Edit:haquynh1812
Chỉ sợ báo vừa vào sẽ nổi thú tính, công kích càng thêm mãnh liệt.
Khó trách Túc Thân vương muốn đánh trận đầu, thì ra muốn bắt nạt nàng.
Có điều nàng cũng thật sự muốn giết báo, chẳng những để cho đám người mắt chó này xem, còn thuận tay lấy đồ bồi bổ cho Lạc Thuấn Thần phúc hắc.
Thuần thú sư vừa thả con báo thứ hai vào, Quý Như Yên cảm nhận được con báo này khác thường.
Hai mắt từ màu đen chuyển thành đỏ như máu.
Ngay cả lệ khí cũng tăng lên, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Quý Như Yên như muốn xé xác nàng ra.
Quý Như Yên mặc quần áo đỏ rực, đứng đối diện với con báo.
Nàng cũng không che dấu thực lực của mình, nàng từng dùng sát khí hủy thiên diệt địa, đánh về phía con báo.
Khí phách như nữ hoàng giá lâm hoàn toàn chế trụ con báo kia.
Đám người ở trên đài nhốn nháo.
“Sao con báo này không tấn công?”
“Đúng vậy, phải chăng nó bị choáng?”
“Ngươi mới choáng á, con báo ngửi thấy mùi máu, mắt đỏ rực, ngươi không thấy sao?”
“Nếu đã đỏ, vì sao không tấn công.”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Vẫn chờ xem đi.”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Ngay cả Hiên đế cùng Túc Thân vương cũng không hiểu bên dưới xảy ra chuyện gì, vì sao con thú đã phát cuồng lại không tấn công Quý Như Yên.
“Thập thất đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiên đế hỏi.
Túc Thân vương lắc đầu: “Thần đệ cũng không rõ.”
Ông ta cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, hình như con báo đang sợ hãi.
Túc Thân vương là chủ của trường đấu này.
Tất cả cổ thú đều do ông bắt về.
Bình thường ông thích nhất là đánh nhau với báo Trụy Nguyệt, nên ít nhiều cũng biết được tính tình của nó.
Lần này con báo chỉ gầm rú với Quý Như Yên nhưng không dám tấn công, thật khác thường.
Quý Như Yên nhìn con báo, nàng cũng không muốn giằng co, nàng muốn thắng thật xinh đẹp.
Nàng nhanh như chuồn chuồn lướt nước, xông tới chỗ con báo, chân thon mang theo đấu khí như lưỡi dao sắc bén, đá một nhát chọc một lỗ trên người con báo.
Máu bắn tung tóe, khiến con báo bạo phát tú tính.
Nó gầm rú lao về phía Quý Như Yên, nhưng nàng sao để nó tới gần.
Chỉ vài đá liên tiếp, con báo đã bị bẻ gãy chân tay.
Nàng nâng tay, dùng trưởng đánh vào đầu nó, kết thúc sinh mệnh của con báo.
Vào lúc không ai để ý, Quý Như Yên đã thu lấy một vài bộ phận của con báo cất vào không gian.
Quý Như Yên giải quyết xong con báo, khiến cả trường đấu kinh ngạc.
Ngay cả Hiên đế cũng không thể hiểu, chỉ trong một khắc đồng hồ, con báo đã xuống hoàng tuyền.
Chỉ sợ báo vừa vào sẽ nổi thú tính, công kích càng thêm mãnh liệt.
Khó trách Túc Thân vương muốn đánh trận đầu, thì ra muốn bắt nạt nàng.
Có điều nàng cũng thật sự muốn giết báo, chẳng những để cho đám người mắt chó này xem, còn thuận tay lấy đồ bồi bổ cho Lạc Thuấn Thần phúc hắc.
Thuần thú sư vừa thả con báo thứ hai vào, Quý Như Yên cảm nhận được con báo này khác thường.
Hai mắt từ màu đen chuyển thành đỏ như máu.
Ngay cả lệ khí cũng tăng lên, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Quý Như Yên như muốn xé xác nàng ra.
Quý Như Yên mặc quần áo đỏ rực, đứng đối diện với con báo.
Nàng cũng không che dấu thực lực của mình, nàng từng dùng sát khí hủy thiên diệt địa, đánh về phía con báo.
Khí phách như nữ hoàng giá lâm hoàn toàn chế trụ con báo kia.
Đám người ở trên đài nhốn nháo.
“Sao con báo này không tấn công?”
“Đúng vậy, phải chăng nó bị choáng?”
“Ngươi mới choáng á, con báo ngửi thấy mùi máu, mắt đỏ rực, ngươi không thấy sao?”
“Nếu đã đỏ, vì sao không tấn công.”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Vẫn chờ xem đi.”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Ngay cả Hiên đế cùng Túc Thân vương cũng không hiểu bên dưới xảy ra chuyện gì, vì sao con thú đã phát cuồng lại không tấn công Quý Như Yên.
“Thập thất đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiên đế hỏi.
Túc Thân vương lắc đầu: “Thần đệ cũng không rõ.”
Ông ta cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, hình như con báo đang sợ hãi.
Túc Thân vương là chủ của trường đấu này.
Tất cả cổ thú đều do ông bắt về.
Bình thường ông thích nhất là đánh nhau với báo Trụy Nguyệt, nên ít nhiều cũng biết được tính tình của nó.
Lần này con báo chỉ gầm rú với Quý Như Yên nhưng không dám tấn công, thật khác thường.
Quý Như Yên nhìn con báo, nàng cũng không muốn giằng co, nàng muốn thắng thật xinh đẹp.
Nàng nhanh như chuồn chuồn lướt nước, xông tới chỗ con báo, chân thon mang theo đấu khí như lưỡi dao sắc bén, đá một nhát chọc một lỗ trên người con báo.
Máu bắn tung tóe, khiến con báo bạo phát tú tính.
Nó gầm rú lao về phía Quý Như Yên, nhưng nàng sao để nó tới gần.
Chỉ vài đá liên tiếp, con báo đã bị bẻ gãy chân tay.
Nàng nâng tay, dùng trưởng đánh vào đầu nó, kết thúc sinh mệnh của con báo.
Vào lúc không ai để ý, Quý Như Yên đã thu lấy một vài bộ phận của con báo cất vào không gian.
Quý Như Yên giải quyết xong con báo, khiến cả trường đấu kinh ngạc.
Ngay cả Hiên đế cũng không thể hiểu, chỉ trong một khắc đồng hồ, con báo đã xuống hoàng tuyền.
/800
|