Edit:haquynh1812
“Túc vương thúc thúc, người còn đang bị thương, nếu Như Yên nhận ứng chiến, chỉ sợ sẽ bị người khác nói cậy trẻ bắt nạt già.”
Quý Như Yên nhếch môi, cười nhợt nhạt.
“Thối lắm, bổn vương già chỗ nào.”
Túc Thân vương tức giận, chửi tục.
Nhưng lại khiến Quý Như Yên gật đầu.
“Nếu thúc thúc đã nói mình không già, vậy Như Yên cũng miễn cưỡng chấp nhận khiêu chiến. Có điều Như Yên không muốn đánh vô ích, người xem có phải nên đặt thêm chút tiền thưởng cho trận đấu?”
Túc Thân vương sửng sốt, “Ngươi muốn tiền thưởng gì?”
“Nếu ta thắng, người phải gả quận chúa Nhã Linh cho đại công tử Phượng gia, Phượng Từ Ân.”
Quý Như Yên nói thẳng ra mục đích của mình.
Túc Thân vương trừng mắt liếc nàng: “Nếu ngươi thua?”
Quý Như Yên: “Tùy ngài ra điều kiện.”
“Nếu ngươi thua, bổn vương muốn chặt hai chân của ngươi.”
Túc Thân vương cười quái dị.
Đúng vậy, đây chính là Túc Thân vương, không thể chấp nhận người khác có võ công cao cường hơn mình, nên khi khiêu chiến thắng đối phương, ông ta sẽ hủy hoại đối thủ.
Vì thế, Túc Thân vương tồn tại như một cơn ác mộng.
Cũng chính vì tiếng ác đồn xa, nên ở Đôn Nhạc Châu không ai dám trêu chọc ông ta.
Trước đó, Lạc Thuấn Thần muốn để quận chúa Nhã Linh cùng Phượng Từ Ân tới với nhau cũng lo lắng vấn đề này.
Còn một nguyên nhân khác, Túc Thân vương tuyệt đối bao che khuyết điểm.
Chỉ cần là người thân, ông ta sẽ che chở tới cùng.
Bất kể đúng hay sai, chỉ cần động vào người của ông, phải chấp nhận ông ta trả thù.
Đối mặt với việc Túc Thân vương muốn phế hai chân của mình, Quý Như Yên chỉ cười không nói.
Túc Thân vương hiên ngang hất cằm: “Thế nào, không dám đồng ý sao?”
“Không phải không dám, mà là không thể?”
“Vì sao?”
“Không có nhân chứng, ta sợ thúc thúc thua sẽ không gả quận chúa cho biểu ca thì phải làm sao? Phải biết rằng thúc thúc cực kỳ bao che khuyết điểm, đây là danh tiếng của ngài ở bên ngoài.”
Quý Như Yên không thèm nể mặt, coi thường lời hứa hẹn của ông ta.
Túc Thân vương cứng miệng, giận dữ: “Vậy chúng ta đi tìm hoàng thượng, để cho ngài làm nhân chứng.”
“Chủ ý của thúc thúc rất được.”
Quý Như Yên gật đầu.
Nàng thật còn chưa nói gì, kết quả tự Túc vương nói ra.
Ông ta quả thật theo trường phái bạo lực, vừa nói xong, đã sai người chuẩn bị kiệu vào cung, còn muốn Quý Như Yên đi theo.
Chờ hai người tới cung Vĩnh Khánh, trời đã sẩm tối.
Hiên đế đang dùng bữa tối, vừa ăn được vài miếng, đã nghe thấy Cao Hòa báo, Túc Thân vương cùng thất hoàng phi tiến cung.
Hiên đế vừa nghe đã cảm thấy, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Một bên là thập thất đệ, một bên là con dâu, hai người có tranh chấp hiểu lầm.
Thật đúng là gà nhà đá nhau.
“Tuyên bọn họ vào.”
Nhất thời hiên đế mất tâm trạng ăn uống.
Những người này ai cũng không chịu an phận cho ông, suốt ngày làm loạn.
Cho người dọn đồ ăn xuống, Quý Như Yên cùng Túc Thân vương cũng vừa tới.
“Thần đệ thỉnh an hoàng huynh, hoàng thượng vạn tuế.”
Túc Thân vương vừa tới đã như con chó nhỏ ngoan ngoãn hành lễ.
“Con dâu thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng an khang.”
Quý Như Yên thấy vậy, cũng hạ mình, ngoan ngoãn hành lễ.
“Túc vương thúc thúc, người còn đang bị thương, nếu Như Yên nhận ứng chiến, chỉ sợ sẽ bị người khác nói cậy trẻ bắt nạt già.”
Quý Như Yên nhếch môi, cười nhợt nhạt.
“Thối lắm, bổn vương già chỗ nào.”
Túc Thân vương tức giận, chửi tục.
Nhưng lại khiến Quý Như Yên gật đầu.
“Nếu thúc thúc đã nói mình không già, vậy Như Yên cũng miễn cưỡng chấp nhận khiêu chiến. Có điều Như Yên không muốn đánh vô ích, người xem có phải nên đặt thêm chút tiền thưởng cho trận đấu?”
Túc Thân vương sửng sốt, “Ngươi muốn tiền thưởng gì?”
“Nếu ta thắng, người phải gả quận chúa Nhã Linh cho đại công tử Phượng gia, Phượng Từ Ân.”
Quý Như Yên nói thẳng ra mục đích của mình.
Túc Thân vương trừng mắt liếc nàng: “Nếu ngươi thua?”
Quý Như Yên: “Tùy ngài ra điều kiện.”
“Nếu ngươi thua, bổn vương muốn chặt hai chân của ngươi.”
Túc Thân vương cười quái dị.
Đúng vậy, đây chính là Túc Thân vương, không thể chấp nhận người khác có võ công cao cường hơn mình, nên khi khiêu chiến thắng đối phương, ông ta sẽ hủy hoại đối thủ.
Vì thế, Túc Thân vương tồn tại như một cơn ác mộng.
Cũng chính vì tiếng ác đồn xa, nên ở Đôn Nhạc Châu không ai dám trêu chọc ông ta.
Trước đó, Lạc Thuấn Thần muốn để quận chúa Nhã Linh cùng Phượng Từ Ân tới với nhau cũng lo lắng vấn đề này.
Còn một nguyên nhân khác, Túc Thân vương tuyệt đối bao che khuyết điểm.
Chỉ cần là người thân, ông ta sẽ che chở tới cùng.
Bất kể đúng hay sai, chỉ cần động vào người của ông, phải chấp nhận ông ta trả thù.
Đối mặt với việc Túc Thân vương muốn phế hai chân của mình, Quý Như Yên chỉ cười không nói.
Túc Thân vương hiên ngang hất cằm: “Thế nào, không dám đồng ý sao?”
“Không phải không dám, mà là không thể?”
“Vì sao?”
“Không có nhân chứng, ta sợ thúc thúc thua sẽ không gả quận chúa cho biểu ca thì phải làm sao? Phải biết rằng thúc thúc cực kỳ bao che khuyết điểm, đây là danh tiếng của ngài ở bên ngoài.”
Quý Như Yên không thèm nể mặt, coi thường lời hứa hẹn của ông ta.
Túc Thân vương cứng miệng, giận dữ: “Vậy chúng ta đi tìm hoàng thượng, để cho ngài làm nhân chứng.”
“Chủ ý của thúc thúc rất được.”
Quý Như Yên gật đầu.
Nàng thật còn chưa nói gì, kết quả tự Túc vương nói ra.
Ông ta quả thật theo trường phái bạo lực, vừa nói xong, đã sai người chuẩn bị kiệu vào cung, còn muốn Quý Như Yên đi theo.
Chờ hai người tới cung Vĩnh Khánh, trời đã sẩm tối.
Hiên đế đang dùng bữa tối, vừa ăn được vài miếng, đã nghe thấy Cao Hòa báo, Túc Thân vương cùng thất hoàng phi tiến cung.
Hiên đế vừa nghe đã cảm thấy, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Một bên là thập thất đệ, một bên là con dâu, hai người có tranh chấp hiểu lầm.
Thật đúng là gà nhà đá nhau.
“Tuyên bọn họ vào.”
Nhất thời hiên đế mất tâm trạng ăn uống.
Những người này ai cũng không chịu an phận cho ông, suốt ngày làm loạn.
Cho người dọn đồ ăn xuống, Quý Như Yên cùng Túc Thân vương cũng vừa tới.
“Thần đệ thỉnh an hoàng huynh, hoàng thượng vạn tuế.”
Túc Thân vương vừa tới đã như con chó nhỏ ngoan ngoãn hành lễ.
“Con dâu thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng an khang.”
Quý Như Yên thấy vậy, cũng hạ mình, ngoan ngoãn hành lễ.
/800
|