May không có chuyện gì, chắc là mệt quá.
Quý Như Yên thở phào, Túc Thân vương chơi thật không đẹp.
Cao Hòa ở phía sau sợ hãi nhìn Quý Như Yên: “Thất... Thất hoàng phi, hoàng thượng sai nô tài tới xem tình hình của Túc vương gia.”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, nhìn Cao Hòa cười: “Túc vương thúc không sao, chỉ bị gãy xương chân tay, mất sáu cái xương sườn, về phủ dưỡng khoảng trăm ngày là tốt rồi.”
Cao Hòa trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Nói xong, Quý Như Yên thấy Cao Hòa sững sờ tại chỗ, liền thúc giục: “Cao tổng quản, sao ngươi còn bất động? Nhanh chóng quay về phục mệnh để phụ hoàng yên tâm, bệnh của Túc vương thúc giao cho ta đi.”
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Cao Hòa sợ chọc giận vị cô nãi nãi này, nhanh chóng chạy về bẩm báo Hiên đế.
Hiên đế nghe thấy vậy, thở ra một hơi, nói với Lạc Thuấn Thần: “Túc vương thúc của con đã thua, trước đó đánh cuộc với Quý Như Yên có hiệu lực, trẫm về hoàng cung, hạ chỉ gả quận chúa Nhã Linh cho Phượng Từ Ân, trăm ngày sau đại hôn.”
“Phụ hoàng anh minh.”
Lạc Thuấn Thần ngoài cười nhưng trong không cười, đứng dậy nịnh nọt một câu.
Hiên đế nhìn thật sau vào mắt hắn: “Thuấn Thần, con yên tâm. Chỉ cần một ngày còn trẫm, trẫm tuyệt không để người khác tùy ý bắt nạt Phượng gia.”
“Chỉ mong phụ hoàng làm được.”
Có được hứa hẹn của Hiên đế, Lạc Thuấn Thần chỉ thản nhiên.
Hiên đế cũng không nói nhiều, dẫn theo Cao Hòa về cung.
Về phần Túc Thân vương được hai thái giám đưa về phủ.
Quý Như Yên nghênh ngang rời khỏi trường đấu, Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh lấy lòng: “Nương tử có mệt không, có muốn uống nước không?”
“Lạc Thuấn Thần!”
Quý Như Yên không thể nhịn được nữa, từ sáng nay hắn đã có chút khác thường, bây giờ còn như vậy ai chịu nổi.
Quý Như Yên nổi giận, đổi lại Lạc Thuấn Thuần ủy khuất nhìn nàng: “Nương tử ghét bỏ ta soa?”
Một câu lại khiến Quý Như Yên nghẹn cả lòng.
Khốn khiếp.
Rốt cuộc Lạc Thuấn Thần muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn cũng giống nữ nhân, có vài ngày dì cả tới.
Quý Như Yên bĩu môi: “Chàng về phủ quốc sư trước đi, ta muốn tới tiệm thuốc gặp biểu ca, chàng đi theo không tiện. Mặt khác cậu mợ ở trong phủ cũng có chỗ bất tiện, có chàng ở đó, bọn họ thấy đỡ hơn.”
“Tích Tiểu Mộng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ, nàng muốn đi xem Phượng thiếu gia, ta đi với nàng.”
Nói xong, Lạc Thuấn Thần bá đạo ôm eo nàng đi về phía tiệm thuốc.
Quý Như Yên thật không biết nói gì về sự bá đạo của hắn, chỉ có thể để tùy ý hắn.
Tin tức Túc Thân vương bị đánh phải khiêng về, nhanh chóng truyền khắp thành Đôn Nhạc Châu.
Đám vương công quý tộc một mực không tin, đi tìm tổng quản Cao Hòa.
Cao Hòa từ chối rất nhiều vàng bạc hối lộ, “Chư vị công hầu sau này không cần đi tìm thất hoàng phi, hoàng phi rất lợi hại.”
Dứt lời, Cao Hòa nghênh ngang rời đi, không để ý tới đám công hầu đang chết lặng.
Quý Như Yên thở phào, Túc Thân vương chơi thật không đẹp.
Cao Hòa ở phía sau sợ hãi nhìn Quý Như Yên: “Thất... Thất hoàng phi, hoàng thượng sai nô tài tới xem tình hình của Túc vương gia.”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, nhìn Cao Hòa cười: “Túc vương thúc không sao, chỉ bị gãy xương chân tay, mất sáu cái xương sườn, về phủ dưỡng khoảng trăm ngày là tốt rồi.”
Cao Hòa trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Nói xong, Quý Như Yên thấy Cao Hòa sững sờ tại chỗ, liền thúc giục: “Cao tổng quản, sao ngươi còn bất động? Nhanh chóng quay về phục mệnh để phụ hoàng yên tâm, bệnh của Túc vương thúc giao cho ta đi.”
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Cao Hòa sợ chọc giận vị cô nãi nãi này, nhanh chóng chạy về bẩm báo Hiên đế.
Hiên đế nghe thấy vậy, thở ra một hơi, nói với Lạc Thuấn Thần: “Túc vương thúc của con đã thua, trước đó đánh cuộc với Quý Như Yên có hiệu lực, trẫm về hoàng cung, hạ chỉ gả quận chúa Nhã Linh cho Phượng Từ Ân, trăm ngày sau đại hôn.”
“Phụ hoàng anh minh.”
Lạc Thuấn Thần ngoài cười nhưng trong không cười, đứng dậy nịnh nọt một câu.
Hiên đế nhìn thật sau vào mắt hắn: “Thuấn Thần, con yên tâm. Chỉ cần một ngày còn trẫm, trẫm tuyệt không để người khác tùy ý bắt nạt Phượng gia.”
“Chỉ mong phụ hoàng làm được.”
Có được hứa hẹn của Hiên đế, Lạc Thuấn Thần chỉ thản nhiên.
Hiên đế cũng không nói nhiều, dẫn theo Cao Hòa về cung.
Về phần Túc Thân vương được hai thái giám đưa về phủ.
Quý Như Yên nghênh ngang rời khỏi trường đấu, Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh lấy lòng: “Nương tử có mệt không, có muốn uống nước không?”
“Lạc Thuấn Thần!”
Quý Như Yên không thể nhịn được nữa, từ sáng nay hắn đã có chút khác thường, bây giờ còn như vậy ai chịu nổi.
Quý Như Yên nổi giận, đổi lại Lạc Thuấn Thuần ủy khuất nhìn nàng: “Nương tử ghét bỏ ta soa?”
Một câu lại khiến Quý Như Yên nghẹn cả lòng.
Khốn khiếp.
Rốt cuộc Lạc Thuấn Thần muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn cũng giống nữ nhân, có vài ngày dì cả tới.
Quý Như Yên bĩu môi: “Chàng về phủ quốc sư trước đi, ta muốn tới tiệm thuốc gặp biểu ca, chàng đi theo không tiện. Mặt khác cậu mợ ở trong phủ cũng có chỗ bất tiện, có chàng ở đó, bọn họ thấy đỡ hơn.”
“Tích Tiểu Mộng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ, nàng muốn đi xem Phượng thiếu gia, ta đi với nàng.”
Nói xong, Lạc Thuấn Thần bá đạo ôm eo nàng đi về phía tiệm thuốc.
Quý Như Yên thật không biết nói gì về sự bá đạo của hắn, chỉ có thể để tùy ý hắn.
Tin tức Túc Thân vương bị đánh phải khiêng về, nhanh chóng truyền khắp thành Đôn Nhạc Châu.
Đám vương công quý tộc một mực không tin, đi tìm tổng quản Cao Hòa.
Cao Hòa từ chối rất nhiều vàng bạc hối lộ, “Chư vị công hầu sau này không cần đi tìm thất hoàng phi, hoàng phi rất lợi hại.”
Dứt lời, Cao Hòa nghênh ngang rời đi, không để ý tới đám công hầu đang chết lặng.
/800
|