Edit + beta: Mạn Nguyệt
Thấy ngọn núi lửa kia không ảnh hưởng đến không gian của mình nên Qúy Như Yên cũng chẳng buồn để ý nữa. Nàng nhanh chống hái quả ngũ độc rồi đi ra khỏi không gian tùy thân.
Vừa ra khỏi không gian, nàng đã thấy tên tiểu tử kia trừng mắt nhìn mình, mang theo vẻ chờ đợi.
"Ô..." Chủ nhân, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi. Tiểu Thiên thế giới của ngươi, có thể cho ta đi vào cùng không?
Quý Như Yên liếc mắt nhìn nó một chút, cuối cùng dẫn nó vào bên trong.
Trừ phi là nàng muốn Tiểu Thiên thế giới của mình không còn một ngọn cỏ, chứ chỉ bằng vào con tiểu yêu tinh tham ăn này, mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào cực phẩm nhân sâm, Linh Chi, còn sư huynh Sở Lam Thiên luyện chế đan dược, thì trong chốc lát thôi là những thứ này sẽ không còn một mảnh.
"Chuyện của ta và Tiểu Thiên thế giới không cho ngươi tiết lộ ra ngoài! Bằng không đừng mong đi theo ta, đừng tưởng rằng ngươi có thuật ẩn thân thì ta sẽ không làm gì được ngươi."
Quý Như Yên dữ tợn nhìn tiểu gia hỏa, rồi nghiêm chỉnh khiển trách nó.
"Ô!" Muốn ta không nói cũng được, nhưng chủ nhân phải đối xử tốt với ta, cho ta nơi ở tốt.
Kẻ tham ăn này còn đưa tay cào cào nàng, rồi làm ra một mặt như thế! Quý Như Yên thật không chịu không được tên tiểu tử này, động một chút là muốn nơi ở tốt. Làm sao mà trong mắt nó ngoài trừ chỗ ở tốt thì chẳng còn gì thế chứ!
Hiện tại nàng không có thời gian nên lười phí lời với nó, vì vậy nàng liền đem quả ngũ độc thu hoạch được cho nó ăn "Ăn đi, ăn đi! Tối nhất là nghẹn chết nhà ngươi!"
"Y Y!" Hừ! Tiểu gia ta sẽ không nghẹn chết đâu! Chủ nhân, ngươi chờ mà xem đi.
Tiểu gia hỏa nhận lấy quả ngũ độc rồi hì hục cắm gặm.
Quý Như Yên vừa ăn quả ngũ độc thứ hai thì hang động bên núi kia rung chuyển. Nàng phát hiện trên cây có mấy trứng chim, bên gốc đại thụ có mấy cây nấm dại, điều này làm nàng hơi bất ngờ.
Đoán chừng này Cổ Thú Sơn Mạch này chẳng có vết tích của con người, những loại nấm này thật quái dị.
Mỗi cây nấm đều gấp ba bốn lần bàn tay của nàng, nếu đem những cây nấm này thành nguyên liệu nấu ăn quả là không tồi, không ăn lúc này thì đợi đến bao giờ nữa.
Xa xa, có một vệt hào quang màu vàng làm nàng hơi thích thú.
Chỉ có điều nàng đã ôm bốn, năm cây nấm to trong lòng rồi, không động được nữa, thế nên không thể làm gì khác hơn là phải quay về hang động, nàng dự định đi vào rồi sẽ trở ra ngay.
Chuyến đi này, nàng có mang theo nồi cùng bát đũa, hơn nữa Lạc Thuấn Thần cũng có nhẫn chứa đồ, Quý Như Yên liền để hắn mang theo y phục.
Ở trong không gian lớn này, những đồ đạc vật dụng thượng hạng đều bị nàng cho vào cả.
Khi trở về sơn động, nàng thấy Mễ Nhĩ và Tích Tiểu Mộng đã quay về rồi. Bọn họ còn thuận tiện mang về hai con gà rừng, tâm trạng của Quý Như Yên tốt hẳn lên.
Chờ bọn họ nhóm một bếp lửa, nàng liền đi lấy hai thùng nước lớn, sau đó sai bọn họ đi lấy nước đem về.
Chờ nước về là có thể rửa nồi, nấu ăn.
Quý Như Yên đã quyết định phải làm gì rồi! Nàng muốn canh nấm hầm gà, lần trước ở Hương Sơn, tưởng đâu có thể ăn canh nấm, kết quả lại không ăn được, nhưng bây giờ có thể ăn rồi.
Rửa sạch mấy cây nấm to, nàng dùng dao găm cắt nhỏ rồi để sang một bên. Hai con gà rừng kia đã được Mễ Nhĩ cho rửa sạch, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Quý Như Yên cũng phát huy tay nghề cầm dao của mình, nàng đem rút hết xương gà, chỉ để lại thịt, sau đó ném thẳng vào trong nồi canh lớn. Thịt gà này cũng được nàng cắt thành miếng.
Cắt xong, nàng cho muối và một ít phấn khoai vào nồi, khoáy đều. Nàng làm vậy là để xào lấy chất thịt, thịt gà sẽ không bị dai mà còn mềm mượt hơn.
Thấy ngọn núi lửa kia không ảnh hưởng đến không gian của mình nên Qúy Như Yên cũng chẳng buồn để ý nữa. Nàng nhanh chống hái quả ngũ độc rồi đi ra khỏi không gian tùy thân.
Vừa ra khỏi không gian, nàng đã thấy tên tiểu tử kia trừng mắt nhìn mình, mang theo vẻ chờ đợi.
"Ô..." Chủ nhân, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi. Tiểu Thiên thế giới của ngươi, có thể cho ta đi vào cùng không?
Quý Như Yên liếc mắt nhìn nó một chút, cuối cùng dẫn nó vào bên trong.
Trừ phi là nàng muốn Tiểu Thiên thế giới của mình không còn một ngọn cỏ, chứ chỉ bằng vào con tiểu yêu tinh tham ăn này, mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào cực phẩm nhân sâm, Linh Chi, còn sư huynh Sở Lam Thiên luyện chế đan dược, thì trong chốc lát thôi là những thứ này sẽ không còn một mảnh.
"Chuyện của ta và Tiểu Thiên thế giới không cho ngươi tiết lộ ra ngoài! Bằng không đừng mong đi theo ta, đừng tưởng rằng ngươi có thuật ẩn thân thì ta sẽ không làm gì được ngươi."
Quý Như Yên dữ tợn nhìn tiểu gia hỏa, rồi nghiêm chỉnh khiển trách nó.
"Ô!" Muốn ta không nói cũng được, nhưng chủ nhân phải đối xử tốt với ta, cho ta nơi ở tốt.
Kẻ tham ăn này còn đưa tay cào cào nàng, rồi làm ra một mặt như thế! Quý Như Yên thật không chịu không được tên tiểu tử này, động một chút là muốn nơi ở tốt. Làm sao mà trong mắt nó ngoài trừ chỗ ở tốt thì chẳng còn gì thế chứ!
Hiện tại nàng không có thời gian nên lười phí lời với nó, vì vậy nàng liền đem quả ngũ độc thu hoạch được cho nó ăn "Ăn đi, ăn đi! Tối nhất là nghẹn chết nhà ngươi!"
"Y Y!" Hừ! Tiểu gia ta sẽ không nghẹn chết đâu! Chủ nhân, ngươi chờ mà xem đi.
Tiểu gia hỏa nhận lấy quả ngũ độc rồi hì hục cắm gặm.
Quý Như Yên vừa ăn quả ngũ độc thứ hai thì hang động bên núi kia rung chuyển. Nàng phát hiện trên cây có mấy trứng chim, bên gốc đại thụ có mấy cây nấm dại, điều này làm nàng hơi bất ngờ.
Đoán chừng này Cổ Thú Sơn Mạch này chẳng có vết tích của con người, những loại nấm này thật quái dị.
Mỗi cây nấm đều gấp ba bốn lần bàn tay của nàng, nếu đem những cây nấm này thành nguyên liệu nấu ăn quả là không tồi, không ăn lúc này thì đợi đến bao giờ nữa.
Xa xa, có một vệt hào quang màu vàng làm nàng hơi thích thú.
Chỉ có điều nàng đã ôm bốn, năm cây nấm to trong lòng rồi, không động được nữa, thế nên không thể làm gì khác hơn là phải quay về hang động, nàng dự định đi vào rồi sẽ trở ra ngay.
Chuyến đi này, nàng có mang theo nồi cùng bát đũa, hơn nữa Lạc Thuấn Thần cũng có nhẫn chứa đồ, Quý Như Yên liền để hắn mang theo y phục.
Ở trong không gian lớn này, những đồ đạc vật dụng thượng hạng đều bị nàng cho vào cả.
Khi trở về sơn động, nàng thấy Mễ Nhĩ và Tích Tiểu Mộng đã quay về rồi. Bọn họ còn thuận tiện mang về hai con gà rừng, tâm trạng của Quý Như Yên tốt hẳn lên.
Chờ bọn họ nhóm một bếp lửa, nàng liền đi lấy hai thùng nước lớn, sau đó sai bọn họ đi lấy nước đem về.
Chờ nước về là có thể rửa nồi, nấu ăn.
Quý Như Yên đã quyết định phải làm gì rồi! Nàng muốn canh nấm hầm gà, lần trước ở Hương Sơn, tưởng đâu có thể ăn canh nấm, kết quả lại không ăn được, nhưng bây giờ có thể ăn rồi.
Rửa sạch mấy cây nấm to, nàng dùng dao găm cắt nhỏ rồi để sang một bên. Hai con gà rừng kia đã được Mễ Nhĩ cho rửa sạch, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Quý Như Yên cũng phát huy tay nghề cầm dao của mình, nàng đem rút hết xương gà, chỉ để lại thịt, sau đó ném thẳng vào trong nồi canh lớn. Thịt gà này cũng được nàng cắt thành miếng.
Cắt xong, nàng cho muối và một ít phấn khoai vào nồi, khoáy đều. Nàng làm vậy là để xào lấy chất thịt, thịt gà sẽ không bị dai mà còn mềm mượt hơn.
/800
|