Thấy nàng không tin, Diệp quản sự chắp tay, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống.
“Biểu tiểu thư, ba người chúng ta dùng mạng để cam đoan, tám người chết đó chưa từng xuất hiện thuốc ở tiệm chúng ta, thậm chí một chút ấn tượng đều không có, sao có thể nói là quen biết? Chúng ta khẳng định chưa gặp bọn họ bao giờ, nên thượng thư bộ hình cũng không dùng hình. Chứng tỏ đại nhân cũng tin lời chúng ta, nếu không sao lâu như vậy vẫn không triệu kiến chúng ta?”
Quý Như Yên cảm thấy quá khác thường, nếu thuốc không xuất ra từ tiệm thuốc Phượng gia, vậy tại sao thượng thư không thả bọn họ, ngược lại muốn giam người trong đại lao.
Hướng Y Ninh cũng thấy bất thường, nên khẽ đề nghị; “Như Yên, chi bằng chúng ta đi tìm Tống đại nhân?”
“Uh.”
Quý Như Yên cũng không có cách nào tốt hơn, đành đồng ý theo lời Y Ninh.
Từ biêt đám quản sự cùng người làm, đáp ứng sớm cứu bọn hắn ra ngoài, nàng rời khỏi đại lao.
Vệ quản sự ở bên cạnh hút thuốc, không để ý tới hai người, trực tiếp khoá cửa lại.
“Vệ quản sự, không biết vị đại nhân nào làm việc?”
Hướng Y Ninh vội vàng hỏi.
Vệ quản sự không ngẩng đầu lên, đáp; “Hôm nay đại nhân Mộc Hưu Liễu trực, có chuyện gì chờ đại nhân tới rồi nói.”
Mộc Hữu Liễu?
Là hắn, Quý Như Yên gặp lúc tới Đôn Nhạc Châu.
Vệ quản sự đi về phía trước, thi thoảng nhả khói, đúng lúc Quý Như Yên cho rằng hắn sẽ im lặng, hắn lại nói: “Tống đại nhân không có trong phủ, nếu thất hoàng phi muốn tìm người thì tới chùa Thanh Long.”
“Cảm ơn.”
Quý Như Yên lên tiếng, cùng Hướng Y Ninh rời khỏi đại lao.
Lúc lên xe, Hướng Y Ninh ra lệnh cho phu xe đi về hướng chùa Thanh Long, Quý Như Yên lại ngăn cản, để phu xe đưa về phủ quốc sư.”
“Như Yên, tại sao không tới chùa Thanh Long.”
Hướng Y Ninh nghi ngờ.
Quý Như Yên khẽ cười: “Ta mệt mỏi, chùa Thanh Long gần như vậy, huống hồ chỉ sợ Tống đại nhân cũng không muốn để cho nhiều người biết ta tới gặp, đã như vậy, để ban đêm ta tới tìm hắn nói chuyện môt chút.”
“Một mình muội đi, liệu có an toàn không?”
“Yên tâm đi, ta có thể ứng phó.”
Quý Như Yên khẽ vỗ tay nàng, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Thượng thư Tống Hoà Văn là con rể Vạn Đức hầu, hắn bắt hết người của tiệm thuốc Phượng gia, chỉ sợ cũng không giám đắc tội với mình.
Có điều lệnh từ trên ban xuống, hắn không dám?
Nói cách khác, Tống Hoà Văn có ý muốn phản lại phủ Vạn Đức hầu.
Muốn đoạt được thứ gì đó từ nàng.
Tất cả như một ma trận.
Có lẽ phải gặp Tống Hoà Văn mới có thể biết đáp án.
Trở lại phủ quốc sư, Tích Tiểu Mộng đã về, nàng cũng lười để ý.
Quý Như Yên tắm rửa xong, liền đi ngủ cho tới nửa đêm.
Đổi một bộ y phục dạ hành, một mình nàng tới chùa Thanh Long.
Chùa Thanh Long cách thành năm dặm, là nơi thịnh hương khói nhất ở Đôn Nhạc Châu.
Tới bên ngoài cửa chùa, liếc mắt Quý Như Yên đã nhìn thấy nam tử kia, ước chừng khoảng hai mươi.
Hắn mày rậm mắt to, tóc búi đỉnh đầu, mặc một thân võ phục màu đen, quần bỏ trong giày.
Hông đeo thắt lưng cùng màu, treo thêm một miếng ngọc bội, hết sức mộc mạc.
Tống Hoà Văn nói với Quý Như Yên: “Ngươi đã tới!”
“Biểu tiểu thư, ba người chúng ta dùng mạng để cam đoan, tám người chết đó chưa từng xuất hiện thuốc ở tiệm chúng ta, thậm chí một chút ấn tượng đều không có, sao có thể nói là quen biết? Chúng ta khẳng định chưa gặp bọn họ bao giờ, nên thượng thư bộ hình cũng không dùng hình. Chứng tỏ đại nhân cũng tin lời chúng ta, nếu không sao lâu như vậy vẫn không triệu kiến chúng ta?”
Quý Như Yên cảm thấy quá khác thường, nếu thuốc không xuất ra từ tiệm thuốc Phượng gia, vậy tại sao thượng thư không thả bọn họ, ngược lại muốn giam người trong đại lao.
Hướng Y Ninh cũng thấy bất thường, nên khẽ đề nghị; “Như Yên, chi bằng chúng ta đi tìm Tống đại nhân?”
“Uh.”
Quý Như Yên cũng không có cách nào tốt hơn, đành đồng ý theo lời Y Ninh.
Từ biêt đám quản sự cùng người làm, đáp ứng sớm cứu bọn hắn ra ngoài, nàng rời khỏi đại lao.
Vệ quản sự ở bên cạnh hút thuốc, không để ý tới hai người, trực tiếp khoá cửa lại.
“Vệ quản sự, không biết vị đại nhân nào làm việc?”
Hướng Y Ninh vội vàng hỏi.
Vệ quản sự không ngẩng đầu lên, đáp; “Hôm nay đại nhân Mộc Hưu Liễu trực, có chuyện gì chờ đại nhân tới rồi nói.”
Mộc Hữu Liễu?
Là hắn, Quý Như Yên gặp lúc tới Đôn Nhạc Châu.
Vệ quản sự đi về phía trước, thi thoảng nhả khói, đúng lúc Quý Như Yên cho rằng hắn sẽ im lặng, hắn lại nói: “Tống đại nhân không có trong phủ, nếu thất hoàng phi muốn tìm người thì tới chùa Thanh Long.”
“Cảm ơn.”
Quý Như Yên lên tiếng, cùng Hướng Y Ninh rời khỏi đại lao.
Lúc lên xe, Hướng Y Ninh ra lệnh cho phu xe đi về hướng chùa Thanh Long, Quý Như Yên lại ngăn cản, để phu xe đưa về phủ quốc sư.”
“Như Yên, tại sao không tới chùa Thanh Long.”
Hướng Y Ninh nghi ngờ.
Quý Như Yên khẽ cười: “Ta mệt mỏi, chùa Thanh Long gần như vậy, huống hồ chỉ sợ Tống đại nhân cũng không muốn để cho nhiều người biết ta tới gặp, đã như vậy, để ban đêm ta tới tìm hắn nói chuyện môt chút.”
“Một mình muội đi, liệu có an toàn không?”
“Yên tâm đi, ta có thể ứng phó.”
Quý Như Yên khẽ vỗ tay nàng, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Thượng thư Tống Hoà Văn là con rể Vạn Đức hầu, hắn bắt hết người của tiệm thuốc Phượng gia, chỉ sợ cũng không giám đắc tội với mình.
Có điều lệnh từ trên ban xuống, hắn không dám?
Nói cách khác, Tống Hoà Văn có ý muốn phản lại phủ Vạn Đức hầu.
Muốn đoạt được thứ gì đó từ nàng.
Tất cả như một ma trận.
Có lẽ phải gặp Tống Hoà Văn mới có thể biết đáp án.
Trở lại phủ quốc sư, Tích Tiểu Mộng đã về, nàng cũng lười để ý.
Quý Như Yên tắm rửa xong, liền đi ngủ cho tới nửa đêm.
Đổi một bộ y phục dạ hành, một mình nàng tới chùa Thanh Long.
Chùa Thanh Long cách thành năm dặm, là nơi thịnh hương khói nhất ở Đôn Nhạc Châu.
Tới bên ngoài cửa chùa, liếc mắt Quý Như Yên đã nhìn thấy nam tử kia, ước chừng khoảng hai mươi.
Hắn mày rậm mắt to, tóc búi đỉnh đầu, mặc một thân võ phục màu đen, quần bỏ trong giày.
Hông đeo thắt lưng cùng màu, treo thêm một miếng ngọc bội, hết sức mộc mạc.
Tống Hoà Văn nói với Quý Như Yên: “Ngươi đã tới!”
/800
|