Trước kia nàng từng có thời gian sống ở Kỳ Thiên, nên cũng có một khối noãn ngọc rất lơn, còn làm thành dát giường, cất trong không gian.
Bà ngoại Thiên Ngàn cũng hi sình nhiều cho nàng như vậy, nàng cũng tặng noãn ngọc cho bà, để hai người có thể ấm áp qua mùa đông.
Lúc xây phòng, không cần đốt than vẫn ấm áp.
Quý Như Yên dặn dò Tinh Linh, trong khoảng thời gian này, ở trong phủ chăm sóc Phượng Như Tuyết.
Linh Tinh có chút tang thương: “Tiểu thư, người ta đã lâu không gặp Dao Quang.”
“Không phải ngươi nhớ nàng, mà muốn theo ta đúng không? Dao Quang vẫn đang ở phủ quốc sư, nàng đi theo Hương tỷ học võ, không tới ba năm đừng nghĩ rời khỏi.”
“Á.”
Linh Tinh á khẩu.
Quý Như Yên khản nhiên: “Thế nào? Ngươi không muốn ở lại trong phủ tướng quân.”
“Tiểu thư có thể đưa ta đi sao?”
Linh Tinh chớp mắt.
“Có thể!”
“Thật sao?”
“Ngươi tiếp tục về La Sát cốc rèn luyện ba năm, hình như cũng không tệ.”
“Không cần, tiểu thư, nô tỳ còn có chuyện, sẽ không làm phiền người.”
Dứt lời, Linh Tinh quay đầu bước đi.
Tiểu Thư thật xấu.
La Sát cốc đâu phải chỗ tốt, là nơi muốn đòi mạng người thì có?
Có điều, gần đây không biết Hỏa Tinh đi đâu.
Quý Như Yên buồn cười, nhìn Linh Tinh như bị lửa cháy tới mông chạy đi.
Đang muốn bưng trà lên uống, gã sai vặt lại đi tới: “Thất hoàng phi, tam phu nhân phủ Phượng Thiên tới muốn gặp người.”
Mợ ba?
Bà ta tới làm gì.
Lẽ nào vì Lạc Thuấn Thần chặt một ngón tay, nên oán hận?
Quý Như Yên nhíu mày: “Cho bà ta vào đi.”
“Dạ!”
Rất nhanh một phụ nhân đã đi tới trước mặt Quý Như Yên.
Bà ta là thê tử của cậu ba Phượng Thiên Hạo, tên Lý Minh Hồng, cũng tạm coi như nữ nhi là thương gia.
Nhắc tới Lý thị, cũng có chút bản lĩnh sinh cho cậu ba một trai một gái.
Nhưng bà ta có tật xấu tham tiền.
Ngày hôm qua, nàng nghe thất điện hạ dùng mười vạn lượng bạc chuộc cậu ba về, phản ứng đầu tiên là tiếc bạc chứ không xót người.
Vừa vào cửa, Lý thi thấy Quý Như Yên liền gào lên: “Như Yên, cuối cùng mợ ba cũng thấy cháu, cháu phải làm chủ cho cậu ba.”
“Cậu ba làm sao?”
Quý Như Yên biết rõ, nhưng vẫn hỏi một câu.
Quả nhiên sau đó, Lý thị bắt đầu kể khổ
“Cậu ba thiếu của sòng bạc Tứ Phương chưa tới một trăm lượng, bọn họ lại bắt thất điện hạ dùng mười vạn lượng đi chuộc, đây chính là bắt nạt người khác mà.”
Lý thị vừa kể, vừa nhìn sắc mặt Quý Như Yên.
Quý Như Yên nhếch mép, cười lạnh: “Bắt nạt thì thế nào? Đó là sản nghiệp của Bạch võ hầu, ở Thiên Độc ai dám đắc tội với hắn? Chỉ có cậu ba mắt kém, tự cho mình là thần tiên có ba đầu sáu tay chăng?”
“Chuyện này...”
Lý thị còn muốn thanh minh, Quý Như Yên lại ngắt lời bà: “Mợ ba, ta nghĩ đừng nói thêm nữa. Mười vạn đã xuất ra ngoài, không thể đòi lại, mợ vẫn nên về phủ, chăm sóc cho cậu. Nếu cậu còn đi đánh bạc, đừng trách ta vô tình vô nghĩa, cẩn thật ta chặt hết cả hai tay.”
Bà ngoại Thiên Ngàn cũng hi sình nhiều cho nàng như vậy, nàng cũng tặng noãn ngọc cho bà, để hai người có thể ấm áp qua mùa đông.
Lúc xây phòng, không cần đốt than vẫn ấm áp.
Quý Như Yên dặn dò Tinh Linh, trong khoảng thời gian này, ở trong phủ chăm sóc Phượng Như Tuyết.
Linh Tinh có chút tang thương: “Tiểu thư, người ta đã lâu không gặp Dao Quang.”
“Không phải ngươi nhớ nàng, mà muốn theo ta đúng không? Dao Quang vẫn đang ở phủ quốc sư, nàng đi theo Hương tỷ học võ, không tới ba năm đừng nghĩ rời khỏi.”
“Á.”
Linh Tinh á khẩu.
Quý Như Yên khản nhiên: “Thế nào? Ngươi không muốn ở lại trong phủ tướng quân.”
“Tiểu thư có thể đưa ta đi sao?”
Linh Tinh chớp mắt.
“Có thể!”
“Thật sao?”
“Ngươi tiếp tục về La Sát cốc rèn luyện ba năm, hình như cũng không tệ.”
“Không cần, tiểu thư, nô tỳ còn có chuyện, sẽ không làm phiền người.”
Dứt lời, Linh Tinh quay đầu bước đi.
Tiểu Thư thật xấu.
La Sát cốc đâu phải chỗ tốt, là nơi muốn đòi mạng người thì có?
Có điều, gần đây không biết Hỏa Tinh đi đâu.
Quý Như Yên buồn cười, nhìn Linh Tinh như bị lửa cháy tới mông chạy đi.
Đang muốn bưng trà lên uống, gã sai vặt lại đi tới: “Thất hoàng phi, tam phu nhân phủ Phượng Thiên tới muốn gặp người.”
Mợ ba?
Bà ta tới làm gì.
Lẽ nào vì Lạc Thuấn Thần chặt một ngón tay, nên oán hận?
Quý Như Yên nhíu mày: “Cho bà ta vào đi.”
“Dạ!”
Rất nhanh một phụ nhân đã đi tới trước mặt Quý Như Yên.
Bà ta là thê tử của cậu ba Phượng Thiên Hạo, tên Lý Minh Hồng, cũng tạm coi như nữ nhi là thương gia.
Nhắc tới Lý thị, cũng có chút bản lĩnh sinh cho cậu ba một trai một gái.
Nhưng bà ta có tật xấu tham tiền.
Ngày hôm qua, nàng nghe thất điện hạ dùng mười vạn lượng bạc chuộc cậu ba về, phản ứng đầu tiên là tiếc bạc chứ không xót người.
Vừa vào cửa, Lý thi thấy Quý Như Yên liền gào lên: “Như Yên, cuối cùng mợ ba cũng thấy cháu, cháu phải làm chủ cho cậu ba.”
“Cậu ba làm sao?”
Quý Như Yên biết rõ, nhưng vẫn hỏi một câu.
Quả nhiên sau đó, Lý thị bắt đầu kể khổ
“Cậu ba thiếu của sòng bạc Tứ Phương chưa tới một trăm lượng, bọn họ lại bắt thất điện hạ dùng mười vạn lượng đi chuộc, đây chính là bắt nạt người khác mà.”
Lý thị vừa kể, vừa nhìn sắc mặt Quý Như Yên.
Quý Như Yên nhếch mép, cười lạnh: “Bắt nạt thì thế nào? Đó là sản nghiệp của Bạch võ hầu, ở Thiên Độc ai dám đắc tội với hắn? Chỉ có cậu ba mắt kém, tự cho mình là thần tiên có ba đầu sáu tay chăng?”
“Chuyện này...”
Lý thị còn muốn thanh minh, Quý Như Yên lại ngắt lời bà: “Mợ ba, ta nghĩ đừng nói thêm nữa. Mười vạn đã xuất ra ngoài, không thể đòi lại, mợ vẫn nên về phủ, chăm sóc cho cậu. Nếu cậu còn đi đánh bạc, đừng trách ta vô tình vô nghĩa, cẩn thật ta chặt hết cả hai tay.”
/800
|