Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Thế nhưng…
Mười vạn ngân phiếu trước mắt hé ra, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt của mình.
Thường Nhai liếc mắt Lạc Thuấn Thần, Thất điện hạ…
Thế nào? Sợ ngân phiếu này là giả sao?
Lạc Thuấn Thần cắt lời của hắn, giọng nói nhàn nhạt.
Thường Nhai mau chóng lắc đầu, Sao có thể chứ? Đã nộp đủ, đã nộp đủ, người cứ mang đi a!
Hắn hào phóng để Phượng Thiên Hạo đi.
Lạc Thuấn Thần sâu đậm nhìn thoáng qua Thường Nhai, tự nhiên cũng biết bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Phượng Thiên Hạo.
Chỉ cần là dân cờ bạc, phàm khẽ quấy rối một chút, cũng sẽ trở thành cái gai của sòng bạc đi.
Bất quá, việc này Lạc Thuấn Thần không quá quan tâm.
Hắn sẽ lại để Phượng Thiên Hạo vào sòng bạc nữa ư?
Cùng Linh Tinh đưa Phượng Thiên Hạo về Phượng Thiên phủ, mấy người Phượng Thiên phủ vừa nghe Thất điện hạ đã đưa người trở về, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
Phượng Thiên Hữu bởi vì chuyện của Quận chúa Nhã Linh, tạm thời không thể trở về thành Độc Hiết ngay, dự tính còn muốn hơn nửa tháng mới trở lại.
Hơn nữa việc này vốn cũng không quá quan trọng, mấy người bọn hắn cũng không dám đem chuyện này nói cho Phượng Thiên Hữu biết.
Vì vậy, cũng liền cố kéo dài thời gian.
Lạc Thuấn Thần ngồi ghế chủ vị ở trong phòng, để Linh Tinh giúp Phượng Thiên Hạo tỉnh lại, sau đó nói, Phượng Tam lão gia, bị người buộc trước cửa hai ngày uống gió Tây Bắc, có vui không?
Phượng Thiên Hạo vừa nghe Lạc Thuấn Thần hỏi, chỉ cảm thấy lời của đối phương không có mang nửa điểm tâm tình, lại làm cho hắn kinh hãi.
Hắn vẫn luôn nghĩ Lạc Thuấn Thần chỉ là một hoàng tử, tuy rằng danh tiếng không êm tai cho lắm, thế nhưng lúc đôi phượng mâu nhìn mình, hắn lại luôn chột dạ, không dám đối mặt.
Khúm núm lên tiếng, Cũng… cũng vui.
Lạc Thuấn Thần không nhìn hắn nữa, chỉ nhấp trà, chậm rãi nói: Nếu Phượng tam lão gia vui, Bổn cung muốn nói với ngươi sòng bạc Đại Tứ Phương là Bạch Vũ Hầu sản nghiệp, ngươi đánh thua sạch, đánh nhẽ ra phải nhận thua. Kết quả đang còn muốn nháo tại sòng bạc, ngươi đây là cảm giác mình thải độc hơi tốt à?
Ta thực sự thấy nhà cái gian lận!
Phượng Thiên Hạo nghe vậy, khẩn trương biện giải.
Lạc Thuấn Thần cười nhạt, Thấy thì như thế nào? Đó là Bạch Vũ Hầu địa bàn, ngươi nghĩ mình là ai? Hơn nữa, đã ở trên sòng bạc, có ai không gian lận? Nếu không, thân là nhà cái sòng bạc, cũng sớm sạt nghiệp!
Ta…
Phượng Thiên Hạo ngồi dưới đất, bộ mặt tức giận.
Hắn lúc này, đúng là giận mà không dám nói gì.
Lạc Thuấn Thần bá đạo, khiến hắn không cãi lại được.
Lạc Thuấn Thần tự nhiên thu toàn bộ bất mãn của hắn vào trong mắt, Ngày hôm nay cứu ngươi, ta mất mười vạn. Chút bạc này, ta tự nhiên sẽ tìm đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu.
Thất điện hạ!
Phượng Thiên Hạo nóng nảy!
Nếu Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần thực sự timg Phượng Thiên Hữu, hắn nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Phượng Thiên phủ!
Mười vạn bạc, con vợ kế như hắn có thể có sao?
Huống chi, từ lúc trước đó vài ngày đại ca lúc ra cửa, còn cố ý dặn hắn, đừng dính vào cờ bạc nữa.
Là hắn không nghe, kết quả gây ra chuyện bực này.
Phượng Thiên Hạo thật tình sợ, quỳ gối trước mặt Lạc Thuấn Thần, Thất điện hạ, ta cầu ngài, đừng nói cho ca của ta biết.
Muốn ta không đề cập tới, cũng có thể.
Thế nhưng…
Mười vạn ngân phiếu trước mắt hé ra, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt của mình.
Thường Nhai liếc mắt Lạc Thuấn Thần, Thất điện hạ…
Thế nào? Sợ ngân phiếu này là giả sao?
Lạc Thuấn Thần cắt lời của hắn, giọng nói nhàn nhạt.
Thường Nhai mau chóng lắc đầu, Sao có thể chứ? Đã nộp đủ, đã nộp đủ, người cứ mang đi a!
Hắn hào phóng để Phượng Thiên Hạo đi.
Lạc Thuấn Thần sâu đậm nhìn thoáng qua Thường Nhai, tự nhiên cũng biết bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Phượng Thiên Hạo.
Chỉ cần là dân cờ bạc, phàm khẽ quấy rối một chút, cũng sẽ trở thành cái gai của sòng bạc đi.
Bất quá, việc này Lạc Thuấn Thần không quá quan tâm.
Hắn sẽ lại để Phượng Thiên Hạo vào sòng bạc nữa ư?
Cùng Linh Tinh đưa Phượng Thiên Hạo về Phượng Thiên phủ, mấy người Phượng Thiên phủ vừa nghe Thất điện hạ đã đưa người trở về, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
Phượng Thiên Hữu bởi vì chuyện của Quận chúa Nhã Linh, tạm thời không thể trở về thành Độc Hiết ngay, dự tính còn muốn hơn nửa tháng mới trở lại.
Hơn nữa việc này vốn cũng không quá quan trọng, mấy người bọn hắn cũng không dám đem chuyện này nói cho Phượng Thiên Hữu biết.
Vì vậy, cũng liền cố kéo dài thời gian.
Lạc Thuấn Thần ngồi ghế chủ vị ở trong phòng, để Linh Tinh giúp Phượng Thiên Hạo tỉnh lại, sau đó nói, Phượng Tam lão gia, bị người buộc trước cửa hai ngày uống gió Tây Bắc, có vui không?
Phượng Thiên Hạo vừa nghe Lạc Thuấn Thần hỏi, chỉ cảm thấy lời của đối phương không có mang nửa điểm tâm tình, lại làm cho hắn kinh hãi.
Hắn vẫn luôn nghĩ Lạc Thuấn Thần chỉ là một hoàng tử, tuy rằng danh tiếng không êm tai cho lắm, thế nhưng lúc đôi phượng mâu nhìn mình, hắn lại luôn chột dạ, không dám đối mặt.
Khúm núm lên tiếng, Cũng… cũng vui.
Lạc Thuấn Thần không nhìn hắn nữa, chỉ nhấp trà, chậm rãi nói: Nếu Phượng tam lão gia vui, Bổn cung muốn nói với ngươi sòng bạc Đại Tứ Phương là Bạch Vũ Hầu sản nghiệp, ngươi đánh thua sạch, đánh nhẽ ra phải nhận thua. Kết quả đang còn muốn nháo tại sòng bạc, ngươi đây là cảm giác mình thải độc hơi tốt à?
Ta thực sự thấy nhà cái gian lận!
Phượng Thiên Hạo nghe vậy, khẩn trương biện giải.
Lạc Thuấn Thần cười nhạt, Thấy thì như thế nào? Đó là Bạch Vũ Hầu địa bàn, ngươi nghĩ mình là ai? Hơn nữa, đã ở trên sòng bạc, có ai không gian lận? Nếu không, thân là nhà cái sòng bạc, cũng sớm sạt nghiệp!
Ta…
Phượng Thiên Hạo ngồi dưới đất, bộ mặt tức giận.
Hắn lúc này, đúng là giận mà không dám nói gì.
Lạc Thuấn Thần bá đạo, khiến hắn không cãi lại được.
Lạc Thuấn Thần tự nhiên thu toàn bộ bất mãn của hắn vào trong mắt, Ngày hôm nay cứu ngươi, ta mất mười vạn. Chút bạc này, ta tự nhiên sẽ tìm đại cữu cữu Phượng Thiên Hữu.
Thất điện hạ!
Phượng Thiên Hạo nóng nảy!
Nếu Thất điện hạ Lạc Thuấn Thần thực sự timg Phượng Thiên Hữu, hắn nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Phượng Thiên phủ!
Mười vạn bạc, con vợ kế như hắn có thể có sao?
Huống chi, từ lúc trước đó vài ngày đại ca lúc ra cửa, còn cố ý dặn hắn, đừng dính vào cờ bạc nữa.
Là hắn không nghe, kết quả gây ra chuyện bực này.
Phượng Thiên Hạo thật tình sợ, quỳ gối trước mặt Lạc Thuấn Thần, Thất điện hạ, ta cầu ngài, đừng nói cho ca của ta biết.
Muốn ta không đề cập tới, cũng có thể.
/800
|