Giang Thành Tử cầm chiếc nhẫn kia đeo vào trong ngón tay vô danh của Tang Vũ Cầm, hắn hạ thấp giọng giải thích, Đây là lễ vật trong đại hôn của chúng ta, sau này nàng đều phải đeo trên tay, không thể vứt.
Ồ!
Tang Vũ Cầm bày ra vẻ mặt ngơ ngác, nhìn vào ngón tay ngọc nhỏ, nó hiện ra một thứ ánh sáng màu trắng nhuốm nhiều hơn một sự quyến luyến. Tóc Tang Vũ Cầm giống như tổ chim, ngổn ngang bừa bộn không thể tả xiết.
Giang Thành Tử nhờ A Côn đi lấy chút nước sạch cho nàng thanh tẩy tóc tai, hắn chiếu cố nàng tựa như chiếu cố một đứa bé gái, vừa ân cần vừa tỉ mỉ.
Quý Như Yên chỉ thấy được Giang Thành Tử này dường như đã biến thành người khác. Người ta thấy bao nhiêu hàn khí xung quanh hắn đã bị đẩy lui không ít. Vì thế, nàng rất cao hứng.
Đỉnh núi này chắc cũng có nhiều nhiều nguyên liệu mới để chế biến thức ăn, Quý Như Yên nghĩ vậy liền đưa ý định muốn đi ra ngoài tìm xem ăn.
Lạc Thuấn Thần kéo nàng, Kẻ tham ăn đang giữ túi trữ đồ của ta chắc cũng tỉnh rồi, nàng mang theo nó đi đi.
Cũng được.
Thật ra Quý Như Yên biết là hắn muốn để cho kẻ tham ăn đi theo bảo hộ nàng mà thôi.
Quý Như Yên cùng kẻ tham ăn đi tìm nguyên liệu, lúc này Lạc Thuấn Thần mới nhìn Giang Thành Tử nói ra, Giang phu nhân xuất hiện, nhừn người trong Giang gia nhất định sẽ nhằm vào nàng. Ngươi muốn đem nàng mang về Giang gia sao?
Mang! Đây là nguyện vọng của phụ thân, ta nhất định phải thực hiện. Lời nói của Giang Thành cương quyết như đinh chém sắt.
Lạc Thuấn Thần cười khổ, Ngươi có bao giờ nghĩ tới, một khi Hạt Nữ còn tồn tại thì bọn họ sẽ không chừa thủ đoạn nào để giết nàng không? Chiếm được Hạt Nữ, chẳng khác nào là đã khống chế toàn bộ tộc! Chính vì là như vậy, bọn họ nhất định sẽ đem hết toàn lực đến giết ngươi để chiếm được nàng.
A Côn ở một bên chăm thêm lửa, yên tĩnh phục vụ mọi người.
Thất điện hạ nói ta đều biết. Không biết Thất điện muốn có thứ gì từ trên người ta đây. Giang Thành Tử lạnh lùng vứt ra cái ánh mắt cho Lạc Thuấn Thần, biểu lộ mười phần phòng bị.
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, Tất cả cái gì của Giang gia ta đều không muốn. Thứ ta muốn, ta sẽ dựa vào sức lực của mình mà tranh thủ. Ta nói với ngươi những lời này chỉ vì ngươi là bạn của Như Yên. Nếu là bằng hữu, ta sẽ trợ giúp, nếu như có yêu cầu gì thì cứ nói.
Lạc Thuấn Thần bộc bạch khiến Giang Thành Tử sửng sốt một chút, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Lạc Thuấn Thần, nhưng cuối cùng phun ra hai chữ, Cảm ơn.
Không cần cám ơn.
Trong đống lửa phát ra tiếng nổ tạch nhẹ rồi bùng lên.
Giang Thành Tử đột nhiên nhỏ giọng nói, Tại thời điểm cuối cùng của Đan Nhân Nhai, ngươi có thể không giúp ta bảo vệ Vũ Cầm không?
Có thể, ta tin tưởng Như Yên cũng sẽ giúp ngươi. Lạc Thuấn Thần gật gật đầu.
Hai nam nhìn nhau, nở nụ cười yếu ớt. Có lúc, sự hữu nghị giữa nam nhân với nhau được sinh ra rất đơn giản, chỉ cần một lời thăm dò hoặc thẳng thắn bộc bạch sẽ đổi lại được tình bạn thâm sâu.
Chờ đến lúc Quý Như Yên trở lại thì trong tay nàng đã cầm được mấy con gà rừng đã xử lí sạch sẽ, Trên núi này chẳng có gì cả, có mỗi gà rừng, đành chấp nhận vậy. Chờ ngày mai đến trấn kế tiếp sẽ có thức ăn ngon hơn.
Lạc Thuấn Thần bật cười, Đan Nhân Nhai không có trấn nào cả. Trấn Khẩu lăng là trấn duy, nếu đã qua trấn này thì chỉ có việc ngồi thuyền đến Đan Nhân Nhai thôi.
Ngồi thuyền?
Quý Như Yên có chút im lặng nhìn Lạc Thuấn Thần, nàng cũng không biết đường đi đến Đan Nhân Nhai thế nào, thế nên không nhịn được hỏi, Chúng ta biết lấy thuyền ở đâu?
Chúng ta là không có nhưng hắn có.
Lạc Thuấn Thần ra hiệu cho nàng hỏi Giang Thành Tử.
Giang Thành Tử gật gật đầu, Trước lúc xuất phát, ta đã sai người ngừng thuyền ở bờ, do đó chúng ta sẽ dùng thuyền này đến Đan Nhân Nhai.
Được rồi, vậy tối nay chúng ta ngủ tạm ở ngoài trời một đêm. Quý Như Yên tỏ ra là đã hiểu.
Mọi người ăn chút đồ ăn rồi trực tiếp tìm chỗ nghỉ ngơi.
Ồ!
Tang Vũ Cầm bày ra vẻ mặt ngơ ngác, nhìn vào ngón tay ngọc nhỏ, nó hiện ra một thứ ánh sáng màu trắng nhuốm nhiều hơn một sự quyến luyến. Tóc Tang Vũ Cầm giống như tổ chim, ngổn ngang bừa bộn không thể tả xiết.
Giang Thành Tử nhờ A Côn đi lấy chút nước sạch cho nàng thanh tẩy tóc tai, hắn chiếu cố nàng tựa như chiếu cố một đứa bé gái, vừa ân cần vừa tỉ mỉ.
Quý Như Yên chỉ thấy được Giang Thành Tử này dường như đã biến thành người khác. Người ta thấy bao nhiêu hàn khí xung quanh hắn đã bị đẩy lui không ít. Vì thế, nàng rất cao hứng.
Đỉnh núi này chắc cũng có nhiều nhiều nguyên liệu mới để chế biến thức ăn, Quý Như Yên nghĩ vậy liền đưa ý định muốn đi ra ngoài tìm xem ăn.
Lạc Thuấn Thần kéo nàng, Kẻ tham ăn đang giữ túi trữ đồ của ta chắc cũng tỉnh rồi, nàng mang theo nó đi đi.
Cũng được.
Thật ra Quý Như Yên biết là hắn muốn để cho kẻ tham ăn đi theo bảo hộ nàng mà thôi.
Quý Như Yên cùng kẻ tham ăn đi tìm nguyên liệu, lúc này Lạc Thuấn Thần mới nhìn Giang Thành Tử nói ra, Giang phu nhân xuất hiện, nhừn người trong Giang gia nhất định sẽ nhằm vào nàng. Ngươi muốn đem nàng mang về Giang gia sao?
Mang! Đây là nguyện vọng của phụ thân, ta nhất định phải thực hiện. Lời nói của Giang Thành cương quyết như đinh chém sắt.
Lạc Thuấn Thần cười khổ, Ngươi có bao giờ nghĩ tới, một khi Hạt Nữ còn tồn tại thì bọn họ sẽ không chừa thủ đoạn nào để giết nàng không? Chiếm được Hạt Nữ, chẳng khác nào là đã khống chế toàn bộ tộc! Chính vì là như vậy, bọn họ nhất định sẽ đem hết toàn lực đến giết ngươi để chiếm được nàng.
A Côn ở một bên chăm thêm lửa, yên tĩnh phục vụ mọi người.
Thất điện hạ nói ta đều biết. Không biết Thất điện muốn có thứ gì từ trên người ta đây. Giang Thành Tử lạnh lùng vứt ra cái ánh mắt cho Lạc Thuấn Thần, biểu lộ mười phần phòng bị.
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, Tất cả cái gì của Giang gia ta đều không muốn. Thứ ta muốn, ta sẽ dựa vào sức lực của mình mà tranh thủ. Ta nói với ngươi những lời này chỉ vì ngươi là bạn của Như Yên. Nếu là bằng hữu, ta sẽ trợ giúp, nếu như có yêu cầu gì thì cứ nói.
Lạc Thuấn Thần bộc bạch khiến Giang Thành Tử sửng sốt một chút, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Lạc Thuấn Thần, nhưng cuối cùng phun ra hai chữ, Cảm ơn.
Không cần cám ơn.
Trong đống lửa phát ra tiếng nổ tạch nhẹ rồi bùng lên.
Giang Thành Tử đột nhiên nhỏ giọng nói, Tại thời điểm cuối cùng của Đan Nhân Nhai, ngươi có thể không giúp ta bảo vệ Vũ Cầm không?
Có thể, ta tin tưởng Như Yên cũng sẽ giúp ngươi. Lạc Thuấn Thần gật gật đầu.
Hai nam nhìn nhau, nở nụ cười yếu ớt. Có lúc, sự hữu nghị giữa nam nhân với nhau được sinh ra rất đơn giản, chỉ cần một lời thăm dò hoặc thẳng thắn bộc bạch sẽ đổi lại được tình bạn thâm sâu.
Chờ đến lúc Quý Như Yên trở lại thì trong tay nàng đã cầm được mấy con gà rừng đã xử lí sạch sẽ, Trên núi này chẳng có gì cả, có mỗi gà rừng, đành chấp nhận vậy. Chờ ngày mai đến trấn kế tiếp sẽ có thức ăn ngon hơn.
Lạc Thuấn Thần bật cười, Đan Nhân Nhai không có trấn nào cả. Trấn Khẩu lăng là trấn duy, nếu đã qua trấn này thì chỉ có việc ngồi thuyền đến Đan Nhân Nhai thôi.
Ngồi thuyền?
Quý Như Yên có chút im lặng nhìn Lạc Thuấn Thần, nàng cũng không biết đường đi đến Đan Nhân Nhai thế nào, thế nên không nhịn được hỏi, Chúng ta biết lấy thuyền ở đâu?
Chúng ta là không có nhưng hắn có.
Lạc Thuấn Thần ra hiệu cho nàng hỏi Giang Thành Tử.
Giang Thành Tử gật gật đầu, Trước lúc xuất phát, ta đã sai người ngừng thuyền ở bờ, do đó chúng ta sẽ dùng thuyền này đến Đan Nhân Nhai.
Được rồi, vậy tối nay chúng ta ngủ tạm ở ngoài trời một đêm. Quý Như Yên tỏ ra là đã hiểu.
Mọi người ăn chút đồ ăn rồi trực tiếp tìm chỗ nghỉ ngơi.
/800
|