Cũng may mắn, cuối cùng tiệm thuốc Phượng gia cũng thoát nạn, Hiên đế đáp ứng, tự nhiên sẽ che chở.
Vừa bước ra khỏi cung Vĩnh Khánh, Quý Như Yên đột nhiên nhớ tới tặng cho Văn tần bức tranh thêu thiên tuế, nàng tìm Cao Hòa để cho hắn đi lấy bức tranh, sau đó mang tặng cho Văn tần.
Cao Hòa nhìn Quý Như Yên đi khỏi, cầm bức tranh một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Thất hoàng phi quen biết với Văn tần lúc nào/
Nhưng dù hắn có nghi ngờ, vẫn ngoan ngoãn cầm bản vẽ thiên tuế tới cung Phong Vân.
Vân tần đang lo lắng không thôi, nàng nên nói thế nào với phụ thân.
Tuy nàng là con vợ cả, nhưng không phải trưởng nữ, mà đích thứ nữ, cũng không phải nữ nhi Tông Chu hầu yêu quý nhất.
Phụ thân thương nhất là trưởng tỷ của nàng.
Chỉ những lúc có việc phụ thân mới nhớ tới nàng, còn mình thường chả đoái hoài gì.
Nàng sống trong thâm cung, ngoại trừ làm bạn với Tương tần, bình thường không rời khỏi cung nửa bước.
Bây giờ đi tìm thất hoàng phi, lại tay không ra về.
Đang lúc buồn rầu, cung nữ từ bên ngoài đi vào: “Nương nương, Cao Hòa tổng quản tới.”
“Mau, cho mời.”
Văn tần cả kinh, nàng tới Vĩnh Khánh cung không thể lừa được người khác, nên chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Cao Hòa cầm một quyển trục đi tới: “Nô tài thỉnh an Văn tần nương nương.”
“Cao tổng quản miễn lễ, sao hôm nay lại tới cung Phong Vân.”
Văn tn gượng cười, khẽ dò hỏi.
Cao Hòa mỉm cười, đưa bức tranh tới trước mặt nàng: “Đây là thất hoàng phi sau nô tài mang tới cho nương nương, xin nương nương nhận lấy.”
Thất hoàng phi.
Văn tần kinh ngạc, đứng dậy nhận bức tranh: “Làm phiền Cao tổng quản cố ý đưa tới, ngươi vất vả.”
“Nương nương nói gì vậy, nô tài cũng chỉ chạy việc. Không biết nương nương có chuyện gì cần phân phó, nếu không nô tài xin về cung Vĩnh Khánh hầu hạ hoàng thượng.”
Cao Hòa chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Hương Đào, tiễn Cao tổng quản thay ta.”
Hương Đào nhanh chóng bước tới cười trong suốt: “Cao tổng quản, mời đi theo nô tỳ.”
“Làm phiền.”
Cao Hòa thi lễ đi theo Hương Đào.
Vừa ra khỏi điện, Hương Đào đã lấy ra một thỏi vàng, nhét vào tay Cao Hòa: “Cao tổng quản, đây là quà cảm ơn của nương nương.”
Cao Hòa sửng sốt, Văn tần cũng thật hào phóng.
Hắn không nói gì, nhận thỏi vàng, rời khỏi cung Phong Vân.
Vân tần đuổi người đi rồi, mới xem bức tranh trên tay mình.
Phát hiện đây chính xác là thiên tuế, nàng không biết là thật hay giả, nhưng thất hoàng phi đã giúp đỡ, nàng sẽ ghi nhớ.
Ít nhất có thể qua mắt phụ thân, không tới mức bị trách phạt.
Lúc Hương Đào trở về, Văn tần lại sai nàng ta xuất cung một chuyến, đưa bức tranh tới phủ Tông Chu hầu.
Hương Đào làm theo lệnh.
Tông Chu hầu nhận được bức tranh, mừng rỡ, sai cao thủ lập tức xuất phát tới Cổ Thú sơn mạch, bắt đầu tìm quả ngũ độc cùng thiên tuế.
Vừa bước ra khỏi cung Vĩnh Khánh, Quý Như Yên đột nhiên nhớ tới tặng cho Văn tần bức tranh thêu thiên tuế, nàng tìm Cao Hòa để cho hắn đi lấy bức tranh, sau đó mang tặng cho Văn tần.
Cao Hòa nhìn Quý Như Yên đi khỏi, cầm bức tranh một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Thất hoàng phi quen biết với Văn tần lúc nào/
Nhưng dù hắn có nghi ngờ, vẫn ngoan ngoãn cầm bản vẽ thiên tuế tới cung Phong Vân.
Vân tần đang lo lắng không thôi, nàng nên nói thế nào với phụ thân.
Tuy nàng là con vợ cả, nhưng không phải trưởng nữ, mà đích thứ nữ, cũng không phải nữ nhi Tông Chu hầu yêu quý nhất.
Phụ thân thương nhất là trưởng tỷ của nàng.
Chỉ những lúc có việc phụ thân mới nhớ tới nàng, còn mình thường chả đoái hoài gì.
Nàng sống trong thâm cung, ngoại trừ làm bạn với Tương tần, bình thường không rời khỏi cung nửa bước.
Bây giờ đi tìm thất hoàng phi, lại tay không ra về.
Đang lúc buồn rầu, cung nữ từ bên ngoài đi vào: “Nương nương, Cao Hòa tổng quản tới.”
“Mau, cho mời.”
Văn tần cả kinh, nàng tới Vĩnh Khánh cung không thể lừa được người khác, nên chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Cao Hòa cầm một quyển trục đi tới: “Nô tài thỉnh an Văn tần nương nương.”
“Cao tổng quản miễn lễ, sao hôm nay lại tới cung Phong Vân.”
Văn tn gượng cười, khẽ dò hỏi.
Cao Hòa mỉm cười, đưa bức tranh tới trước mặt nàng: “Đây là thất hoàng phi sau nô tài mang tới cho nương nương, xin nương nương nhận lấy.”
Thất hoàng phi.
Văn tần kinh ngạc, đứng dậy nhận bức tranh: “Làm phiền Cao tổng quản cố ý đưa tới, ngươi vất vả.”
“Nương nương nói gì vậy, nô tài cũng chỉ chạy việc. Không biết nương nương có chuyện gì cần phân phó, nếu không nô tài xin về cung Vĩnh Khánh hầu hạ hoàng thượng.”
Cao Hòa chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Hương Đào, tiễn Cao tổng quản thay ta.”
Hương Đào nhanh chóng bước tới cười trong suốt: “Cao tổng quản, mời đi theo nô tỳ.”
“Làm phiền.”
Cao Hòa thi lễ đi theo Hương Đào.
Vừa ra khỏi điện, Hương Đào đã lấy ra một thỏi vàng, nhét vào tay Cao Hòa: “Cao tổng quản, đây là quà cảm ơn của nương nương.”
Cao Hòa sửng sốt, Văn tần cũng thật hào phóng.
Hắn không nói gì, nhận thỏi vàng, rời khỏi cung Phong Vân.
Vân tần đuổi người đi rồi, mới xem bức tranh trên tay mình.
Phát hiện đây chính xác là thiên tuế, nàng không biết là thật hay giả, nhưng thất hoàng phi đã giúp đỡ, nàng sẽ ghi nhớ.
Ít nhất có thể qua mắt phụ thân, không tới mức bị trách phạt.
Lúc Hương Đào trở về, Văn tần lại sai nàng ta xuất cung một chuyến, đưa bức tranh tới phủ Tông Chu hầu.
Hương Đào làm theo lệnh.
Tông Chu hầu nhận được bức tranh, mừng rỡ, sai cao thủ lập tức xuất phát tới Cổ Thú sơn mạch, bắt đầu tìm quả ngũ độc cùng thiên tuế.
/800
|