Quý Như Yên nghe thấy vậy quay đầu nhìn Giang Thành Tứ: “Giang Giang, là ngươi thanh toán sao?”
“Ta không trả?”
Giang Thành Tứ lắc đầu phủ nhận.
Không biết quý nhân là ai, hơn nữa bọn họ cũng vội vàng lên đường, không để ý tới.
Hai ngày sau tới một thị trấn khác tên Khấu Lăng.
Đúng ra đã vào cuối xuân hoa đào sớm tàn.
Nhưng ở trấn Khấu Lăng hoa đào vẫn nỏ rộ, sắc hồng khiến người ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Khắp Khấu Lăng tràn ngập hoa đào rất khác thường.
Nhất là đám người trong trấn, mặt ai cũng cứng ngắt, ánh mắt vô thần.
Dù nhìn thấy bọn họ cũng chậm rãi bước qua, như không nhìn thấy.
Quý Như Yên có cảm giác như lạc vào sào huyệt của cương thi.
“Thiếu chủ, trấn này có tử khí!”
A Côn đứng chắn trước mặt Giang Thành Tứ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tử khí, có nghĩa cả trấn này đều là người chết.
Quý Như Yên trừng mắt nhìn, nàng thật sự không muốn giao tiếp với người chết.
Trước kia ở nước Ti U, Dung ma ma gọi ra núi xác biển máu khiến nàng ghê tởm tới nửa tháng, ngay cả thịt cũng không dám ăn.
Bây giờ cả thị trấn đầu là tử khí, lần này muốn nàng chuyển sang ăn chay sao?
Lạc Thuấn Thần thấy Quý Như Yên biến sắc, biết trong nàng nghĩ nhìn, khẽ cầm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh băng của nàng: “Đừng vội, nhìn xem là chuyện gì rồi bàn tiếp.”
“Uh!”
Quý Như Yên gật đầu.
Giang Thành Tứ ra lệnh cho A Côn: “A Côn, ngươi đi xem trong trấn còn người sống không, đưa tới đây.”
“Dạ, thiếu chủ!”
A Côn nhanh chóng nhận lệnh rời đi, một mình đi vào trấn Khấu Lăng.
Lạc Thuấn Thần nhìn Mễ Nhĩ ở bên cạnh: “Mễ Nhĩ, ngươi cũng đi đi.’
“Dạ”
Mễ Nhĩ không dám trái lệnh, nhanh chóng đuổi theo A Côn cùng vào trấn.
Hai người bọn họ trở lại, Quý Như Yên cảm thấy mùi máu nồng đậm xông về phía bọn họ.
Ở đây tu vi của nàng cao nhất, trực tiếp ra lệnh cho Giang Thành Tứ: “Giang Giang, có biến, chúng ta mau chuyển lên vị trí cao quan sát.”
“Uh!”
Ba người tìm một tầng lầu để đứng.
Vừa nhảy lên, nhìn cảnh tượng từ xa, Quý Như Yên đã nổi hết da gà.
Bởi vì nàng thấy từng dám bọ cạp lửa đông nghìn nghịt tập trung lại một chỗ, sau đó tiến vào trấn Khấu Lăng.
Bọ cạp lửa thân hình to như cái chậu rửa mặt, cái đuôi cong đỏ rực khiến người ta sợ hãi.
Loài bọ cạp này cực độc, nếu không cẩn thận trúng phải, không có thuốc giải chắc chắn chết.
Lạc Thuấn Thần nhíu mày, âm trầm: “Bọ cạp lửa? Sao chúng có thể từ chân núi Đan Cổ Băng tới đây? Khấu Lăng cách Đan Cổ Băng tới ngàn dặm, với thói quen sinh hoạt của chúng không có khả năng xuất hiện ở đây?”
“Đó là vì có người gọi chúng tới.”
Giang Thành Tứ ở bên cạnh phe phẩy cây quạt.
Quý Như Yên im lặng, Giang Thành Tứ trong bất cử hoàn cảnh nào cũng không quên đùa giờn.
Nàng liếc mắt xem thường: “Ngươi biết là ai sao?”
Giang Thành Tứ mỉm cười, nhả hai từ: “Hạt nữ.”
“Ta không trả?”
Giang Thành Tứ lắc đầu phủ nhận.
Không biết quý nhân là ai, hơn nữa bọn họ cũng vội vàng lên đường, không để ý tới.
Hai ngày sau tới một thị trấn khác tên Khấu Lăng.
Đúng ra đã vào cuối xuân hoa đào sớm tàn.
Nhưng ở trấn Khấu Lăng hoa đào vẫn nỏ rộ, sắc hồng khiến người ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Khắp Khấu Lăng tràn ngập hoa đào rất khác thường.
Nhất là đám người trong trấn, mặt ai cũng cứng ngắt, ánh mắt vô thần.
Dù nhìn thấy bọn họ cũng chậm rãi bước qua, như không nhìn thấy.
Quý Như Yên có cảm giác như lạc vào sào huyệt của cương thi.
“Thiếu chủ, trấn này có tử khí!”
A Côn đứng chắn trước mặt Giang Thành Tứ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tử khí, có nghĩa cả trấn này đều là người chết.
Quý Như Yên trừng mắt nhìn, nàng thật sự không muốn giao tiếp với người chết.
Trước kia ở nước Ti U, Dung ma ma gọi ra núi xác biển máu khiến nàng ghê tởm tới nửa tháng, ngay cả thịt cũng không dám ăn.
Bây giờ cả thị trấn đầu là tử khí, lần này muốn nàng chuyển sang ăn chay sao?
Lạc Thuấn Thần thấy Quý Như Yên biến sắc, biết trong nàng nghĩ nhìn, khẽ cầm lấy đôi tay nhỏ bé lạnh băng của nàng: “Đừng vội, nhìn xem là chuyện gì rồi bàn tiếp.”
“Uh!”
Quý Như Yên gật đầu.
Giang Thành Tứ ra lệnh cho A Côn: “A Côn, ngươi đi xem trong trấn còn người sống không, đưa tới đây.”
“Dạ, thiếu chủ!”
A Côn nhanh chóng nhận lệnh rời đi, một mình đi vào trấn Khấu Lăng.
Lạc Thuấn Thần nhìn Mễ Nhĩ ở bên cạnh: “Mễ Nhĩ, ngươi cũng đi đi.’
“Dạ”
Mễ Nhĩ không dám trái lệnh, nhanh chóng đuổi theo A Côn cùng vào trấn.
Hai người bọn họ trở lại, Quý Như Yên cảm thấy mùi máu nồng đậm xông về phía bọn họ.
Ở đây tu vi của nàng cao nhất, trực tiếp ra lệnh cho Giang Thành Tứ: “Giang Giang, có biến, chúng ta mau chuyển lên vị trí cao quan sát.”
“Uh!”
Ba người tìm một tầng lầu để đứng.
Vừa nhảy lên, nhìn cảnh tượng từ xa, Quý Như Yên đã nổi hết da gà.
Bởi vì nàng thấy từng dám bọ cạp lửa đông nghìn nghịt tập trung lại một chỗ, sau đó tiến vào trấn Khấu Lăng.
Bọ cạp lửa thân hình to như cái chậu rửa mặt, cái đuôi cong đỏ rực khiến người ta sợ hãi.
Loài bọ cạp này cực độc, nếu không cẩn thận trúng phải, không có thuốc giải chắc chắn chết.
Lạc Thuấn Thần nhíu mày, âm trầm: “Bọ cạp lửa? Sao chúng có thể từ chân núi Đan Cổ Băng tới đây? Khấu Lăng cách Đan Cổ Băng tới ngàn dặm, với thói quen sinh hoạt của chúng không có khả năng xuất hiện ở đây?”
“Đó là vì có người gọi chúng tới.”
Giang Thành Tứ ở bên cạnh phe phẩy cây quạt.
Quý Như Yên im lặng, Giang Thành Tứ trong bất cử hoàn cảnh nào cũng không quên đùa giờn.
Nàng liếc mắt xem thường: “Ngươi biết là ai sao?”
Giang Thành Tứ mỉm cười, nhả hai từ: “Hạt nữ.”
/800
|