Lão tướng quân Hứa Tử Minh còn muốn khuyên tiếp, Quý Như Yên đã giải quyết xong quả ngũ độc, phát hiện ra chúng không có hạnh, nàng tới bên cạnh ông: “Ông ngoại, Thuấn Thần nói đúng mà, nếu thật có thể khiến Hiên đế đồng ý, cùng lắm ta tặng hai quả cho ông ta. Ngài nếm thử xem, hương vị không tồi đâu?”
“Lão tướng quân, ngài ăn đi! Cổ Thú sơn mạch ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nếu chúng ta có thể kháng độc, dù gặp phải độc vật cũng khiến điện hạ bớt lo lắng, ngài nói có phải không?”
Tích Tiểu Mộng ở bên cạnh khuyên giải.
Cũng không biết phải chăng lời nói của hắn đánh trúng tâm lý của Hứa tướng quân, ông không cự tuyệt, bắt đầu ăn quả ngũ độc màu vàng.
Mà Quý Như Như Yên liên lạc với tiểu tham ăn.
“Tham ăn! Bây giờ nên đi thế nào?”
“Ô!Ô! Ta không phải tham ăn, không được gọi ta là tham ăn.
“Bớt nói nhảm, mau dẫn đường!”
“Ô!”
Hừ! Chủ nhân là người xấu.
Quý Như Yên sửng sốt, chủ nhân?
Khi nào nàng thành chủ nhân của tên tham ăn này?
Quý Như Yên nhớ tới khả năng ăn siêu vô địch của tiểu tham ăn, trên chảy nổi ba vạch đen.
Tiểu tham ăn như vậy, ai nuôi nổi?
Không cho hắn ăn, hắn sẽ ăn sạch cả nhà.
Nghĩ tới nàng đã thấy sợ.
“Chúng ta đi theo tiểu tham ăn thôi, nó hắn quen thuộc nơi này.”
Quý Như Yên đề nghị, nàng liếc xéo tiểu tử kia, hắn mở to đôi mắt màu xanh chớp chớp, không biết có phải vì sợ nàng hay không lại ngoan ngoãn dẫn đường.
Chỉ là đường này không dễ đi.
Cây cối rậm rạp, thi thoảng còn nhảy ra một vài con có, dọa chết người.
Quý Như Yên nhìn tiểu tử kia dẫn mọi người đi về phía đỉnh núi gần đó.
Có lẽ nào, tiểu tham ăn dẫn bọn họ vào hang động?
Đợi tới nơi, Quý Như Yên không khỏi tán thưởng, tham ăn quả nhiên có khả năng.
Hang động này cao khoảng ba thước, bên trong rất khô ráo, thích hợp nghỉ ngơi.
Với thực lực của bọn họ, tự nhiên không sợ dã thú tấn công.
Mấy người thấy chọn được chỗ nghỉ ngơi, liền xung phong làm việc: “Chủ tử, thuộc hạ đi tìm ít củi cùng đồ ăn.”
“Ta đi với ngươi.”
Tích Tiểu Mộng nhanh chân đi theo Mễ Nhi.
Hai người vừa đi, Lạc Thuấn Thần đi xung quanh động xem có nguy hiểm gì không.
Xác minh an toàn, hắn mới để Quý Như Yên đỡ lão tướng quân vào trong động, tìm một nơi khô ráo ngồi xuống.
“Ông ngoại, ngài cũng mệt mỏi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.”
“Người già, chung quy không thể bằng thiếu niên.”
Lão tướng quân cảm thán.
“Ông ngoại không già chút nào, ai nói ngài già, ta đánh hắn!”
Quý Như Yên oán trách, sau đó thấp giọng nói: “Ông ngoại! Ngài không cần quá lo lắng chuyện của Thuấn Thần. Cho dù chàng không giải quyết được, vẫn còn có Như Yên mà? Khả năng của ta ngài chưa rõ lắm, nhưng trong mắt ngài Sở sư huynh hẳn rất lợi hại? Chỉ là chính hắn còn không qua được ta mười chiêu, ngài còn lo lắng làm gì?”
Lão tướng quân kinh sợ nhìn Quý Như Yên: “Ý con là, con đã đạt cảnh giới võ thần?”
Ông biết rõ Sở sư huynh là đỉnh phong võ suất, nếu vượt qua cả hắn sẽ là cảnh giới võ thần.
Quý Như Yên lắc đầu, ánh mắt trong sáng, nhả từng câu: “Ta không phải cảnh giới võ thần, Thuấn Thần là trung kì võ thần, ta là sơ kỳ võ thánh sắp bước vào trung kỳ.”
“Lão tướng quân, ngài ăn đi! Cổ Thú sơn mạch ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nếu chúng ta có thể kháng độc, dù gặp phải độc vật cũng khiến điện hạ bớt lo lắng, ngài nói có phải không?”
Tích Tiểu Mộng ở bên cạnh khuyên giải.
Cũng không biết phải chăng lời nói của hắn đánh trúng tâm lý của Hứa tướng quân, ông không cự tuyệt, bắt đầu ăn quả ngũ độc màu vàng.
Mà Quý Như Như Yên liên lạc với tiểu tham ăn.
“Tham ăn! Bây giờ nên đi thế nào?”
“Ô!Ô! Ta không phải tham ăn, không được gọi ta là tham ăn.
“Bớt nói nhảm, mau dẫn đường!”
“Ô!”
Hừ! Chủ nhân là người xấu.
Quý Như Yên sửng sốt, chủ nhân?
Khi nào nàng thành chủ nhân của tên tham ăn này?
Quý Như Yên nhớ tới khả năng ăn siêu vô địch của tiểu tham ăn, trên chảy nổi ba vạch đen.
Tiểu tham ăn như vậy, ai nuôi nổi?
Không cho hắn ăn, hắn sẽ ăn sạch cả nhà.
Nghĩ tới nàng đã thấy sợ.
“Chúng ta đi theo tiểu tham ăn thôi, nó hắn quen thuộc nơi này.”
Quý Như Yên đề nghị, nàng liếc xéo tiểu tử kia, hắn mở to đôi mắt màu xanh chớp chớp, không biết có phải vì sợ nàng hay không lại ngoan ngoãn dẫn đường.
Chỉ là đường này không dễ đi.
Cây cối rậm rạp, thi thoảng còn nhảy ra một vài con có, dọa chết người.
Quý Như Yên nhìn tiểu tử kia dẫn mọi người đi về phía đỉnh núi gần đó.
Có lẽ nào, tiểu tham ăn dẫn bọn họ vào hang động?
Đợi tới nơi, Quý Như Yên không khỏi tán thưởng, tham ăn quả nhiên có khả năng.
Hang động này cao khoảng ba thước, bên trong rất khô ráo, thích hợp nghỉ ngơi.
Với thực lực của bọn họ, tự nhiên không sợ dã thú tấn công.
Mấy người thấy chọn được chỗ nghỉ ngơi, liền xung phong làm việc: “Chủ tử, thuộc hạ đi tìm ít củi cùng đồ ăn.”
“Ta đi với ngươi.”
Tích Tiểu Mộng nhanh chân đi theo Mễ Nhi.
Hai người vừa đi, Lạc Thuấn Thần đi xung quanh động xem có nguy hiểm gì không.
Xác minh an toàn, hắn mới để Quý Như Yên đỡ lão tướng quân vào trong động, tìm một nơi khô ráo ngồi xuống.
“Ông ngoại, ngài cũng mệt mỏi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.”
“Người già, chung quy không thể bằng thiếu niên.”
Lão tướng quân cảm thán.
“Ông ngoại không già chút nào, ai nói ngài già, ta đánh hắn!”
Quý Như Yên oán trách, sau đó thấp giọng nói: “Ông ngoại! Ngài không cần quá lo lắng chuyện của Thuấn Thần. Cho dù chàng không giải quyết được, vẫn còn có Như Yên mà? Khả năng của ta ngài chưa rõ lắm, nhưng trong mắt ngài Sở sư huynh hẳn rất lợi hại? Chỉ là chính hắn còn không qua được ta mười chiêu, ngài còn lo lắng làm gì?”
Lão tướng quân kinh sợ nhìn Quý Như Yên: “Ý con là, con đã đạt cảnh giới võ thần?”
Ông biết rõ Sở sư huynh là đỉnh phong võ suất, nếu vượt qua cả hắn sẽ là cảnh giới võ thần.
Quý Như Yên lắc đầu, ánh mắt trong sáng, nhả từng câu: “Ta không phải cảnh giới võ thần, Thuấn Thần là trung kì võ thần, ta là sơ kỳ võ thánh sắp bước vào trung kỳ.”
/800
|