“Ta nghe nói con về muộn, nên làm bánh chẻo mang tới.”
Đại cữu mẫu cười hiền từ với nàng, khuôn mặt hiện lên tình yêu của người mẹ.
Quý Như Yên nhanh chóng đón bà vào: “Đã muộn như vậy, đại cữu mẫu còn nấu ăn cho con, khiến Như Yên thật lo lắng.”
“Đứa nhỏ này, sao lúc nào cũng khách sáo với đại cữu mẫu như vậy?”
Trầm thị có chút đau lòng, nhiều năm như vậy, bà cảm thấy hai người có chút không hiểu nhau.
Quý Như Yên cười khổ: “Đại cữu mẫu nói vậy khiến Như Yên xấu hổ vô cùng, ngài mau vào đi.”
Đại cữu mẫu Trầm thị mỉm cười: “Muộn thế này ta còn tới lf muốn cảm ơn, đại cữu đã ói với ta, là con tìm cho Kiều Diễm mối hôn sự tốt, ta vẫn luôn phiền lòng vì hôn nhân của nó.”
Quý Như Yên nở nụ cười: “Biểu muội kiều diễm động lòng người, hơn nữa còn là cô nương tốt, cho dù không có Như Yên, đại cữu mẫu cũng có thể tìm cho nàng một nhà khá giả.”
“Con đừng nói tốt cho nha đầu điên khùng kia.”
Đại cữu mẫu Trầm thị oán trách.
Quý Như Yên cười cười, im lặng.
Cả hai cùng ngồi xuống, lúc này Trầm thị mới chợt nhớ tới chuyện nào đó: “Phải rồi, đại biểu ca con cũng tới Đôn Nhạc Châu, hắn tới hiệu thuốc Phượng gia, tới giờ vẫn chưa về, ta có chút lo lắng, lẽ nào xảy ra chuyện gì?”
“Đại cữu mẫu đừng lo lắng, lúc con trở về có gặp biểu ca, con bảo huynh ấy tới Xương Thạch Châu lấy một ít dược liệu, ngài cũng biết hiệu thuốc gặp biến cố mất đi rất nhiều dược liệu, muốn mở lại cần phải bổ sung thêm.”
Quý Như Yên nhanh chóng bịa chuyện.
Trước kia Phượng Từ Ân làm ông chủ tiệm thuốc bắc, thường xuyên vào nam ra bắc, nên đại cữu mẫu không nghi ngờ lời của Quý Như Yên.
Đại cữu mẫu Trầm thị gật đầu: “Hóa ra là như vậy, vậy hắn có dẫn theo người đi cùng không?”
“Con để Tuế Tinh đi theo biểu ca, đại cữu mẫu yên tâm đi.”
Quý Như Yên cố gắng chống đỡ, cười an ủi.
“Vậy là tốt rồi, phải rồi, mai ta cùng đại cữu theo con tới Hoa phủ, có được không?”
Trầm thị cẩn thận dò hỏi.
Đối với con rể tương lai, bà vẫn muốn tự mình đi xem cho thỏa đáng.
Quý Như Yên cũng biết tâm tư của cữu mẫu nên gật đầu: “Đương nhiên có thể, đúng lúc có thể mời đại cữu mẫu đi xem, ánh mắt ngài tốt hơn Như yên. Con đã nói với đại cữu, nếu không thích có thể hủy bỏ.”
Đại cữu mẫu kéo tay nàng: “Nói linh tinh gì vậy? Dĩ nhiên cữu mẫu tin mắt nhìn của con, ta chỉ muốn xem hắn trông như thế nào, trở về có thể ăn nói với Kiều Diễm.
Quý Như Yên hiểu rõ gật đầu.
Quả thật biểu muội rất thẳng tính, chỉ sợ nếu không thích đối phương sẽ không gả.
Nhưng chuyện như vậy, Quý Như Yên cảm thấy đừng nên xảy ra.
Miễn để tới lúc đó dọa chính mình, còn liên lụy tới Hoa phủ.
Hai người trò chuyện một lúc, đại cữu mẫu mới đi về.
Quý Như Yên tiễn cữu mẫu đi rồi, ngồi lại bàn nhìn sủi cảo nóng hổi, nhớ tới chuyện xảy ra.
Hàng mi điệp nhíu lại suy nghĩ sâu xa.
Đúng lúc Lạc Thuấn Thần đi tới, nhìn thấy một màn như vậy: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Đại cữu mẫu cười hiền từ với nàng, khuôn mặt hiện lên tình yêu của người mẹ.
Quý Như Yên nhanh chóng đón bà vào: “Đã muộn như vậy, đại cữu mẫu còn nấu ăn cho con, khiến Như Yên thật lo lắng.”
“Đứa nhỏ này, sao lúc nào cũng khách sáo với đại cữu mẫu như vậy?”
Trầm thị có chút đau lòng, nhiều năm như vậy, bà cảm thấy hai người có chút không hiểu nhau.
Quý Như Yên cười khổ: “Đại cữu mẫu nói vậy khiến Như Yên xấu hổ vô cùng, ngài mau vào đi.”
Đại cữu mẫu Trầm thị mỉm cười: “Muộn thế này ta còn tới lf muốn cảm ơn, đại cữu đã ói với ta, là con tìm cho Kiều Diễm mối hôn sự tốt, ta vẫn luôn phiền lòng vì hôn nhân của nó.”
Quý Như Yên nở nụ cười: “Biểu muội kiều diễm động lòng người, hơn nữa còn là cô nương tốt, cho dù không có Như Yên, đại cữu mẫu cũng có thể tìm cho nàng một nhà khá giả.”
“Con đừng nói tốt cho nha đầu điên khùng kia.”
Đại cữu mẫu Trầm thị oán trách.
Quý Như Yên cười cười, im lặng.
Cả hai cùng ngồi xuống, lúc này Trầm thị mới chợt nhớ tới chuyện nào đó: “Phải rồi, đại biểu ca con cũng tới Đôn Nhạc Châu, hắn tới hiệu thuốc Phượng gia, tới giờ vẫn chưa về, ta có chút lo lắng, lẽ nào xảy ra chuyện gì?”
“Đại cữu mẫu đừng lo lắng, lúc con trở về có gặp biểu ca, con bảo huynh ấy tới Xương Thạch Châu lấy một ít dược liệu, ngài cũng biết hiệu thuốc gặp biến cố mất đi rất nhiều dược liệu, muốn mở lại cần phải bổ sung thêm.”
Quý Như Yên nhanh chóng bịa chuyện.
Trước kia Phượng Từ Ân làm ông chủ tiệm thuốc bắc, thường xuyên vào nam ra bắc, nên đại cữu mẫu không nghi ngờ lời của Quý Như Yên.
Đại cữu mẫu Trầm thị gật đầu: “Hóa ra là như vậy, vậy hắn có dẫn theo người đi cùng không?”
“Con để Tuế Tinh đi theo biểu ca, đại cữu mẫu yên tâm đi.”
Quý Như Yên cố gắng chống đỡ, cười an ủi.
“Vậy là tốt rồi, phải rồi, mai ta cùng đại cữu theo con tới Hoa phủ, có được không?”
Trầm thị cẩn thận dò hỏi.
Đối với con rể tương lai, bà vẫn muốn tự mình đi xem cho thỏa đáng.
Quý Như Yên cũng biết tâm tư của cữu mẫu nên gật đầu: “Đương nhiên có thể, đúng lúc có thể mời đại cữu mẫu đi xem, ánh mắt ngài tốt hơn Như yên. Con đã nói với đại cữu, nếu không thích có thể hủy bỏ.”
Đại cữu mẫu kéo tay nàng: “Nói linh tinh gì vậy? Dĩ nhiên cữu mẫu tin mắt nhìn của con, ta chỉ muốn xem hắn trông như thế nào, trở về có thể ăn nói với Kiều Diễm.
Quý Như Yên hiểu rõ gật đầu.
Quả thật biểu muội rất thẳng tính, chỉ sợ nếu không thích đối phương sẽ không gả.
Nhưng chuyện như vậy, Quý Như Yên cảm thấy đừng nên xảy ra.
Miễn để tới lúc đó dọa chính mình, còn liên lụy tới Hoa phủ.
Hai người trò chuyện một lúc, đại cữu mẫu mới đi về.
Quý Như Yên tiễn cữu mẫu đi rồi, ngồi lại bàn nhìn sủi cảo nóng hổi, nhớ tới chuyện xảy ra.
Hàng mi điệp nhíu lại suy nghĩ sâu xa.
Đúng lúc Lạc Thuấn Thần đi tới, nhìn thấy một màn như vậy: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
/800
|