản đừng nghĩ bắt được nó."
Ách. . .
Rõ ràng còn có chuyện thần kỳ như vậy?
Về phần thực vật đã có linh tính sẽ dời đi sự tình, kỳ thật không hề giống cái gì sự thần kỳ, như là nhân sâm mỗi năm đến thời điểm nhất định, chúnh cũng sẽ có linh tính mà chạy khắp núi.
Nếu nhân sâm mất linh tính, thì hiệu quả cũng là giảm bớt đi rất nhiều.
Vì vậy, có ít người đào được nhân sâm ngàn năm, biết sử dụng dây đỏ con buột lại lại phấn đầu.
Chính là phòng ngừa nhân sâm chạy mất, bằng không cái tìm được không bù đắp đủ cho cái bị mất.
Quý Như Yên hiện tại đang lâm vào thời điểm trầm tư, đột nhiên nghe được tiểu gia hỏa "Ô ô" kêu lên vài tiếng.
Quay đầu nhìn sang thì phát hiện tiểu gia hỏa này hướng về phía nàng mà duỗi ra bộ móng vuốt nhỏ, vẫy vẫy nàng, xem bộ dáng là muốn nàng qua đấy.
Quý Như Yên đi tới, cái kia kẻ tham ăn đã đi xuyên qua bụi cỏ.
"Như Yên, chờ ta một chút đã!"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thấy được tiểu gia hỏa vừa mới cử động, cũng liền kêu gọi đám người Lạc Thuấn Thần đến để cùng đuổi theo nó.
Kẻ tham ăn chọn con đường này, có thể nói là không có người đi qua lai, cây cỏ đều rất có thể đã cao cỡ hơn nửa người.
Nếu không có có kẻ tham ăn ở phía trước dẫn đường, thật đúng là không người nào dám can đảm đi vào cái nơi rừng rậm rạp này.
Lạc Thuấn Thần chỉ nhàn nhạt nói một câu đã khiến cho Tích Tiểu Mộng cảm thấy da đầu run hết cả lên.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngoại tổ phụ xảy ra vấn đề gì sao? Ta cùng đi đến Cổ Thú sơn mạch chẳng qua chỉ là cùng các ngươi bảo vệ tính mạng của ngoại tổ phụ!"
"Điện hạ! Là thần thất thố, xin điện hạ trách phạt."
Tích Tiểu Mộng tranh thủ thời gian nhận sai, do hắn quan tâm, lo lắng cho Lạc Thuấn Thần nên vô tình bỏ qua quá nhiều sự tình dẫn đến việc xảy ra sơ sót, ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.
Thân thể của điện hạ cơ bản đã không còn bệnh, hơn nữa sức khỏe cũng tốt hơn trước.
Y thuật của Quý Như Yên khá cao thâm, nếu so với điện hạ thì cũng không chênh lệch là bao nhiêu.
Ta cùng Mễ Nhĩ đều là những người có võ công cao cường, chỉ cần đối phương không ra tay bất chấp thì đều này cũng không phải là vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm tư rối loạn của Tích Tiểu Mộng mới ổn định lại một chút.
Quý Như Yên không để ý đến hai nam nhân này cuối cùng là có chủ ý gì, bèn chủ động đi tới bên cạnh lão tướng quân Hứa Tử Minh "Ngoại tổ phụ, ngài ở đây tìm cái gì trong bụi cỏ vậy?"
"Ngũ độc quả."
"A?"
Quý Như Yên sững sờ, "Ngũ độc quả sinh trưởng ở trong bụi cỏ đấy sao?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng nó trưởng thành trên tàng cây hay sao?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hỏi ngược lại nàng một câu.
Quý Như Yên thoáng ngỡ ngàng, nàng quả thật tưởng rằng ngũ độc quả trưởng thành trên tàng cây đấy, tại sao không nghĩ cho rõ là nó không mọc trên đó?
Chắc lúc đó, nàng đang suy nghĩ nhiều. . .
"Ngoại tổ phụ đã từng trông thấy ngũ độc quả sao?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhẹ gật đầu "Đã từng thấy được hai lần, cả hai lần đều trông thấy tại Cổ Thú sơn mạch. Lần thứ nhất gặp ngũ độc quả thì nó chưa có lớn, lần thứ hai nhìn thấy ngũ độc quả thì nó đã rất lớn."
"Cái này, nó lớn và chưa lớn có khác nhau sao?"
Quý Như Yên tranh thủ thời cơ thỉnh giáo.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh giới thiệu "Ngũ độc quả khi còn nhỏ trong thời điểm ấy sẽ hiện lên trái cây màu đen, một khi đã phát triển, nó sẽ hiện lên hỏa hồng sắc. Thời điểm nó chưa đủ lớn mà ăn vào, lập tức đi gặp Diêm vương gia. Cái chúng ta phải tìm cho bằng được chính là ngũ độc quả ngàn năm. Bởi vì vượt qua trăm năm để ngũ độc quả trưởng thành, nó không còn hỏa hồng sắc, mà là hiện lên màu vàng kim óng ánh. Phần ngũ độc quả trăm năm khi đem đi bán đấu giá tuyệt đối sẽ không thấp hơn một vạn lượng hoàng kim."
Chỉ có ngũ độc quả trăm năm?
Quý Như Yên hỏi, "Cái kia, ngũ độc quả ngàn năm nằm ở đây?"
"Ta chưa thấy qua, theo trong sách ghi chép, ngũ độc quả nghìn năm đã có linh tính, có thể tại địa phương của chính mình hoạt động, tùy lúc mà đi đi lại lại, căn bản đừng nghĩ bắt được nó."
Ách. . .
Rõ ràng còn có chuyện thần kỳ như vậy?
Về phần thực vật đã có linh tính sẽ dời đi sự tình, kỳ thật không hề giống cái gì sự thần kỳ, như là nhân sâm mỗi năm đến thời điểm nhất định, chúnh cũng sẽ có linh tính mà chạy khắp núi.
Nếu nhân sâm mất linh tính, thì hiệu quả cũng là giảm bớt đi rất nhiều.
Vì vậy, có ít người đào được nhân sâm ngàn năm, biết sử dụng dây đỏ con buột lại lại phấn đầu.
Chính là phòng ngừa nhân sâm chạy mất, bằng không cái tìm được không bù đắp đủ cho cái bị mất.
Quý Như Yên hiện tại đang lâm vào thời điểm trầm tư, đột nhiên nghe được tiểu gia hỏa "Ô ô" kêu lên vài tiếng.
Quay đầu nhìn sang thì phát hiện tiểu gia hỏa này hướng về phía nàng mà duỗi ra bộ móng vuốt nhỏ, vẫy vẫy nàng, xem bộ dáng là muốn nàng qua đấy.
Quý Như Yên đi tới, cái kia kẻ tham ăn đã đi xuyên qua bụi cỏ.
"Như Yên, chờ ta một chút đã!"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thấy được tiểu gia hỏa vừa mới cử động, cũng liền kêu gọi đám người Lạc Thuấn Thần đến để cùng đuổi theo nó.
Kẻ tham ăn chọn con đường này, có thể nói là không có người đi qua lai, cây cỏ đều rất có thể đã cao cỡ hơn nửa người.
Nếu không có có kẻ tham ăn ở phía trước dẫn đường, thật đúng là không người nào dám can đảm đi vào cái nơi rừng rậm rạp này.
/800
|