Cái ngươi cần là bản đồ quốc khố hoàng thất hay bản đồ kim khố tư nhân của Bùi Khê đây? Giang Thành Tử liếc một chút Quý Như Yên, trên mặt biểu hiện vẻ nhàn nhạt.
Đừng tưởng rằng hắn không biết, chủ ý chính của Quý Như Yên chính là làm cho Bùi Khê phải chịu thiệt thòi lớn đây.
Ồ? Hắn còn kim khố tư nhân sao?
Quý Như Yên ngậm ngùi tán thưởng, Ngươi đã nói hết rồi, vậy ta phải chiếm luôn cả hai nơi này mới được.
Giang Thành Tử gật đầu, Có thể. Vậy ta có chuyện giao cho ngươi đây.
Yên tâm, yên tâm, giao cho ta.
Quý Như Yên vừa thấy đường lợi liền lập tức đáp ứng không do dự. Hai người tại thuyền Giáp nói chuyện rất vui vẻ, hiệp nghị vì thế cũng được thành lập. Ngồi thuyền đi đến Đan Nhân Nhai, thuận gió nhưng quãng đường cũng mất năm ngày.
Vì vậy, để đi đến tòa nhà ở Đan Nhân Nhai, Quý Như Yên cảm giác miệng mình đều phải phai nhạt.
Tiểu gia hỏa nằm nhoài trên bả vai nàng, không còn sức lực thở dài.
Ô. Chủ nhân! Luân gia thật muốn ăn thịt!
Quý Như Yên tức giận đưa tay gảy gảy sau đầu của nó, Ngươi đừng làm bộ, mấy ngày nay chẳng lẽ không ăn thịt sao?
C-k-í-t..t..t!
Bữa nào cũng ăn cá, Luân gia cũng phát ngán rồi. Kẻ tham ăn lập tức kháng nghị.
Tuy rằng Qúy Như Yên nói thế, nhưng nàng vẫn đang hoài niệm những thứ khác. Có điều trên sông này, cái gì cũng vô dụng, chỉ có mỗi cá là nhiều. Chỉ tiếc, bản thân nàng không thích ăn cá chút nào. Ăn ngày hai bữa thì được, chứ ngày nào cũng ăn thì không thể chịu nổi.
Cũng như nàng, kẻ tham ăn liền kháng nghị muốn ăn thịt.
Đừng kháng nghị nữa, chờ vào bên trong tòa nhà rồi tính tiếp.
Mấy ngày nay Quý Như Yên chỉ hoạt động trên phạm vi là chiếc thuyền này, cảm giác thật sự là không xong.
Vừa vào tòa nhà Đan Nhân Nhai, Quý Như Yên như ý nguyện nhìn thấy thuộc hạ của mình là Hỏa Tinh ở nơi đó. Đương nhiên, Liên Vô Tình cũng tới đây.
Hỏa Tinh tướng mạo thô cuồng, không thể nào so sánh được với những thư sinh yếu mềm,.
Hỏa Tinh đối với Quý Như Yên vẫn luôn giữ thái độ nhàn nhạt, chỉ khi có mệnh lệnh y mới phục tùng.
Tiểu thư, mọi việc đều làm xong. Đây là công cụ được chế tạo từ Hắc Thiết quốc. Hỏa Tinh chỉ chỉ cái thùng gỗ lớn ở một bên.
Quý Như Yên nghe vậy gật đầu liên tục, Rất tốt, khổ cực cho ngươi rồi! Đi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ kiểm tra vật này. Chạng vạng tối ngươi lại đến.
Được. Hỏa Tinh đáp một tiếng rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Về phần Lạc Thuấn Thần thì đang nhìn Vô Tình, trong tay Vô Tình mang theo một cái bao đưa tới trước mặt hắn, để hắn liếc xem.
Lạc Thuấn Thần liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, gật gật đầu, Nếu chết rồi thì đem ném vào Nhai cốc đi.
Vâng.
Quay lại, ngươi liên hệ Mễ Nhĩ, để hắn ở tại phủ trấn quốc tướng quân, ngươi theo ta đi Bồ Đề Quốc là được rồi.
Vâng. Vô tình mang theo khuôn mặt lãnh khốc đáp.
An bài xong thuộc hạ, Quý Như Yên mang một mặt hưng phấn đi mở rương gỗ, phát hiện thứ mình muốn đã được chế tạo ra rồi. Làm sao nàng có thể không cao hứng đây!
Từ khi nhìn thấy Hoa Hoàng phóng sử dụng cung nỏ ngoạn ý, Quý Như Yên bỗng nhiên nhớ tới trước kia Đường Môn có một loại vũ khí sắc lạnh gọi là Gia Cát Thần Nỏ.
Thế là nàng để Hỏa Tinh đi tới Hắc Thiết quốc giám sát thợ rèn chế tạo ra cho mình.
Bản thân Hỏa Tinh là người của Hắc Thiết quốc, sai y đi làm chuyện này nàng cảm thấy rấ an tâm. Bây giờ hoàn tất rồi, tự nhiên nàng rất cao hứng.
Một bên Lạc Thuấn Thần cũng nhìn thấy mấy cái rương lớn, thấy nàng mang dáng vẻ cao hứng, không khỏi hứng thú mà hỏi một câu, Có chuyện gì đáng để nàng cao hứng như vậy?
Đừng tưởng rằng hắn không biết, chủ ý chính của Quý Như Yên chính là làm cho Bùi Khê phải chịu thiệt thòi lớn đây.
Ồ? Hắn còn kim khố tư nhân sao?
Quý Như Yên ngậm ngùi tán thưởng, Ngươi đã nói hết rồi, vậy ta phải chiếm luôn cả hai nơi này mới được.
Giang Thành Tử gật đầu, Có thể. Vậy ta có chuyện giao cho ngươi đây.
Yên tâm, yên tâm, giao cho ta.
Quý Như Yên vừa thấy đường lợi liền lập tức đáp ứng không do dự. Hai người tại thuyền Giáp nói chuyện rất vui vẻ, hiệp nghị vì thế cũng được thành lập. Ngồi thuyền đi đến Đan Nhân Nhai, thuận gió nhưng quãng đường cũng mất năm ngày.
Vì vậy, để đi đến tòa nhà ở Đan Nhân Nhai, Quý Như Yên cảm giác miệng mình đều phải phai nhạt.
Tiểu gia hỏa nằm nhoài trên bả vai nàng, không còn sức lực thở dài.
Ô. Chủ nhân! Luân gia thật muốn ăn thịt!
Quý Như Yên tức giận đưa tay gảy gảy sau đầu của nó, Ngươi đừng làm bộ, mấy ngày nay chẳng lẽ không ăn thịt sao?
C-k-í-t..t..t!
Bữa nào cũng ăn cá, Luân gia cũng phát ngán rồi. Kẻ tham ăn lập tức kháng nghị.
Tuy rằng Qúy Như Yên nói thế, nhưng nàng vẫn đang hoài niệm những thứ khác. Có điều trên sông này, cái gì cũng vô dụng, chỉ có mỗi cá là nhiều. Chỉ tiếc, bản thân nàng không thích ăn cá chút nào. Ăn ngày hai bữa thì được, chứ ngày nào cũng ăn thì không thể chịu nổi.
Cũng như nàng, kẻ tham ăn liền kháng nghị muốn ăn thịt.
Đừng kháng nghị nữa, chờ vào bên trong tòa nhà rồi tính tiếp.
Mấy ngày nay Quý Như Yên chỉ hoạt động trên phạm vi là chiếc thuyền này, cảm giác thật sự là không xong.
Vừa vào tòa nhà Đan Nhân Nhai, Quý Như Yên như ý nguyện nhìn thấy thuộc hạ của mình là Hỏa Tinh ở nơi đó. Đương nhiên, Liên Vô Tình cũng tới đây.
Hỏa Tinh tướng mạo thô cuồng, không thể nào so sánh được với những thư sinh yếu mềm,.
Hỏa Tinh đối với Quý Như Yên vẫn luôn giữ thái độ nhàn nhạt, chỉ khi có mệnh lệnh y mới phục tùng.
Tiểu thư, mọi việc đều làm xong. Đây là công cụ được chế tạo từ Hắc Thiết quốc. Hỏa Tinh chỉ chỉ cái thùng gỗ lớn ở một bên.
Quý Như Yên nghe vậy gật đầu liên tục, Rất tốt, khổ cực cho ngươi rồi! Đi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ kiểm tra vật này. Chạng vạng tối ngươi lại đến.
Được. Hỏa Tinh đáp một tiếng rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Về phần Lạc Thuấn Thần thì đang nhìn Vô Tình, trong tay Vô Tình mang theo một cái bao đưa tới trước mặt hắn, để hắn liếc xem.
Lạc Thuấn Thần liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, gật gật đầu, Nếu chết rồi thì đem ném vào Nhai cốc đi.
Vâng.
Quay lại, ngươi liên hệ Mễ Nhĩ, để hắn ở tại phủ trấn quốc tướng quân, ngươi theo ta đi Bồ Đề Quốc là được rồi.
Vâng. Vô tình mang theo khuôn mặt lãnh khốc đáp.
An bài xong thuộc hạ, Quý Như Yên mang một mặt hưng phấn đi mở rương gỗ, phát hiện thứ mình muốn đã được chế tạo ra rồi. Làm sao nàng có thể không cao hứng đây!
Từ khi nhìn thấy Hoa Hoàng phóng sử dụng cung nỏ ngoạn ý, Quý Như Yên bỗng nhiên nhớ tới trước kia Đường Môn có một loại vũ khí sắc lạnh gọi là Gia Cát Thần Nỏ.
Thế là nàng để Hỏa Tinh đi tới Hắc Thiết quốc giám sát thợ rèn chế tạo ra cho mình.
Bản thân Hỏa Tinh là người của Hắc Thiết quốc, sai y đi làm chuyện này nàng cảm thấy rấ an tâm. Bây giờ hoàn tất rồi, tự nhiên nàng rất cao hứng.
Một bên Lạc Thuấn Thần cũng nhìn thấy mấy cái rương lớn, thấy nàng mang dáng vẻ cao hứng, không khỏi hứng thú mà hỏi một câu, Có chuyện gì đáng để nàng cao hứng như vậy?
/800
|