Theo như lời nàng, bên cạnh cửa hang là sườn dốc, phía dưới cỏ dại rậm rạp, không biết bên trong có gì.
Nếu gặp phải rắn lớn, tính mạng của Vạn Đức hầu thật khiến người ta lo lắng.
Đề nghị của Quý Như Yên khiến Tích Tiểu Mộng nhảy dựng lên, trong lòng thầm oán, quả nhiên độc nhất phụ nhân.
Quý Như Yên không biết suy nghĩ của Tích Tiểu Mộng, cũng không muốn biết, nàng chỉ biết nhân từ với kẻ thủ là tàn nhẫn với chính mình.
Nàng thẳng thắn, không có khuynh hướng thích bị ngược.
Đáng thương cho Vạn Đức hầu, bị Quý Như Yên đá nát xương bánh chè, đầu óc ngu si, trong não còn có một cây ngân châm, cả đời sau thật khốn khổ.
Có điều, kết cục của hắn thế nào, ở đây không có ai quan tâm.
Thấy Tích Tiểu Mộng cùng Mễ Nhĩ đẩy Vạn Đức hầu xuống. Quý Như Yên mới quay đầu nhìn bọn họ: “Chỉ sợ đêm nay chúng ta phải rời khỏi nơi này, không thể ở lâu.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tích Tiểu Mộng vỗ vỗ bụi đất trên tay, hưng phẩn ngẩng đầu.
Giải quyết được lão già Vạn Đức hầu, dĩ diên hắn rất vui.
Quý Như Yên mở ra tâm bản đồ Trúc Tử trưởng lão cho nàng, quan sát cẩn thận: “Chúng ta phải tới Tiên Thiên cốc, mọi người có muốn đi không?”
“Tiên Thiên cốc.”
Bọn họ có nghe nói qua về vài nơi cấm địa trong Cổ Thú sơn mạch.
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng thật sâu, nàng thật sự thích thám hiểm.
Có điều, trơ mắt nhìn đám võ tướng suốt ngày lải nhải, cùng đề phòng bị cho cắn, chi bằng đi Tiên Thiên cốc.
“Ông ngoại! Ngài thấy thế nào?”
Lạc Thuấn Thần quay đầu nhìn lão tướng quân, trao quyền quyết định cho ông.
Lão tướng quân không phải người mù, sao có thể không nhận ra ý tưởng của hai người, lập tức ra lệnh: “Cứ như vậy đi, có điều lão phu có một yêu cầu! Nếu có nguy hiểm, tất cả phải rút lui ngay lập tức.”
“Cảm ơn ông ngoại! Như Yên nhất định lấy an toàn của mọi người làm đầu.”
Mắt Quý Như Yên sáng rực, cam đoan.
Nàng còn tưởng rằng ông ngoại sẽ phản đối, ai ngờ lão nhân gia lại tán thành.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười với nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ sủng nịnh, cưng chiều.
Hỏi tiểu tử kia, Tiên Thiên cốc ở đâu, hắn nói còn phải đi hai ngày đường mới tới nơi.
Quý Như Yên bảo hắn đi trước dẫn đường, đoàn người theo sau đi tìm bảo bối.
Sau khi giáo huấn Vạn Đức hầu, đoàn người thật sự như đang đi du lịch, tâm trạng của ai cũng rất tốt.
Hơn nữa Quý Như Yên đã cho mọi người an Thiên Tuế Kết, thể lực dồi dào, quyết định đi suốt đêm chờ trời sáng rồi nghỉ ngơi.
Mặc dù đi cả đêm, nhưng có Tích Tiểu Mộng pha trò, lão tướng quân thường xuyên cười lớn.
Lạc Thuấn Thần đi bên cạnh Quý Như Yên, khẽ nói: “Cảm ơn!”
“Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn.”
Quý Như Yên nhíu mày, cười tươi như hoa.
Lac Thuấn Thần nhìn nàng, chân thành nói: “Không phải, ta thật sự cảm ơn nàng. Nếu không phải nàng nói ra lo lắng trong lòng ông ngoại, ta vẫn luôn nghĩ người yêu đuối, nên mới nhẫn nhịn Vạn Đức hầu.”
“Ông ngoại không yếu đuối mà vì cảm thấy kẻ thù không quan trọng bằng con gái với cháu trai của mình. Có khi hận một người rất dẽ, nhưng rất ít người có thể buông bỏ thù hận, ít nhất ở trên người ông ngoại ta nhìn thấy được sự lương thiện cùng kiên trì.”
Nếu gặp phải rắn lớn, tính mạng của Vạn Đức hầu thật khiến người ta lo lắng.
Đề nghị của Quý Như Yên khiến Tích Tiểu Mộng nhảy dựng lên, trong lòng thầm oán, quả nhiên độc nhất phụ nhân.
Quý Như Yên không biết suy nghĩ của Tích Tiểu Mộng, cũng không muốn biết, nàng chỉ biết nhân từ với kẻ thủ là tàn nhẫn với chính mình.
Nàng thẳng thắn, không có khuynh hướng thích bị ngược.
Đáng thương cho Vạn Đức hầu, bị Quý Như Yên đá nát xương bánh chè, đầu óc ngu si, trong não còn có một cây ngân châm, cả đời sau thật khốn khổ.
Có điều, kết cục của hắn thế nào, ở đây không có ai quan tâm.
Thấy Tích Tiểu Mộng cùng Mễ Nhĩ đẩy Vạn Đức hầu xuống. Quý Như Yên mới quay đầu nhìn bọn họ: “Chỉ sợ đêm nay chúng ta phải rời khỏi nơi này, không thể ở lâu.”
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tích Tiểu Mộng vỗ vỗ bụi đất trên tay, hưng phẩn ngẩng đầu.
Giải quyết được lão già Vạn Đức hầu, dĩ diên hắn rất vui.
Quý Như Yên mở ra tâm bản đồ Trúc Tử trưởng lão cho nàng, quan sát cẩn thận: “Chúng ta phải tới Tiên Thiên cốc, mọi người có muốn đi không?”
“Tiên Thiên cốc.”
Bọn họ có nghe nói qua về vài nơi cấm địa trong Cổ Thú sơn mạch.
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng thật sâu, nàng thật sự thích thám hiểm.
Có điều, trơ mắt nhìn đám võ tướng suốt ngày lải nhải, cùng đề phòng bị cho cắn, chi bằng đi Tiên Thiên cốc.
“Ông ngoại! Ngài thấy thế nào?”
Lạc Thuấn Thần quay đầu nhìn lão tướng quân, trao quyền quyết định cho ông.
Lão tướng quân không phải người mù, sao có thể không nhận ra ý tưởng của hai người, lập tức ra lệnh: “Cứ như vậy đi, có điều lão phu có một yêu cầu! Nếu có nguy hiểm, tất cả phải rút lui ngay lập tức.”
“Cảm ơn ông ngoại! Như Yên nhất định lấy an toàn của mọi người làm đầu.”
Mắt Quý Như Yên sáng rực, cam đoan.
Nàng còn tưởng rằng ông ngoại sẽ phản đối, ai ngờ lão nhân gia lại tán thành.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười với nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ sủng nịnh, cưng chiều.
Hỏi tiểu tử kia, Tiên Thiên cốc ở đâu, hắn nói còn phải đi hai ngày đường mới tới nơi.
Quý Như Yên bảo hắn đi trước dẫn đường, đoàn người theo sau đi tìm bảo bối.
Sau khi giáo huấn Vạn Đức hầu, đoàn người thật sự như đang đi du lịch, tâm trạng của ai cũng rất tốt.
Hơn nữa Quý Như Yên đã cho mọi người an Thiên Tuế Kết, thể lực dồi dào, quyết định đi suốt đêm chờ trời sáng rồi nghỉ ngơi.
Mặc dù đi cả đêm, nhưng có Tích Tiểu Mộng pha trò, lão tướng quân thường xuyên cười lớn.
Lạc Thuấn Thần đi bên cạnh Quý Như Yên, khẽ nói: “Cảm ơn!”
“Giữa chúng ta, không cần nói cảm ơn.”
Quý Như Yên nhíu mày, cười tươi như hoa.
Lac Thuấn Thần nhìn nàng, chân thành nói: “Không phải, ta thật sự cảm ơn nàng. Nếu không phải nàng nói ra lo lắng trong lòng ông ngoại, ta vẫn luôn nghĩ người yêu đuối, nên mới nhẫn nhịn Vạn Đức hầu.”
“Ông ngoại không yếu đuối mà vì cảm thấy kẻ thù không quan trọng bằng con gái với cháu trai của mình. Có khi hận một người rất dẽ, nhưng rất ít người có thể buông bỏ thù hận, ít nhất ở trên người ông ngoại ta nhìn thấy được sự lương thiện cùng kiên trì.”
/800
|