“Tỷ không cần đi, chỉ cần tìm người tới phòng ta đóng giả, che giấu tin tức.”
Hướng Y Ninh kinh ngạc không thôi: “Ý của muội là lặng lẽ ra ngoài?”
“Umh! Có một số chuyện cần phải đi ra ngoài một chút.”
Quý Như Yên nói vậy, Hướng Y Ninh cũng không ngăn cản, trực tiếp gật đầu: “Được.”
Quý Như Yên thay đồ nam, mang mặt nạ lặng lẽ đi ra từ cửa sau.
Nàng muốn đi Hoa phủ tìm Hoa Hoành Phóng.
Xem tình hình của hắn nên giải quyết như thế nào, tứ điện hạ cư nhiên dám cướp người với nam nhân của nàng, sao nàng có thể tha được?
Nàng hóa thân thành thần y giang hồ Ngân Diện công tử đi tới phủ đệ của Hoa gia.
Trên đường đi, Quý Như Yên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại không thấy đâu.
Bởi vì người nàng thấy chính là biểu ca.
Lạ thật Từ Ân biểu ca tới Đôn Nhạc Châu, sao nàng lại không biết?
Huống chi đại cữu Phượng Thiên Hựu cũng không nói với nàng.
Khiến nàng bất ngờ là Từ Ân biểu ca cùng một cô nương rất thân mật, không biết là tiểu tư khuê các nhà nào, cô nương kia ăn mặc cũng rất quý phái.
Quý Như Yên nhớ kỹ dung mạo nàng kia rồi mới quay người đi tới Hoa phủ, tính toán giải quyết xong chuyện của Hoa Hoành Phóng sẽ hỏi biểu ca thích cô nương nhà ai, để cho đại cữu yên tâm.
Hoa phủ.
Quý Như Yên đi tới, người hầu trong phủ nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi tìm thiếu gia liền nhanh chóng tới sân của Hoa Hoành Phóng.
Đồ dùng trong nhà cũng không quá mới, Quý Như Yên quét mắt đánh giá hoàn cảnh.
Đơn giản, cũ nát.
Nói trắng ra, rất nhiều đồ đã bong tróc nước sơn, bởi vì chủ nhân không có tiền, nên vẫn dùng đồ cũ, cũng không sửa lại.
“Vị công tử này là?”
Hoa Hoành Phóng đi tới, hắn nghe người hầu báo có một vị công tử tới tìm mình.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt trong suốt sáng rực, phong tư băng thanh ngọc khiết, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác bị thu hút.
“Hoa giáo úy, chia tay tại Cổ Thú sơn mạch, liệu còn nhớ cố nhân?”
Quý Như Yên đứng dậy.
Hoa Hoành Phóng ngẩn ra, lập tức quỳ xuống: “Thuộc ha tham kiến thất hoàng phi, thất hoàng phi cát tường.”
“Ánh mắt Hoa giáo úy cũng thật tốt, đứng lên đi!”
Quý Như Yên cũng tháo mặt nạ, lộ khuôn mặt thật.
Hoa Hoành Phóng đứng dậy, cung kính đứng một bên không dám ngẩng đầu.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ngồi đi.”
“Thuộc hạ không dám.”
“Ta không thích nói hai lần.”
Hoa Hoành Phóng sửng sốt một chút, đành phải nghe lời ngồi xuống phía đối diện.
Quý Như Yên nói với hắn: “Mấy ngày nay ta luôn bận việc, nghe thấy tin của Hoa phủ mới tới đây, Hoa giáo úy được tứ điện hạ Hạ Lạc Phi tới cửa cầu người, bị cự tuyệt.”
“Đúng vậy.”
“Có thể nói cho ta biết lý do không?”
“Thuộc hạ đã là người của thất điện hạ, tuyệt không chọn người khác, đây không phải là tôn chỉ của Hoa gia.”
Hoa Hoành Phóng trực tiếp biểu thị thái độ của mình
Hướng Y Ninh kinh ngạc không thôi: “Ý của muội là lặng lẽ ra ngoài?”
“Umh! Có một số chuyện cần phải đi ra ngoài một chút.”
Quý Như Yên nói vậy, Hướng Y Ninh cũng không ngăn cản, trực tiếp gật đầu: “Được.”
Quý Như Yên thay đồ nam, mang mặt nạ lặng lẽ đi ra từ cửa sau.
Nàng muốn đi Hoa phủ tìm Hoa Hoành Phóng.
Xem tình hình của hắn nên giải quyết như thế nào, tứ điện hạ cư nhiên dám cướp người với nam nhân của nàng, sao nàng có thể tha được?
Nàng hóa thân thành thần y giang hồ Ngân Diện công tử đi tới phủ đệ của Hoa gia.
Trên đường đi, Quý Như Yên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại không thấy đâu.
Bởi vì người nàng thấy chính là biểu ca.
Lạ thật Từ Ân biểu ca tới Đôn Nhạc Châu, sao nàng lại không biết?
Huống chi đại cữu Phượng Thiên Hựu cũng không nói với nàng.
Khiến nàng bất ngờ là Từ Ân biểu ca cùng một cô nương rất thân mật, không biết là tiểu tư khuê các nhà nào, cô nương kia ăn mặc cũng rất quý phái.
Quý Như Yên nhớ kỹ dung mạo nàng kia rồi mới quay người đi tới Hoa phủ, tính toán giải quyết xong chuyện của Hoa Hoành Phóng sẽ hỏi biểu ca thích cô nương nhà ai, để cho đại cữu yên tâm.
Hoa phủ.
Quý Như Yên đi tới, người hầu trong phủ nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi tìm thiếu gia liền nhanh chóng tới sân của Hoa Hoành Phóng.
Đồ dùng trong nhà cũng không quá mới, Quý Như Yên quét mắt đánh giá hoàn cảnh.
Đơn giản, cũ nát.
Nói trắng ra, rất nhiều đồ đã bong tróc nước sơn, bởi vì chủ nhân không có tiền, nên vẫn dùng đồ cũ, cũng không sửa lại.
“Vị công tử này là?”
Hoa Hoành Phóng đi tới, hắn nghe người hầu báo có một vị công tử tới tìm mình.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt trong suốt sáng rực, phong tư băng thanh ngọc khiết, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác bị thu hút.
“Hoa giáo úy, chia tay tại Cổ Thú sơn mạch, liệu còn nhớ cố nhân?”
Quý Như Yên đứng dậy.
Hoa Hoành Phóng ngẩn ra, lập tức quỳ xuống: “Thuộc ha tham kiến thất hoàng phi, thất hoàng phi cát tường.”
“Ánh mắt Hoa giáo úy cũng thật tốt, đứng lên đi!”
Quý Như Yên cũng tháo mặt nạ, lộ khuôn mặt thật.
Hoa Hoành Phóng đứng dậy, cung kính đứng một bên không dám ngẩng đầu.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ngồi đi.”
“Thuộc hạ không dám.”
“Ta không thích nói hai lần.”
Hoa Hoành Phóng sửng sốt một chút, đành phải nghe lời ngồi xuống phía đối diện.
Quý Như Yên nói với hắn: “Mấy ngày nay ta luôn bận việc, nghe thấy tin của Hoa phủ mới tới đây, Hoa giáo úy được tứ điện hạ Hạ Lạc Phi tới cửa cầu người, bị cự tuyệt.”
“Đúng vậy.”
“Có thể nói cho ta biết lý do không?”
“Thuộc hạ đã là người của thất điện hạ, tuyệt không chọn người khác, đây không phải là tôn chỉ của Hoa gia.”
Hoa Hoành Phóng trực tiếp biểu thị thái độ của mình
/800
|