Lúc Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tới, Mã Thí Tinh đích thân nghênh đón.
Phạm Đại Đồng tươi cười, hạ thắt lưng hành lễ với bọn họ, lời ngọt như mật; “Thất điện hạ cùng thất hoàng phi đại giá quang lâm, thật sự khiến hạ quan kinh sợ, mời vào!”
Có đôi lúc Quý Như Yên cảm thấy Phạm Đại Đồng thật khéo ăn nói, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, quá lợi hại.
Từ chỗ Tích Tiểu Mộng, nàng được biết Phạm Đại Đồng ở chốn quan trường cũng là một nhân vật lợi hại.
Từ một chức thôn trưởng nho nhỏ, thăng lên làm trưởng trấn, cuối cùng thành tri phủ thành Độc Hiết, vận khí tốt trở thành chúa công ở đây.
Hắn ta cũng không vì được thất điện hạ thất sủng mà quên lễ nghĩa.
Trái lại hàng năm, lễ tết đều tặng quà.
Cũng không quản thái độ của thất điện hạ thế nào, năm nào hắn cũng tặng lễ tới.
Cứ như vậy, đã có tới bảy tám năm.
Mà Phạm Đại Đồng cũng an ổn làm chúa đất ở Độc Hiết tám năm nay.
Ngồi trong phòng khách, Quý Như Yên cười hắc chắc: “Phủ đệ của Phạm đại nhân có chút nhỏ, theo ta, đã nên đổi.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Quả thật nên đổi.”
Phạm Đại Đồng có chút hoảng sợ, không biết hai vị quý nhân lại có ý gì.
Nhưng hắn vẫn cho toàn bộ người làm lui xuống.
Tới tận khi trong phòng chỉ còn lại ba người, hắn mới hỏi: “Xin thứ cho hạ quan vô lễ, không biết ý của thất hoàng phi là gì.’
Quý Như Yên mỉm cười: “Phạm Đại Đồng, trước giờ ngươi vẫn chiếu cố người của phủ Phượng Thiên, ta nhớ kỹ. Bây giờ có một cơ hội thăng chức, không biết ngươi có dám không.”
“Xin thất hoàng phi chỉ điểm.”
Phạm Đại Đồng như vịt hăng tiết, vội vàng nói.
Quý Như Yên đưa bức họa của Ám Nô ra: “Nữ nhân này hiện là lương đễ của tam điện hạ. Ta muốn ngươi phái người giết ả, sau đó đổ cho nhị điện hạ, với thủ đoạn của đại nhân, chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Giết ả, không biết hạ qua có lợi gì.”
Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh nói thẳng, bổn cung cho ngươi thăng lên nội hầu cầm giữ năm vạn binh.”
Cầm năm vạn binh!
Mắt Phạm Đại Đồng sáng ngời: “Thất điện hạ yên tâm, hạ quan chắc chắc sẽ lo liệu ổn thỏa.”
“Tốt lắm, chỉ cần ngươi làm xong việc, sau này sẽ là tâm phúc đắc lực của bổn vương.”
Lạc Thuấn Thân gật đầu, ngữ khí cũng rất chân thành nói với Phạm Đại Đồng.
Đời trước, Phạm Đại Đồng đi theo tam ca, hắn vốn thông minh, cuối cùng lại vì làm trái ý của tam ca chết không tử tế.
Nếu hắn đã thông minh, tự nhiên nên giữ lại dùng.
Có thể lăn lộn chu toàn ở quan trường, đâu có đơn giản.
Huống hồ, có một số chuyện, hắn không tiện ra mặt, có thể để người khác âm thầm ngáng chân đối phương.
Ám Nô, ngươi đã khiêu chiến chủ tử cũ, vậy cũng phải xem mình nặng tới đâu.
Bổn vương nhất định khiến ngươi chết thật giá trị.
Lạc Thuấn Thần nhếch đôi môi lạnh bạc mang theo sát ý.
Bây giờ Phạm Đại Đồng đã được gắn cờ hiệu người của Lạc Thuấn thần, nếu không nâng hắn lên, chắc chắn sẽ bị người khác hạ.
Để cho hắn thụ động, chi bằng chính mình chủ động tìm tới cửa, coi như cho hắn một con đường để đi....
Phạm Đại Đồng tươi cười, hạ thắt lưng hành lễ với bọn họ, lời ngọt như mật; “Thất điện hạ cùng thất hoàng phi đại giá quang lâm, thật sự khiến hạ quan kinh sợ, mời vào!”
Có đôi lúc Quý Như Yên cảm thấy Phạm Đại Đồng thật khéo ăn nói, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, quá lợi hại.
Từ chỗ Tích Tiểu Mộng, nàng được biết Phạm Đại Đồng ở chốn quan trường cũng là một nhân vật lợi hại.
Từ một chức thôn trưởng nho nhỏ, thăng lên làm trưởng trấn, cuối cùng thành tri phủ thành Độc Hiết, vận khí tốt trở thành chúa công ở đây.
Hắn ta cũng không vì được thất điện hạ thất sủng mà quên lễ nghĩa.
Trái lại hàng năm, lễ tết đều tặng quà.
Cũng không quản thái độ của thất điện hạ thế nào, năm nào hắn cũng tặng lễ tới.
Cứ như vậy, đã có tới bảy tám năm.
Mà Phạm Đại Đồng cũng an ổn làm chúa đất ở Độc Hiết tám năm nay.
Ngồi trong phòng khách, Quý Như Yên cười hắc chắc: “Phủ đệ của Phạm đại nhân có chút nhỏ, theo ta, đã nên đổi.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Quả thật nên đổi.”
Phạm Đại Đồng có chút hoảng sợ, không biết hai vị quý nhân lại có ý gì.
Nhưng hắn vẫn cho toàn bộ người làm lui xuống.
Tới tận khi trong phòng chỉ còn lại ba người, hắn mới hỏi: “Xin thứ cho hạ quan vô lễ, không biết ý của thất hoàng phi là gì.’
Quý Như Yên mỉm cười: “Phạm Đại Đồng, trước giờ ngươi vẫn chiếu cố người của phủ Phượng Thiên, ta nhớ kỹ. Bây giờ có một cơ hội thăng chức, không biết ngươi có dám không.”
“Xin thất hoàng phi chỉ điểm.”
Phạm Đại Đồng như vịt hăng tiết, vội vàng nói.
Quý Như Yên đưa bức họa của Ám Nô ra: “Nữ nhân này hiện là lương đễ của tam điện hạ. Ta muốn ngươi phái người giết ả, sau đó đổ cho nhị điện hạ, với thủ đoạn của đại nhân, chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Giết ả, không biết hạ qua có lợi gì.”
Lạc Thuấn Thần ở bên cạnh nói thẳng, bổn cung cho ngươi thăng lên nội hầu cầm giữ năm vạn binh.”
Cầm năm vạn binh!
Mắt Phạm Đại Đồng sáng ngời: “Thất điện hạ yên tâm, hạ quan chắc chắc sẽ lo liệu ổn thỏa.”
“Tốt lắm, chỉ cần ngươi làm xong việc, sau này sẽ là tâm phúc đắc lực của bổn vương.”
Lạc Thuấn Thân gật đầu, ngữ khí cũng rất chân thành nói với Phạm Đại Đồng.
Đời trước, Phạm Đại Đồng đi theo tam ca, hắn vốn thông minh, cuối cùng lại vì làm trái ý của tam ca chết không tử tế.
Nếu hắn đã thông minh, tự nhiên nên giữ lại dùng.
Có thể lăn lộn chu toàn ở quan trường, đâu có đơn giản.
Huống hồ, có một số chuyện, hắn không tiện ra mặt, có thể để người khác âm thầm ngáng chân đối phương.
Ám Nô, ngươi đã khiêu chiến chủ tử cũ, vậy cũng phải xem mình nặng tới đâu.
Bổn vương nhất định khiến ngươi chết thật giá trị.
Lạc Thuấn Thần nhếch đôi môi lạnh bạc mang theo sát ý.
Bây giờ Phạm Đại Đồng đã được gắn cờ hiệu người của Lạc Thuấn thần, nếu không nâng hắn lên, chắc chắn sẽ bị người khác hạ.
Để cho hắn thụ động, chi bằng chính mình chủ động tìm tới cửa, coi như cho hắn một con đường để đi....
/800
|