Phượng Kiều Diễm ở trong phòng nghịch kiếm.
Lúc Quý Như Yên tới, thấy nàng ta đang mỉm cười, tâm trạng có vẻ không tồi.
“Sao Kiều Diễm biểu muội lại cao hứng như vậy.”
Quý Như Yên có chút ngạc nhiên.”
Phượng Kiều Diễm thấy nàng tới, nhanh chóng thu hồi trường kiếm, sau đó đi tới bên cạnh nàng, ngọt ngào nói: “Như Yên biểu tỷ, tỷ tới rồi, mau vào ngồi, muội đi rót trà cho tỷ.”
Nói xong, nàng ta kéo Quý Như Yên đi vào, cẩn thận rót cho nàng một chén trà.
Phượng Kiều Diễm ân cần như vậy, thật khiến Quý Như Yên không hiểu trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì.
“Kiều Diễm biểu muội, muội có chuyện gì muốn nói với ta ah?’
“Như Yên biểu tỷ đúng là con giun trong phụng ta, chuyện này cũng đoán ra được?”
Ta khinh.
Ta mới không phải giun.
Chỉ là mặt muội viết rõ ba chữ, ta có việc.
Quý Như Yên không uống trà, miễn cưỡng hỏi: “Muội có việc gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng, muội cũng biết ta không thích như vậy.”
Phượng Kiều Diễm nghe vậy, cả người uốn éo như dây leo: “Tối nay ta muội sẽ đi gặp giáo úy nha.’
Quý Như Yên nhảy dựng lên: “Muội gặp Hoa Hoành Phóng? Ai cho muội đi gặp?”
Quan trọng nhất, Phượng Kiều Diễm không sợ gặp chuyện xấu, dám một mình ra cửa?
Phượng Kiều Diễm thấy Quý Như Yên có chút nghiêm túc liền lắc đầu giải thích: “Như Yên biểu tỷ đừng vội, hôm nay muội ra ngoài với Băng Di tỷ, Băng Di tỷ biết muội sắp thành thân, nên muốn mua vài thứ thêm trang cho muội.”
“Sau đó thì sao?”
Quý Như yên biết thực lực của Tuyết Băng Di không thấp, lúc này mới buông lỏng, chỉ cần Phượng Kiều Diễm không ra cửa một mình là tốt rồi.
“Tiệm vải có một bức bình phong, Băng Di tỷ thấy ta thích nên muốn mua lại cho ta. Trước đó bị một nam tử giành trước, Băng Di tỷ hỏi tên ngươi mua, đối phương xưng Hoa Hoành Phóng. Nghe khẩu khí biết Băng Di tỷ là người có tiền, vẫn xin tỷ ý nhường lại cho hắn.”
Nói tới đây, khuôn mặt Kiều Diễm đỏ hồng.
Quý Như Yên mỉm cười: “Trong cả quá trình, muội thấy Hoa Hoành Phóng là người thế nào?”
“Như ngọc thụ lan chi, khí độ bất phàm.”
Phượng Kiều Diễm cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi.
Quý Như Yên nhìn là biết tiểu cô nương động xuân tâm: “Ta hẹn hắn ngày kia tới Nhất Phẩm lâu gặp mặt, tới lúc đó muội có thể nói chuyện với hắn một chút.”
“Thật vậy sao?”
Phượng Kiều Diễm có chút kích động, mình có thể gả cho một nam nhân như vậy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ.
Hôm nay gặp đối phương nàng biết mình đã rơi vào tay giặc.
Quý Như Yên thấy mặt nàng ta hồng như trái táo khẽ nhéo một cái: “Muội nha1 Tới lúc đó có gì từ từ nói, đừng quá nóng nảy biết chưa?”
“Dạ.”
Phượng Kiều Diễm liên tục gật đầu.
Trong lòng đã bắt đầu nghĩ xem nên mặc gì đi gặp Hoa giáo úy.
“Vậy muội nghỉ sớm đi, ta còn có chút chuyện đi tìm cậu mợ.”
Quý Như Yên nói với nàng xong, đứng dậy đi tìm cậu mợ.
“Tạm biệt biểu tỷ.”
Phượng Kiều Diễm cười tươi sáng.
Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười, trước chưa gặp Hoa Hoành Phóng còn khóc nháo, bây giờ lại như đã ước hẹn.
Biến hóa cũng thật lớn.
Lúc Quý Như Yên tới, thấy nàng ta đang mỉm cười, tâm trạng có vẻ không tồi.
“Sao Kiều Diễm biểu muội lại cao hứng như vậy.”
Quý Như Yên có chút ngạc nhiên.”
Phượng Kiều Diễm thấy nàng tới, nhanh chóng thu hồi trường kiếm, sau đó đi tới bên cạnh nàng, ngọt ngào nói: “Như Yên biểu tỷ, tỷ tới rồi, mau vào ngồi, muội đi rót trà cho tỷ.”
Nói xong, nàng ta kéo Quý Như Yên đi vào, cẩn thận rót cho nàng một chén trà.
Phượng Kiều Diễm ân cần như vậy, thật khiến Quý Như Yên không hiểu trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì.
“Kiều Diễm biểu muội, muội có chuyện gì muốn nói với ta ah?’
“Như Yên biểu tỷ đúng là con giun trong phụng ta, chuyện này cũng đoán ra được?”
Ta khinh.
Ta mới không phải giun.
Chỉ là mặt muội viết rõ ba chữ, ta có việc.
Quý Như Yên không uống trà, miễn cưỡng hỏi: “Muội có việc gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng, muội cũng biết ta không thích như vậy.”
Phượng Kiều Diễm nghe vậy, cả người uốn éo như dây leo: “Tối nay ta muội sẽ đi gặp giáo úy nha.’
Quý Như Yên nhảy dựng lên: “Muội gặp Hoa Hoành Phóng? Ai cho muội đi gặp?”
Quan trọng nhất, Phượng Kiều Diễm không sợ gặp chuyện xấu, dám một mình ra cửa?
Phượng Kiều Diễm thấy Quý Như Yên có chút nghiêm túc liền lắc đầu giải thích: “Như Yên biểu tỷ đừng vội, hôm nay muội ra ngoài với Băng Di tỷ, Băng Di tỷ biết muội sắp thành thân, nên muốn mua vài thứ thêm trang cho muội.”
“Sau đó thì sao?”
Quý Như yên biết thực lực của Tuyết Băng Di không thấp, lúc này mới buông lỏng, chỉ cần Phượng Kiều Diễm không ra cửa một mình là tốt rồi.
“Tiệm vải có một bức bình phong, Băng Di tỷ thấy ta thích nên muốn mua lại cho ta. Trước đó bị một nam tử giành trước, Băng Di tỷ hỏi tên ngươi mua, đối phương xưng Hoa Hoành Phóng. Nghe khẩu khí biết Băng Di tỷ là người có tiền, vẫn xin tỷ ý nhường lại cho hắn.”
Nói tới đây, khuôn mặt Kiều Diễm đỏ hồng.
Quý Như Yên mỉm cười: “Trong cả quá trình, muội thấy Hoa Hoành Phóng là người thế nào?”
“Như ngọc thụ lan chi, khí độ bất phàm.”
Phượng Kiều Diễm cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi.
Quý Như Yên nhìn là biết tiểu cô nương động xuân tâm: “Ta hẹn hắn ngày kia tới Nhất Phẩm lâu gặp mặt, tới lúc đó muội có thể nói chuyện với hắn một chút.”
“Thật vậy sao?”
Phượng Kiều Diễm có chút kích động, mình có thể gả cho một nam nhân như vậy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ.
Hôm nay gặp đối phương nàng biết mình đã rơi vào tay giặc.
Quý Như Yên thấy mặt nàng ta hồng như trái táo khẽ nhéo một cái: “Muội nha1 Tới lúc đó có gì từ từ nói, đừng quá nóng nảy biết chưa?”
“Dạ.”
Phượng Kiều Diễm liên tục gật đầu.
Trong lòng đã bắt đầu nghĩ xem nên mặc gì đi gặp Hoa giáo úy.
“Vậy muội nghỉ sớm đi, ta còn có chút chuyện đi tìm cậu mợ.”
Quý Như Yên nói với nàng xong, đứng dậy đi tìm cậu mợ.
“Tạm biệt biểu tỷ.”
Phượng Kiều Diễm cười tươi sáng.
Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười, trước chưa gặp Hoa Hoành Phóng còn khóc nháo, bây giờ lại như đã ước hẹn.
Biến hóa cũng thật lớn.
/800
|