Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Ròng rã hơn một tháng, năm người bọn họ, xây một căn nhà lớn cho Thiên Nguyệt.
Dựa vào thiết kế của Quý Như Yên, đây là loại nhà gỗ hai tầng, hơn nữa còn dựa vào cấu trúc xây dựng biệt thự mà thành, miễn bàn có bao nhiêu mỹ lệ.
Ngoài nhà gỗ, Quý Như Yên làm một tấm bảng thật lớn —— Nhà của Thiên Nguyệt.
Kể từ đó, cả căn nhà lớn, cuối cùng cũng hoàn thành.
Thiên bà bà, phòng đã làm xong. Người xem còn thiếu thứ gì, nếu ta có thể làm được, ta chắc chắn sẽ giúp!
Quý Như Yên hướng Thiên Nguyệt cười nói, mấy ngày ở chung, Thiên Nguyệt cuối cùng cũng không còn vẻ mặt lạnh băng với mấy nam nhân nữa.
Thiên Nguyệt mỉm cười: “Là ngươi thiết kế phòng, mang ta đi thăm quan một chút, giới thiệu thật tốt cho ta là được.
Được.
Quý Như Yên đỡ nàng, bước chừng sáu bậc cầu thang, Thiên bà bà, ở đây không dùng bùn nhão làm phòng, miễn cho trời mưa xuống, dễ bị lụt lội, cho nên xây thêm một tầng nữa. Nhà này có hai tầng, không gian bên trong tuyệt đối đủ cho người dùng.
Vừa vào nhà lớn, có phòng khách, phòng khách cũng không phải rất lớn, lại thiết kế lịch sự tao nhã, bốn góc, đều trồng Minh Nguyệt bồ công anh, phỏng chừng chính là đèn cho nàng dùng.
Đi thăm một vòng, phòng tắm, thư phòng, quầy thuốc, còn có phòng ngủ cho khách, tất cả đều được Quý Như Yên đặc biệt thiết kế.
Trong quá trình nàng giới thiệu, Thiên Nguyệt đã thích căn nhà này.
Được Thiên Nguyệt cho phép, lần thứ hai Quý Như Yên để bốn cu li vào nhà mới.
Để Thiên Nguyệt nhập trạch, Quý Như Yên còn cố ý xuống bếp, làm hơn hai mươi món ăn, bù đắp mọi người đã cực khổ nhiều ngày như vậy.
Thiên bà bà, Như Yên chúc người vào nhà mới thiên hỉ!
Ngồi quây quần một bàn, Quý Như Yên còn lấy ra một vò rượu ngon.
Đương nhiên, rượu ngon là do sư huynh Sở Lam Thiên cất giấu nhiều năm.
Cảm tạ.
Thiên Nguyệt nhìn mọi người, lộ ra bộ dạng xấu hổ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thật thà cười, cầm chén rượu, ngồi ở chỗ kia không nói gì.
Tích Tiểu Mộng mấy ngày nay, đối với Thiên Nguyệt không còn như trước, thật đúng là cái gì cũng dám nói, hắn đã cầm chén rượu lên uống, Thiên bà bà, gian nhà lớn như vậy, người nên tìm thêm một người bạn cùng ở mới được. Một người, có ý nghĩa gì?
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều kinh hãi nhìn về phía hắn.
Cũng chỉ có tiểu tử kia ngồi trước bàn ăn, Ô ô!
Lão bà bà!
Ta cũng hiểu được đó, ngươi nên tìm bạn!
Quý Như Yên thấy tên háu ăn chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, trực tiếp đập vào gáy nó, cười bồi, Thiên bà bà, là tham ăn nói lung tung, người chớ để ý!
Thiên Nguyệt chỉ cười yếu ớt, không trả lời.
Tích Tiểu Mộng thấy nàng không có phản đối, to gan tiếp tục nói, Thiên bà bà, theo ta thấy, nếu không ngươi và lão tướng quân thành đôi đi, ngươi xem được không?
Trọng tâm câu chuyện đều đẩy lên người lão tướng quân Hứa Tử Minh, Quý Như Yên càng nghe càng bấn, Tích Tiểu Mộng điên rồi sao?
Đùa kiểu này được sao?
Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp răn dạy Tích Tiểu Mộng.
Thiên Nguyệt nhìn lão tướng quân Hứa Tử Minh, thanh âm trở nên nhu tình như nước, Tử Minh, ngươi nguyện ý?
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn nàng, tâm tình có chút kích động, Ngươi không ngại ta đây một thân lão nhân sao?
Luận tuổi tác, ta đã hơn hai trăm tuổi, nếu chê ngươi già, chẳng phải đang chê cười chính mình sao?
Nhưng dung nhan của ngươi cũng không như vậy…
Ròng rã hơn một tháng, năm người bọn họ, xây một căn nhà lớn cho Thiên Nguyệt.
Dựa vào thiết kế của Quý Như Yên, đây là loại nhà gỗ hai tầng, hơn nữa còn dựa vào cấu trúc xây dựng biệt thự mà thành, miễn bàn có bao nhiêu mỹ lệ.
Ngoài nhà gỗ, Quý Như Yên làm một tấm bảng thật lớn —— Nhà của Thiên Nguyệt.
Kể từ đó, cả căn nhà lớn, cuối cùng cũng hoàn thành.
Thiên bà bà, phòng đã làm xong. Người xem còn thiếu thứ gì, nếu ta có thể làm được, ta chắc chắn sẽ giúp!
Quý Như Yên hướng Thiên Nguyệt cười nói, mấy ngày ở chung, Thiên Nguyệt cuối cùng cũng không còn vẻ mặt lạnh băng với mấy nam nhân nữa.
Thiên Nguyệt mỉm cười: “Là ngươi thiết kế phòng, mang ta đi thăm quan một chút, giới thiệu thật tốt cho ta là được.
Được.
Quý Như Yên đỡ nàng, bước chừng sáu bậc cầu thang, Thiên bà bà, ở đây không dùng bùn nhão làm phòng, miễn cho trời mưa xuống, dễ bị lụt lội, cho nên xây thêm một tầng nữa. Nhà này có hai tầng, không gian bên trong tuyệt đối đủ cho người dùng.
Vừa vào nhà lớn, có phòng khách, phòng khách cũng không phải rất lớn, lại thiết kế lịch sự tao nhã, bốn góc, đều trồng Minh Nguyệt bồ công anh, phỏng chừng chính là đèn cho nàng dùng.
Đi thăm một vòng, phòng tắm, thư phòng, quầy thuốc, còn có phòng ngủ cho khách, tất cả đều được Quý Như Yên đặc biệt thiết kế.
Trong quá trình nàng giới thiệu, Thiên Nguyệt đã thích căn nhà này.
Được Thiên Nguyệt cho phép, lần thứ hai Quý Như Yên để bốn cu li vào nhà mới.
Để Thiên Nguyệt nhập trạch, Quý Như Yên còn cố ý xuống bếp, làm hơn hai mươi món ăn, bù đắp mọi người đã cực khổ nhiều ngày như vậy.
Thiên bà bà, Như Yên chúc người vào nhà mới thiên hỉ!
Ngồi quây quần một bàn, Quý Như Yên còn lấy ra một vò rượu ngon.
Đương nhiên, rượu ngon là do sư huynh Sở Lam Thiên cất giấu nhiều năm.
Cảm tạ.
Thiên Nguyệt nhìn mọi người, lộ ra bộ dạng xấu hổ.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thật thà cười, cầm chén rượu, ngồi ở chỗ kia không nói gì.
Tích Tiểu Mộng mấy ngày nay, đối với Thiên Nguyệt không còn như trước, thật đúng là cái gì cũng dám nói, hắn đã cầm chén rượu lên uống, Thiên bà bà, gian nhà lớn như vậy, người nên tìm thêm một người bạn cùng ở mới được. Một người, có ý nghĩa gì?
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều kinh hãi nhìn về phía hắn.
Cũng chỉ có tiểu tử kia ngồi trước bàn ăn, Ô ô!
Lão bà bà!
Ta cũng hiểu được đó, ngươi nên tìm bạn!
Quý Như Yên thấy tên háu ăn chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, trực tiếp đập vào gáy nó, cười bồi, Thiên bà bà, là tham ăn nói lung tung, người chớ để ý!
Thiên Nguyệt chỉ cười yếu ớt, không trả lời.
Tích Tiểu Mộng thấy nàng không có phản đối, to gan tiếp tục nói, Thiên bà bà, theo ta thấy, nếu không ngươi và lão tướng quân thành đôi đi, ngươi xem được không?
Trọng tâm câu chuyện đều đẩy lên người lão tướng quân Hứa Tử Minh, Quý Như Yên càng nghe càng bấn, Tích Tiểu Mộng điên rồi sao?
Đùa kiểu này được sao?
Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp răn dạy Tích Tiểu Mộng.
Thiên Nguyệt nhìn lão tướng quân Hứa Tử Minh, thanh âm trở nên nhu tình như nước, Tử Minh, ngươi nguyện ý?
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn nàng, tâm tình có chút kích động, Ngươi không ngại ta đây một thân lão nhân sao?
Luận tuổi tác, ta đã hơn hai trăm tuổi, nếu chê ngươi già, chẳng phải đang chê cười chính mình sao?
Nhưng dung nhan của ngươi cũng không như vậy…
/800
|