Phủ quốc sư.
Quý Như Yên đưa Túc Thân vương tới, đồng thời sai người làm đón cậu mợ tới.
Hai bên đều có mặt, Quý Như Yên nói ngắn gọn chuyện Túc Thân vương gả nữ nhi cho Phượng biểu ca.
Sắc mặt đại cữu vẫn như thường nhưng trong lòng đã sớm bùng nổ.
Ông không thể ngờ, đường đường thân vương một nước lại gả con gái cho Phượng Từ Ân.
Bình thường Túc Thân vương thường hay lỗ mãng, lúc này lại không dám nhắc tới chuyện mình đánh trọng thương Phượng Từ Ân.
Quý Như Yên cũng thầm khen ngợi, coi như có chút đầu óc.
Nhưng thấy ông ta có vẻ thân thiện, Quý Như Yên có chút nghi ngờ.
Nếu Túc Thân vương có đầu óc như vậy, vì sao ông ta biết mình muốn đánh, còn đưa người tới cửa.
Chẳng lẽ người ngày có khuynh hướng tự ngược.
Quay về nàng còn hỏi Lạc Thuấn Thần, Túc Thân vương gặp người có võ công cao cường đều quấn lấy đòi tỷ thý, nổi danh hiếu chiến trong kinh thành.
Có khi ông ta cũng muốn bị mình đánh.
Có điều trận đánh Túc Thân vương cũng thu hoạch không ít.
Ít nhất cảnh giới đang chơi vơi đã đột phá.
Quý Như Yên cầm chén trà, nhấp một ngụm, cẩn thận nghe bọn họ bàn chuyện đồ cưới, sính lễ.
Cũng may Phượng gia tài đại khí thô, có thể đáp ứng yêu cầu của Túc Thân vương đưa ra.
Hơn nữa Túc Thân vương cũng hạ mình, có vẻ thân thiện, lần này thương lượng rất ổn thỏa.
Lạc Thuấn Thần vừa từ bên ngoài về, hơi bất ngờ khi thấy Túc Thân vương.
Túc Thân vương đã bàn xong mọi chuyện, đứng dậy cáo từ, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Thuấn Thần! Sau này đừng bắt nạt thất hoàng phi, nếu không nắm đấm của thúc không nhận người.”
“Túc Thân vương nói gì vậy, hoàng phi dĩ nhiên để cưng chiều, sao ta có thể bắt nạng nàng.”
Lạc Thuấn Thần hơi bất ngờ, hắn không biết xảy ra chuyện gì, vì sao Túc Thân vương như biến thành người khác.
Phải biết rằng, trước đó, ông còn kêu hắn phải dạy vợ.
Bây giờ lại chuyển đứng về phe Quý Như Yên?
“Tốt rồi! Bổn vương còn có chuyện cần làm, xin đi trước.”
Dứt lời, ông ta sải bước rời khỏi phủ quốc sư.
Cậu mợ vốn đang tràn đầy nghi hoặc, muốn Quý Như Yên giải thích, nhưng thấy Thuấn Thần đã trở lại, cũng đành dẫn thê tử về phòng.
Lạc Thuấn Thần đi tới chỗ Như Yên: “Thái độ của Túc vương thúc sao lại thay đổi nhiều như vậy?”
“Chắc là quá phấn khích.”
Quý Như Yên thở dài ai oán.
Nàng thề, nàng không muốn Túc Thân vương nhanh khỏe như vậy.
Lạc Thuấn Thần nghi ngờ không thôi: “Sao vậy, nói ta nghe một chút.”
Ai oán nhìn hắn, Quý Như Yên vô lực: “Túc Thân vương đạt tới tầng thứ năm võ suất, ta khơi thông nội lực ngưng tụ mấy năm nay, chỉ cần ông ta cố gắng tu luyện, cùng lắm là nửa năm có thể đạt tới tới trung kỳ võ thần.”
“Cảnh giới võ thần?”
Lạc Thuấn Thần đột nhiên cười: “Đây là chuyện tốt.”
“Khá rắm! Ông ta thăng cảnh giới, toàn bộ xương cốt đều khỏi, biểu ca ta vẫn còn đang nằm trên giường.”
Quý Như Yên tức giận phản bác lời của hắn.
Quý Như Yên đưa Túc Thân vương tới, đồng thời sai người làm đón cậu mợ tới.
Hai bên đều có mặt, Quý Như Yên nói ngắn gọn chuyện Túc Thân vương gả nữ nhi cho Phượng biểu ca.
Sắc mặt đại cữu vẫn như thường nhưng trong lòng đã sớm bùng nổ.
Ông không thể ngờ, đường đường thân vương một nước lại gả con gái cho Phượng Từ Ân.
Bình thường Túc Thân vương thường hay lỗ mãng, lúc này lại không dám nhắc tới chuyện mình đánh trọng thương Phượng Từ Ân.
Quý Như Yên cũng thầm khen ngợi, coi như có chút đầu óc.
Nhưng thấy ông ta có vẻ thân thiện, Quý Như Yên có chút nghi ngờ.
Nếu Túc Thân vương có đầu óc như vậy, vì sao ông ta biết mình muốn đánh, còn đưa người tới cửa.
Chẳng lẽ người ngày có khuynh hướng tự ngược.
Quay về nàng còn hỏi Lạc Thuấn Thần, Túc Thân vương gặp người có võ công cao cường đều quấn lấy đòi tỷ thý, nổi danh hiếu chiến trong kinh thành.
Có khi ông ta cũng muốn bị mình đánh.
Có điều trận đánh Túc Thân vương cũng thu hoạch không ít.
Ít nhất cảnh giới đang chơi vơi đã đột phá.
Quý Như Yên cầm chén trà, nhấp một ngụm, cẩn thận nghe bọn họ bàn chuyện đồ cưới, sính lễ.
Cũng may Phượng gia tài đại khí thô, có thể đáp ứng yêu cầu của Túc Thân vương đưa ra.
Hơn nữa Túc Thân vương cũng hạ mình, có vẻ thân thiện, lần này thương lượng rất ổn thỏa.
Lạc Thuấn Thần vừa từ bên ngoài về, hơi bất ngờ khi thấy Túc Thân vương.
Túc Thân vương đã bàn xong mọi chuyện, đứng dậy cáo từ, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Thuấn Thần! Sau này đừng bắt nạt thất hoàng phi, nếu không nắm đấm của thúc không nhận người.”
“Túc Thân vương nói gì vậy, hoàng phi dĩ nhiên để cưng chiều, sao ta có thể bắt nạng nàng.”
Lạc Thuấn Thần hơi bất ngờ, hắn không biết xảy ra chuyện gì, vì sao Túc Thân vương như biến thành người khác.
Phải biết rằng, trước đó, ông còn kêu hắn phải dạy vợ.
Bây giờ lại chuyển đứng về phe Quý Như Yên?
“Tốt rồi! Bổn vương còn có chuyện cần làm, xin đi trước.”
Dứt lời, ông ta sải bước rời khỏi phủ quốc sư.
Cậu mợ vốn đang tràn đầy nghi hoặc, muốn Quý Như Yên giải thích, nhưng thấy Thuấn Thần đã trở lại, cũng đành dẫn thê tử về phòng.
Lạc Thuấn Thần đi tới chỗ Như Yên: “Thái độ của Túc vương thúc sao lại thay đổi nhiều như vậy?”
“Chắc là quá phấn khích.”
Quý Như Yên thở dài ai oán.
Nàng thề, nàng không muốn Túc Thân vương nhanh khỏe như vậy.
Lạc Thuấn Thần nghi ngờ không thôi: “Sao vậy, nói ta nghe một chút.”
Ai oán nhìn hắn, Quý Như Yên vô lực: “Túc Thân vương đạt tới tầng thứ năm võ suất, ta khơi thông nội lực ngưng tụ mấy năm nay, chỉ cần ông ta cố gắng tu luyện, cùng lắm là nửa năm có thể đạt tới tới trung kỳ võ thần.”
“Cảnh giới võ thần?”
Lạc Thuấn Thần đột nhiên cười: “Đây là chuyện tốt.”
“Khá rắm! Ông ta thăng cảnh giới, toàn bộ xương cốt đều khỏi, biểu ca ta vẫn còn đang nằm trên giường.”
Quý Như Yên tức giận phản bác lời của hắn.
/800
|