“Nô tỳ không dám cầu phần thưởng, nô tỳ chỉ mong nương nương nương mạnh khỏa, chỉ cần nương nương tốt, nô tỳ mới có ngày lành.”
Mộc Lan nhu thuận trả lời, khiến Đức phi vui mừng.
Vì thế lập tức cho nàng xuất cung, báo chủ ý cho phu nhân Vạn Đức hầu, hai bên thông cung, cuối cùng tránh được một kiếp.
Có điều sau này hiền phi biết chuyện, xem trọng Mộc Lan thêm vài phần.
Mộc Lan là tì nữ thuộc phủ Vạn Đức hầu, được Đức phi trọn đi cùng lúc tiến cung.
Hiền phi dẫn theo hai tì nữ, một người là Cốc Lan, một người là Mộ Lan, hai người cũng rất có vị trí trong lòng nàng.
Hiền phi ngồi trên ghế mỹ nhân hoa lệ, tay cầm một quyển thở, Mộ Lan đi tới: “Nương nương, Bạch Thu đã bị tru di, nhưng nàng ta mồ côi, không có thân nhân nào khác.”
“Có thể nàng ta còn có tỷ muội tốt ở trong cung?”
“Tạm thời nô tỳ chưa phát hiện, trước đó Bạch Thu bị chúng cung nữ xa lánh, đúng lúc hương tần bắt gặp cứu nàng, nàng ta cầu xin cuối cùng hương tần thu làm tỳ nữ bên người.”
Hiền phi lộ ra một tia thích thú: “Đáng tiếc, một nô tỳ trung thành như vậy, quay về đốt cho nàng ta vài nén hương.”
“Dạ, nương nương.”
Mộ Lan gật đầu, lui sang một bên.
Hiền phi tiếp tục đọc sách, có điều suy nghĩ đã bay xa.
Mẫu thân cùng tỷ tỷ có thể làm ra tới mức này, vu oan tội danh lên đầu tiệm thuốc Phượng gia, khác nào, đánh rắn động cỏ.
Chỉ sợ đối phương không tổn thất gì, ngược lại phải cẩn thận Như công chúa tới từ Ti U kia được gả cho thất điện hạ Lạc Thuấn Thần.
Mấy ngày nay nàng phái người tới Ti U điều tra, kết quả thật chấn động.
Nàng thật không ngờ, Quý Như Yên trực tiếp thấy chết không cứu đối với việc cha mình phạm pháp, thậm chí còn đích thân dẫn người kê sao Quý phủ.
Lạnh lùng như vậy khiến hiền phi cứng lưỡi.
Nàng không phải thánh nhân, nhưng vẫn hiểu luân thường đạo lý.
Chỉ là cái gọi là cha nợ con trả thật khiến hiền phi bất ngờ.
Hiền phi suy nghĩ về Quý Như Yên, Cốc Lan đi tới: “Nương nương, lục điện hạ tới.”
“Umh, cho hắn tiến vào.”
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.”
Lục điện hạ Lạc Hạo Hoa vừa đến đã hành lễ với hiền phi.
“Đứng lên đi, chuyện ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Đúng như lời mẫu thân nói, phụ thân Quý Như Yên là Quý Đông Minh, toàn bộ Quý phủ hơn một trăm người đều bị giết. Quan trọng nhất là nghe nói Quý Như Yên ở trong cung có tranh chấp với Tuyết phi, sau đó vị này bi Phù Ngạo Thiên giáng xuống thành tần, sau đó chết vì thi độc.”
Lục điện hạ bẩm báo chuyện mình điều tra được, chẳng những hiền phi giật mình, ngay cả chính mình lúc biết tin cũng cảm thấy vị Như công chúa này không dễ chọc.
Phàm là người động vào nàng, tất cả đều chết.
Hiền phi bất động một lúc lâu, bỏ cuốn sách đang cầm sang một bên, mỉm cười: “Vị Như công chúa này quả nhiên không đơn giản, chỉ sợ dì Đức của con đã chọc phải nghịch lân của nàng, trong khoảng thời gian này, con bớt lui tới với bọn họ đi.”
Bọn họ là chỉ nhị điện hạ cùng thập tam điện hạ.
Lạc Hạo Hoa gật đầu: “Nhi thần nhớ kỹ lời dặn của mẫu thân.”
“Tứ ca của con đâu?”
Mộc Lan nhu thuận trả lời, khiến Đức phi vui mừng.
Vì thế lập tức cho nàng xuất cung, báo chủ ý cho phu nhân Vạn Đức hầu, hai bên thông cung, cuối cùng tránh được một kiếp.
Có điều sau này hiền phi biết chuyện, xem trọng Mộc Lan thêm vài phần.
Mộc Lan là tì nữ thuộc phủ Vạn Đức hầu, được Đức phi trọn đi cùng lúc tiến cung.
Hiền phi dẫn theo hai tì nữ, một người là Cốc Lan, một người là Mộ Lan, hai người cũng rất có vị trí trong lòng nàng.
Hiền phi ngồi trên ghế mỹ nhân hoa lệ, tay cầm một quyển thở, Mộ Lan đi tới: “Nương nương, Bạch Thu đã bị tru di, nhưng nàng ta mồ côi, không có thân nhân nào khác.”
“Có thể nàng ta còn có tỷ muội tốt ở trong cung?”
“Tạm thời nô tỳ chưa phát hiện, trước đó Bạch Thu bị chúng cung nữ xa lánh, đúng lúc hương tần bắt gặp cứu nàng, nàng ta cầu xin cuối cùng hương tần thu làm tỳ nữ bên người.”
Hiền phi lộ ra một tia thích thú: “Đáng tiếc, một nô tỳ trung thành như vậy, quay về đốt cho nàng ta vài nén hương.”
“Dạ, nương nương.”
Mộ Lan gật đầu, lui sang một bên.
Hiền phi tiếp tục đọc sách, có điều suy nghĩ đã bay xa.
Mẫu thân cùng tỷ tỷ có thể làm ra tới mức này, vu oan tội danh lên đầu tiệm thuốc Phượng gia, khác nào, đánh rắn động cỏ.
Chỉ sợ đối phương không tổn thất gì, ngược lại phải cẩn thận Như công chúa tới từ Ti U kia được gả cho thất điện hạ Lạc Thuấn Thần.
Mấy ngày nay nàng phái người tới Ti U điều tra, kết quả thật chấn động.
Nàng thật không ngờ, Quý Như Yên trực tiếp thấy chết không cứu đối với việc cha mình phạm pháp, thậm chí còn đích thân dẫn người kê sao Quý phủ.
Lạnh lùng như vậy khiến hiền phi cứng lưỡi.
Nàng không phải thánh nhân, nhưng vẫn hiểu luân thường đạo lý.
Chỉ là cái gọi là cha nợ con trả thật khiến hiền phi bất ngờ.
Hiền phi suy nghĩ về Quý Như Yên, Cốc Lan đi tới: “Nương nương, lục điện hạ tới.”
“Umh, cho hắn tiến vào.”
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.”
Lục điện hạ Lạc Hạo Hoa vừa đến đã hành lễ với hiền phi.
“Đứng lên đi, chuyện ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Đúng như lời mẫu thân nói, phụ thân Quý Như Yên là Quý Đông Minh, toàn bộ Quý phủ hơn một trăm người đều bị giết. Quan trọng nhất là nghe nói Quý Như Yên ở trong cung có tranh chấp với Tuyết phi, sau đó vị này bi Phù Ngạo Thiên giáng xuống thành tần, sau đó chết vì thi độc.”
Lục điện hạ bẩm báo chuyện mình điều tra được, chẳng những hiền phi giật mình, ngay cả chính mình lúc biết tin cũng cảm thấy vị Như công chúa này không dễ chọc.
Phàm là người động vào nàng, tất cả đều chết.
Hiền phi bất động một lúc lâu, bỏ cuốn sách đang cầm sang một bên, mỉm cười: “Vị Như công chúa này quả nhiên không đơn giản, chỉ sợ dì Đức của con đã chọc phải nghịch lân của nàng, trong khoảng thời gian này, con bớt lui tới với bọn họ đi.”
Bọn họ là chỉ nhị điện hạ cùng thập tam điện hạ.
Lạc Hạo Hoa gật đầu: “Nhi thần nhớ kỹ lời dặn của mẫu thân.”
“Tứ ca của con đâu?”
/800
|