“Thuấn Thần! Ta cảm thấy, nếu nữ tử gả khác gả cho chàng, đó là bi kịch của nàng.”
Quý Như Yên u oán nhìn hắn, vẻ mặt quái dị.
Lạc Thuấn Thần bật cười: “Bổn hoàng tử chướng mắt nữ tử khác, ta chỉ nhìn trúng mình nàng, lúc nàng sáu tuổi, đã coi trọng nàng.”
Quý Như Yên đỏ mặt.
Bởi vì trên mặt hắn mang theo ý cười, giọng điệu cũng rất chân thành.
Quý Như Yên cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Đứng lên đi, trời không còn sớm, nàng đi nghỉ đi, ta đi luyện công, ngày mai ta dẫn nàng tới đấu trường. Để xem nàng so với Túc vương thúc, ai giết chết báo nhanh hơn.”
“Chàng nói thật nhẹ nhàng.”
Lạc Thuấn Thần đột nhiên vây lấy nàng: “ Hôm nay ta hơi mệt, nàng ngủ với ta đi.”
Chưa kịp phân trần đã bị hắn bế lên giường.
Lạc Thuấn Thần nhắm mắt lại, hơi thở ổn định.
Cả lồng ngực rộng lớn ôm lấy nàng, rất nhanh đã ngủ say.
Bắt đầu Quý Như Yên còn phản kháng, sau không có ai để ý tới, đành phải để hắn ôm.
Thật ra, trên người hắn không có mùi sơn phấn của nữ nhân.
Cũng không biết, phải chăng ngâm qua nước linh tuyền, nên người hắn tỏa ra một mùi hương rất tự nhiên dễ chịu.
Nước linh tuyền có vị ngọt trong, lắng tai nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, Quý Như Yên không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Lúc nàng ngủ, Lạc Thuấn Thần lại mở mắt, khuôn mặt tà mị chúng sinh, khóe môi mỏng manh nhếch lên: “Sau này bên cạnh ta không có nữ nhân khác, ta chỉ muốn một mình nàng.”
Dứt lời hắn bá đạo ôm lấy nàng, hai người ngủ say.
Đêm đầu xuân, không khí còn hơi lạnh. Nhưng trong phòng, một đôi nam nữ lại ôm nhau chìm vào giếc mông ngọt ngào.
Sáng hôm sau.
Khi Quý Như Yên tỉnh lại... phát hiện mình đang ôm một nam nhân, hơn nữa không biết lúc nào mặt mình đã gián vào ngực hắn.
“Á!”
Nàng sợ tới mức nhảy ra khỏi giường.
Mà Lạc Thuấn Thần lại cười biếng nhác, dùng tay vuốt tóc mình, cười trong suốt: “Nương tử, sớm!”
“...”
Quý Như Yên nhìn tên nào đó, mặt không đỏ, nắm chặt tay cuối cùng đành im lặng.
“Hôm qua là nàng ôm ta tới mức không thở nổi. Nương tử tính toán xem bồi thường cho ta thế nào, cả một đêm không ngủ thật đau người?”
Ta khinh!
Cái gì gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ?
Đây chính là điển hình.
Rõ ràng hắn cường ngạnh ôm nàng lên giường, bây giờ còn trách nàng.
Quý Như Yên mở to mắt trừng hắn: “Thật muốn ta bồi thường?’
“Ừ!”
Lạc Thuấn Thần không sợ chết gật đầu.
Quý Như Yên cười hắc hắc: “Được thôi, chờ hôm nay trận đấu kết thúc, ta sẽ bồi thường cho chàng.”
Báo Trụy Nguyệt Huyết Xa chẳng những là cổ thú hung mãnh, nghe nói dùng làm thuốc cũng rất có tác dụng.
Chờ hôm nay giết được báo, dùng làm thuốc cho hắn bồi bổ.
Quý Như Yên cười quỷ dị khiến Lạc Thuấn Thần hoảng sợ.
Có quỷ.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc nàng muốn bồi thường gì cho mình.
Hai người chuẩn bị một chút, đi ăn sáng, rồi nhanh chân tới đấu trường.
Trường đấu thú ở Đôn Nhạc Châu do một số kẻ nhà giàu rảnh rỗi lập ra, để cho người ta cá cược.
Quý Như Yên u oán nhìn hắn, vẻ mặt quái dị.
Lạc Thuấn Thần bật cười: “Bổn hoàng tử chướng mắt nữ tử khác, ta chỉ nhìn trúng mình nàng, lúc nàng sáu tuổi, đã coi trọng nàng.”
Quý Như Yên đỏ mặt.
Bởi vì trên mặt hắn mang theo ý cười, giọng điệu cũng rất chân thành.
Quý Như Yên cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Đứng lên đi, trời không còn sớm, nàng đi nghỉ đi, ta đi luyện công, ngày mai ta dẫn nàng tới đấu trường. Để xem nàng so với Túc vương thúc, ai giết chết báo nhanh hơn.”
“Chàng nói thật nhẹ nhàng.”
Lạc Thuấn Thần đột nhiên vây lấy nàng: “ Hôm nay ta hơi mệt, nàng ngủ với ta đi.”
Chưa kịp phân trần đã bị hắn bế lên giường.
Lạc Thuấn Thần nhắm mắt lại, hơi thở ổn định.
Cả lồng ngực rộng lớn ôm lấy nàng, rất nhanh đã ngủ say.
Bắt đầu Quý Như Yên còn phản kháng, sau không có ai để ý tới, đành phải để hắn ôm.
Thật ra, trên người hắn không có mùi sơn phấn của nữ nhân.
Cũng không biết, phải chăng ngâm qua nước linh tuyền, nên người hắn tỏa ra một mùi hương rất tự nhiên dễ chịu.
Nước linh tuyền có vị ngọt trong, lắng tai nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, Quý Như Yên không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Lúc nàng ngủ, Lạc Thuấn Thần lại mở mắt, khuôn mặt tà mị chúng sinh, khóe môi mỏng manh nhếch lên: “Sau này bên cạnh ta không có nữ nhân khác, ta chỉ muốn một mình nàng.”
Dứt lời hắn bá đạo ôm lấy nàng, hai người ngủ say.
Đêm đầu xuân, không khí còn hơi lạnh. Nhưng trong phòng, một đôi nam nữ lại ôm nhau chìm vào giếc mông ngọt ngào.
Sáng hôm sau.
Khi Quý Như Yên tỉnh lại... phát hiện mình đang ôm một nam nhân, hơn nữa không biết lúc nào mặt mình đã gián vào ngực hắn.
“Á!”
Nàng sợ tới mức nhảy ra khỏi giường.
Mà Lạc Thuấn Thần lại cười biếng nhác, dùng tay vuốt tóc mình, cười trong suốt: “Nương tử, sớm!”
“...”
Quý Như Yên nhìn tên nào đó, mặt không đỏ, nắm chặt tay cuối cùng đành im lặng.
“Hôm qua là nàng ôm ta tới mức không thở nổi. Nương tử tính toán xem bồi thường cho ta thế nào, cả một đêm không ngủ thật đau người?”
Ta khinh!
Cái gì gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ?
Đây chính là điển hình.
Rõ ràng hắn cường ngạnh ôm nàng lên giường, bây giờ còn trách nàng.
Quý Như Yên mở to mắt trừng hắn: “Thật muốn ta bồi thường?’
“Ừ!”
Lạc Thuấn Thần không sợ chết gật đầu.
Quý Như Yên cười hắc hắc: “Được thôi, chờ hôm nay trận đấu kết thúc, ta sẽ bồi thường cho chàng.”
Báo Trụy Nguyệt Huyết Xa chẳng những là cổ thú hung mãnh, nghe nói dùng làm thuốc cũng rất có tác dụng.
Chờ hôm nay giết được báo, dùng làm thuốc cho hắn bồi bổ.
Quý Như Yên cười quỷ dị khiến Lạc Thuấn Thần hoảng sợ.
Có quỷ.
Nhưng hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc nàng muốn bồi thường gì cho mình.
Hai người chuẩn bị một chút, đi ăn sáng, rồi nhanh chân tới đấu trường.
Trường đấu thú ở Đôn Nhạc Châu do một số kẻ nhà giàu rảnh rỗi lập ra, để cho người ta cá cược.
/800
|