Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên chờ người, không tiễn Hiên đế hồi kinh.
Bọn họ chỉ tới thành Độc Hiết hậu, không vào kinh.
Vì thế, Hiên đế chỉ nói với bọn họ đúng một câu, bắt bọn họ sau một tháng phải đến Đôn Nhạc châu nhận phần thưởng.
Về tới phủ tướng quân, Quý Như Yên liếc mắt liền thấy được Phượng Như Tuyết đang cùng Thiên Nguyệt bà bà nói chuyện phiếm, một già một trẻ chơi cờ vây.
Mắt Phượng Như Tuyết sáng lên, thoáng cái liền thấy nàng trở về, Tỷ tỷ, tỷ đã trở về! Tuyết Nhi nhớ tỷ muốn chết!
Nàng vội vàng chạy tới, thập phần vui mừng ôm Quý Như Yên.
Quý Như Yên véo má nàng, mặt mang tiếu ý, Tuyết Nhi lại nghe lời vậy sao?
Đương nhiên là có. Lời của tỷ tỷ, Tuyết Nhi không dám quên a!
Phượng Như Tuyết phụng phịu, ít ngày đã biết nói năng thập phần khéo léo a.
Quý Như Yên thấy nàng nghe lời, liền nắm tay nàng, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt, Thiên bà bà, Tuyết Nhi đã làm phiền người nhiều rồi.
Không. Ngược lại thì lão phụ thật phải cám ơn Tuyết Nhi cô nương đã nói chuyện cùng với bà già này.
Nét mặt Thiên Nguyệt mang theo tiếu ý, nhãn thần cũng đầy vẻ cưng chiều.
Ba người nói chuyện một hồi, thì có hạ nhân báo lại, nói là Đại thiếu gia Phượng Thiên phủ cầu kiến Thất hoàng phi.
Quý Như Yên vừa nghe, lập tức nói với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, là đại biểu ca tới, muội có muốn đi gặp hắn một chút không?
Không. Muội sẽ không đi gặp, hai ngày trước đại biểu ca đã tới một lần, hơn nữa sắc mặt không tốt, muội hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không nói, chỉ hỏi muội rằng tỷ chừng nào thì trở về. Muội nói phỏng chừng mấy ngày nữa mới trở lại, nên Đại biểu ca mới rời đi.
Đại biểu ca đã tới?
Vâng a.
Tuyết Nhi gật đầu, trông mong nhìn nàng.
Tâm trạng Quý Như Yên trùng xuống, Tuyết Nhi ở chỗ này bồi Thiên bà bà chơi cờ vây, tỷ tỷ đi ra ngoài trước gặp Đại biểu ca, rồi quay về chơi với muội, được chứ?
Tuyết Nhi đã biết, tỷ tỷ cứ đi a. Thiên bà bà đã có Tuyết Nhi rồi!
Phượng Như Tuyết giục nàng mau đi.
Quý Như Yên cũng không dong dài, đi thẳng đến phòng khách.
Trong đại sảnh, Quý Như Yên không nghĩ tới Lạc Thuấn Thần đã ở đó, hơn nữa Đại biểu ca Phượng Từ Ân ngồi ở trên ghế, thần sắc uể oải không phấn chấn, như đang gặp vấn đề khó giải quyết.
Từ Ân biểu ca, huynh tìm ta có chuyện gì?
Quý Như Yên vừa vào cửa đã lập tức hỏi.
Như Yên, hiệu thuốc chúng ta ở Đôn Nhạc châu, đều bị Hình bộ đóng cửa, bắt hết quản sự vào quan phủ. Quan phủ nói, có người tố hiệu thuốc Phượng gia bán độc dược, đã độc chết một nhà tám người, vụ này Hình bộ đã lập đại án tử! Phụ thân vì việc này đã lâm bệnh, lo lắng không ngớt.
Nghe Phượng Từ Ân nói xong, Quý Như Yên nhíu mày, Một nhà này, là ai?
“Là người hầu ở Vạn Đức Hầu phủ, nói là lấy thuốc ở Phượng gia, rồi bị hại chết.
Ghê tởm!
Tại sao lại là Vạn Đức Hầu phủ?
Lần đầu tiên, là ở trước đại hôn của nàng, bắt giữ đại phu của Phượng gia, may có Quốc sư Tích Tiểu Mộng nhúng tay, cuối cùng cũng bình yên vô sự; đây là lần thứ hai, chỉ vì định tội cho Phượng gia mà không tiếc giết đi tám mạng người!
Hảo một Vạn Đức Hầu phủ, hổ không phát uy, thật coi nàng là mèo bệnh phải không?
Đụng đến người của Phượng Thiên phủ, cho rằng nàng là trái hồng mềm, tùy ý giày vò sao?
Nàng thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai khó dễ ai!
Quý Như Yên chờ người, không tiễn Hiên đế hồi kinh.
Bọn họ chỉ tới thành Độc Hiết hậu, không vào kinh.
Vì thế, Hiên đế chỉ nói với bọn họ đúng một câu, bắt bọn họ sau một tháng phải đến Đôn Nhạc châu nhận phần thưởng.
Về tới phủ tướng quân, Quý Như Yên liếc mắt liền thấy được Phượng Như Tuyết đang cùng Thiên Nguyệt bà bà nói chuyện phiếm, một già một trẻ chơi cờ vây.
Mắt Phượng Như Tuyết sáng lên, thoáng cái liền thấy nàng trở về, Tỷ tỷ, tỷ đã trở về! Tuyết Nhi nhớ tỷ muốn chết!
Nàng vội vàng chạy tới, thập phần vui mừng ôm Quý Như Yên.
Quý Như Yên véo má nàng, mặt mang tiếu ý, Tuyết Nhi lại nghe lời vậy sao?
Đương nhiên là có. Lời của tỷ tỷ, Tuyết Nhi không dám quên a!
Phượng Như Tuyết phụng phịu, ít ngày đã biết nói năng thập phần khéo léo a.
Quý Như Yên thấy nàng nghe lời, liền nắm tay nàng, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt, Thiên bà bà, Tuyết Nhi đã làm phiền người nhiều rồi.
Không. Ngược lại thì lão phụ thật phải cám ơn Tuyết Nhi cô nương đã nói chuyện cùng với bà già này.
Nét mặt Thiên Nguyệt mang theo tiếu ý, nhãn thần cũng đầy vẻ cưng chiều.
Ba người nói chuyện một hồi, thì có hạ nhân báo lại, nói là Đại thiếu gia Phượng Thiên phủ cầu kiến Thất hoàng phi.
Quý Như Yên vừa nghe, lập tức nói với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, là đại biểu ca tới, muội có muốn đi gặp hắn một chút không?
Không. Muội sẽ không đi gặp, hai ngày trước đại biểu ca đã tới một lần, hơn nữa sắc mặt không tốt, muội hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không nói, chỉ hỏi muội rằng tỷ chừng nào thì trở về. Muội nói phỏng chừng mấy ngày nữa mới trở lại, nên Đại biểu ca mới rời đi.
Đại biểu ca đã tới?
Vâng a.
Tuyết Nhi gật đầu, trông mong nhìn nàng.
Tâm trạng Quý Như Yên trùng xuống, Tuyết Nhi ở chỗ này bồi Thiên bà bà chơi cờ vây, tỷ tỷ đi ra ngoài trước gặp Đại biểu ca, rồi quay về chơi với muội, được chứ?
Tuyết Nhi đã biết, tỷ tỷ cứ đi a. Thiên bà bà đã có Tuyết Nhi rồi!
Phượng Như Tuyết giục nàng mau đi.
Quý Như Yên cũng không dong dài, đi thẳng đến phòng khách.
Trong đại sảnh, Quý Như Yên không nghĩ tới Lạc Thuấn Thần đã ở đó, hơn nữa Đại biểu ca Phượng Từ Ân ngồi ở trên ghế, thần sắc uể oải không phấn chấn, như đang gặp vấn đề khó giải quyết.
Từ Ân biểu ca, huynh tìm ta có chuyện gì?
Quý Như Yên vừa vào cửa đã lập tức hỏi.
Như Yên, hiệu thuốc chúng ta ở Đôn Nhạc châu, đều bị Hình bộ đóng cửa, bắt hết quản sự vào quan phủ. Quan phủ nói, có người tố hiệu thuốc Phượng gia bán độc dược, đã độc chết một nhà tám người, vụ này Hình bộ đã lập đại án tử! Phụ thân vì việc này đã lâm bệnh, lo lắng không ngớt.
Nghe Phượng Từ Ân nói xong, Quý Như Yên nhíu mày, Một nhà này, là ai?
“Là người hầu ở Vạn Đức Hầu phủ, nói là lấy thuốc ở Phượng gia, rồi bị hại chết.
Ghê tởm!
Tại sao lại là Vạn Đức Hầu phủ?
Lần đầu tiên, là ở trước đại hôn của nàng, bắt giữ đại phu của Phượng gia, may có Quốc sư Tích Tiểu Mộng nhúng tay, cuối cùng cũng bình yên vô sự; đây là lần thứ hai, chỉ vì định tội cho Phượng gia mà không tiếc giết đi tám mạng người!
Hảo một Vạn Đức Hầu phủ, hổ không phát uy, thật coi nàng là mèo bệnh phải không?
Đụng đến người của Phượng Thiên phủ, cho rằng nàng là trái hồng mềm, tùy ý giày vò sao?
Nàng thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai khó dễ ai!
/800
|