Đợi một lúc cuối cùng cũng có người ra đón vào.
Còn chưa tới chính đường, đã nghe thấy một nữ tử cầu xin: “Phụ vương, nữ nhi cùng Phượng thiếu gia thật sự trong sạch, vì sao ngài không tin nữ nhi? Phụ vương ngài thả Phượng thiếu gia đi, nếu ngài tức giận cứ trút lên đầu con là được?”
“Ngươi câm miệng! Nữ tử chưa chồng lại cùng một nam nhân đùa giỡn trên đường, ngươi không biết xấu hổ, thể diện của phủ Túc Thân vương đều bị ngươi làm mất hết rồi.”
Một giọng nam tức giận rống lên, mắng chửi nàng kia.
Quý Như Yên nghe thấy, quả nhiên là chuyện xấu.
Khốn khiếp.
Loại chuyện như thế này có thể đừng diễn ra trước mặt nàng không.
Có điều trước giờ ngày nào cũng có chuyện máu chó, bây giờ nàng phải cứu biểu ca ra khỏi phủ.
Phượng Từ ân bị trói tren một cái ghế phía sau có người cầm gậy gỗ đánh huynh ấy.
Huynh ấy cắn răng không rên một cao, nhưng vẫn không xin cho mình: “Túc Thân vương, ta là ông chủ tiệm thuốc Phượng gia, gọi Phượng Từ Ân. Hôm nay quận chúa tới tiệm cầu nhân sâm ngàn năm, ta nói với quận chúa nếu sức khỏe quá yếu không nên dùng. Quận chúa lo lắng cho sức khỏe của vương phi nên mới mời ta tới phủ kiểm tra xem vương phi có dùng được không. Vì thế ta mới đi cùng quận chúa, Phượng Từ Ân thật sự không hiểu mình làm việc quang minh lỗi lạc, có chỗ nào đắc tội vương gia, ngài lại không phân tốt xấu, cho người ra tay với ta.”
Túc Thân vương cười lạnh: “Ngươi là đồ hoa hoa công tử, dám câu dẫn nữ nhi của ta, đó là tội chết! Người đâu, đánh mạnh cho ta!”
“Dừng tay! Ai dám đánh!”
Quý Như Yến vội vàng xông vào, ngăn cản người muốn ra tay.
Túc Thân vương quay đầu thấy một nữ tử nhỏ xinh như một cơn gió lao vào, đứng bên cạnh Phượng Từ Ân.
Quý Như Yên vừa thấy Phượng Từ Ân, trong lòng trào lên đau đớn, mắt rưng rưng, thiếu chút nữa rơi lệ.
Phía sau lưng Phượng Từ Ân đã bị đánh máu thịt lẫn lộn, còn có thể thấy cả xương sườn, nếu nàng tới chậm một chút, không biết có kịp nhìn huynh ấy lần cuối.
Phượng Từ Ân kiên cường, mỉm cười nhìn Quý Như Yên: “Như Yên...”
Hắn nhắm mắt ngất đi.
“Biểu ca!”
Quý Như Yên vội vàng đỡ lấy Từ Ân đang ngất đi, tràn ngập tức giận xông lên phía trước.
Tuế Tinh nhanh chóng chạy tới cõng biểu thiếu gia.
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc như dao, phất tay đánh gãy cây gậy gỗ vừa đánh Phượng Từ Ân.
Cả người như tu la tràn ngập sát khí hủy trời diệt đất, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về nam tử trung niên mặc hoa phục đẹp đẽ đang đứng bên cạnh.
Giọng nàng như tới từ địa ngục: “Hôm nay biểu ca ta bị thương ở phủ Túc Thân vương, ngày khác ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Tuế Tinh, chúng ta đi!”
Quý Như Yên cùng Tuế Tinh thi triển khinh công rời khỏi phủ.
Lúc nàng đi khỏi, Túc Thân vương không nhịn được nôn ra một ngụm máu, ngất đi.
“Phụ vương! Phụ vương!”
Quận chúa Lạc Nhã Linh sợ hãi chạy lại đỡ ông ta.
Quý Như Yên truyền nội lực vào thanh ấm, đánh thẳng vào tâm mạch của ông ta, chỉ một câu nói khiến Túc Thân vương quanh năm chinh chiến bị trọng thương.
Còn chưa tới chính đường, đã nghe thấy một nữ tử cầu xin: “Phụ vương, nữ nhi cùng Phượng thiếu gia thật sự trong sạch, vì sao ngài không tin nữ nhi? Phụ vương ngài thả Phượng thiếu gia đi, nếu ngài tức giận cứ trút lên đầu con là được?”
“Ngươi câm miệng! Nữ tử chưa chồng lại cùng một nam nhân đùa giỡn trên đường, ngươi không biết xấu hổ, thể diện của phủ Túc Thân vương đều bị ngươi làm mất hết rồi.”
Một giọng nam tức giận rống lên, mắng chửi nàng kia.
Quý Như Yên nghe thấy, quả nhiên là chuyện xấu.
Khốn khiếp.
Loại chuyện như thế này có thể đừng diễn ra trước mặt nàng không.
Có điều trước giờ ngày nào cũng có chuyện máu chó, bây giờ nàng phải cứu biểu ca ra khỏi phủ.
Phượng Từ ân bị trói tren một cái ghế phía sau có người cầm gậy gỗ đánh huynh ấy.
Huynh ấy cắn răng không rên một cao, nhưng vẫn không xin cho mình: “Túc Thân vương, ta là ông chủ tiệm thuốc Phượng gia, gọi Phượng Từ Ân. Hôm nay quận chúa tới tiệm cầu nhân sâm ngàn năm, ta nói với quận chúa nếu sức khỏe quá yếu không nên dùng. Quận chúa lo lắng cho sức khỏe của vương phi nên mới mời ta tới phủ kiểm tra xem vương phi có dùng được không. Vì thế ta mới đi cùng quận chúa, Phượng Từ Ân thật sự không hiểu mình làm việc quang minh lỗi lạc, có chỗ nào đắc tội vương gia, ngài lại không phân tốt xấu, cho người ra tay với ta.”
Túc Thân vương cười lạnh: “Ngươi là đồ hoa hoa công tử, dám câu dẫn nữ nhi của ta, đó là tội chết! Người đâu, đánh mạnh cho ta!”
“Dừng tay! Ai dám đánh!”
Quý Như Yến vội vàng xông vào, ngăn cản người muốn ra tay.
Túc Thân vương quay đầu thấy một nữ tử nhỏ xinh như một cơn gió lao vào, đứng bên cạnh Phượng Từ Ân.
Quý Như Yên vừa thấy Phượng Từ Ân, trong lòng trào lên đau đớn, mắt rưng rưng, thiếu chút nữa rơi lệ.
Phía sau lưng Phượng Từ Ân đã bị đánh máu thịt lẫn lộn, còn có thể thấy cả xương sườn, nếu nàng tới chậm một chút, không biết có kịp nhìn huynh ấy lần cuối.
Phượng Từ Ân kiên cường, mỉm cười nhìn Quý Như Yên: “Như Yên...”
Hắn nhắm mắt ngất đi.
“Biểu ca!”
Quý Như Yên vội vàng đỡ lấy Từ Ân đang ngất đi, tràn ngập tức giận xông lên phía trước.
Tuế Tinh nhanh chóng chạy tới cõng biểu thiếu gia.
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc như dao, phất tay đánh gãy cây gậy gỗ vừa đánh Phượng Từ Ân.
Cả người như tu la tràn ngập sát khí hủy trời diệt đất, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về nam tử trung niên mặc hoa phục đẹp đẽ đang đứng bên cạnh.
Giọng nàng như tới từ địa ngục: “Hôm nay biểu ca ta bị thương ở phủ Túc Thân vương, ngày khác ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Tuế Tinh, chúng ta đi!”
Quý Như Yên cùng Tuế Tinh thi triển khinh công rời khỏi phủ.
Lúc nàng đi khỏi, Túc Thân vương không nhịn được nôn ra một ngụm máu, ngất đi.
“Phụ vương! Phụ vương!”
Quận chúa Lạc Nhã Linh sợ hãi chạy lại đỡ ông ta.
Quý Như Yên truyền nội lực vào thanh ấm, đánh thẳng vào tâm mạch của ông ta, chỉ một câu nói khiến Túc Thân vương quanh năm chinh chiến bị trọng thương.
/800
|