Dật vương dẫn theo tam điện hạ rời khỏi cung Y Đức.
Dọc đường đi, hai người trầm mặc không nói.
Từ cung Y Đức tới Vĩnh Khánh Môn còn cả một đoạn đường dài, hai huynh đệ không nói một câu nào.
Tới tận của cung Vĩnh Khánh Môn, Dật vương mới chịu lên tiếng: “Tam đệ, lát nữa trước mặt phụ hoàng, đệ nhận là được, những chuyện còn lại ta sẽ giúp đệ.’
“Đại ca...”
Tam điện hạ nhìn Dật vương, đột nhiên xúc động muốn khóc.
Trong thâm cung, chỉ có Dật vương cùng hắn là huynh đệ ruột thịt, lúc mẫu thân trách tội hắn cũng chỉ có Dật vương đứng ra che chở cho hắn.
Dật vương lạnh lùng nhìn hắn: “Sau này làm việc nhớ dùng đầu óc nhiều một chút, ta chỉ có thể giúp đệ một lần, không giúp được nhiều lần. Nếu không phải ta biết Đức phi chết có dính dáng tới đệ, vượt biển lớn về đây để cứu đệ một mạng.”
“Ta!”
‘Đệ cũng không còn nhỏ, đừng lúc nào cũng chỉ lo chuyện trước mắt. Vào đi thôi, phụ hoàng còn đang chờ câu trả lời của đệ.”
Dật vương nhanh chân đi vào trước, Lạc Thiên Thụy quẫn bách theo sau.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng trào dâng một chút không cam chịu, vì sao chuyện gì hắn làm cũng bị người khác mắng ngu xuẩ?
Chẳng lẽ sau khi Đức phi đi mọi người không có lợi sao.
Ít nhất, không ai dám đứng trước mặt mẫu phi ra oai bệ vệ.
Một đám đều chiếm tiện nghi, còn mắng hắn làm sai.
Tam điện hạ nghiến răng, tiêu sái đi vào cung Vĩnh Khánh Môn.
Trong điện, Hiên đế ngồi trên long ỷ, Cao Hòa ở bên hầu hạ.
Dật vương bình tĩnh đứng dưới.
“Thiên Dật, lần này con về kinh là muốn gia tăng binh quyền?”
Hiên đế không thèm liếc nhìn Lạc Thiên Thụy lấy một cái, chỉ hỏi Dật vương, gia tăng binh quyền không phải là chuyện nhỏ.
Dật vương gật đầu: “Phụ hoàng cũng biết, Minh Hải giáp Đông Man cùng Bắc Dương, hai nước này tướng sĩ đều thiện chiến trên biển nhi thần muốn gia tăng binh quyền để huấn luyện một đội quân tác chiến trên biển.
“Con đã có mười vạn binh lính, tùy tiện chọn không được sao?”
Hiên đế cau mày nghi ngờ.
Dật vương ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Phụ hoàng, nhi thần có mười vạn thuộc hạ, nhưng chỉ có gần một vạn biết bơi, một khi tác chiến trên biển, khác nào đi tìm chết?’
Một câu khiến Hiên đế á khẩu.
Cao Hòa thấy vậy, nhanh chóng đưa tới một ly trà, hóa giải cục diện bế tắc.
Nhấp một ngụm trà, Hiên đế mới lên tiếng; “Vậy con muốn bao nhiêu?”
“Năm vạn.”
Dật vương thản nhiên lên tiếng.
“Cao Hòa, từ trong số binh lính của trẫm chọn ra năm vạn người am hiểu bơi lội, chờ khi Dật vương rời kinh theo hắn tới Minh Hải.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Cao Hòa nhanh chóng hạ thắt lưng.
Chuyện quốc gia đại sự đã xong, lúc này Hiên đế mới lướt qua Lạc Thiên Thụy: “Con tới có chuyện gì không?”
Tam điện hạ sửng sốt, không phải phụ hoàng gọi mình tới sao.
Vừa rồi đại ca còn nói, phụ hoàng đang chờ mình trong cung Vĩnh Khánh Môn.
Dật vương đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Lạc Thiên Thụy.
Tam điện hạ đành phải kiên trì quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần tới thỉnh tội.”
“Tội gì?”
Thực tế ông đã nhận được chứng cứ của nhị hoàng tử Lạc Tinh Huy, khẳng định cái chết của Đức phi quả thật do đứa con vô dụng này gây ra.
Dọc đường đi, hai người trầm mặc không nói.
Từ cung Y Đức tới Vĩnh Khánh Môn còn cả một đoạn đường dài, hai huynh đệ không nói một câu nào.
Tới tận của cung Vĩnh Khánh Môn, Dật vương mới chịu lên tiếng: “Tam đệ, lát nữa trước mặt phụ hoàng, đệ nhận là được, những chuyện còn lại ta sẽ giúp đệ.’
“Đại ca...”
Tam điện hạ nhìn Dật vương, đột nhiên xúc động muốn khóc.
Trong thâm cung, chỉ có Dật vương cùng hắn là huynh đệ ruột thịt, lúc mẫu thân trách tội hắn cũng chỉ có Dật vương đứng ra che chở cho hắn.
Dật vương lạnh lùng nhìn hắn: “Sau này làm việc nhớ dùng đầu óc nhiều một chút, ta chỉ có thể giúp đệ một lần, không giúp được nhiều lần. Nếu không phải ta biết Đức phi chết có dính dáng tới đệ, vượt biển lớn về đây để cứu đệ một mạng.”
“Ta!”
‘Đệ cũng không còn nhỏ, đừng lúc nào cũng chỉ lo chuyện trước mắt. Vào đi thôi, phụ hoàng còn đang chờ câu trả lời của đệ.”
Dật vương nhanh chân đi vào trước, Lạc Thiên Thụy quẫn bách theo sau.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng trào dâng một chút không cam chịu, vì sao chuyện gì hắn làm cũng bị người khác mắng ngu xuẩ?
Chẳng lẽ sau khi Đức phi đi mọi người không có lợi sao.
Ít nhất, không ai dám đứng trước mặt mẫu phi ra oai bệ vệ.
Một đám đều chiếm tiện nghi, còn mắng hắn làm sai.
Tam điện hạ nghiến răng, tiêu sái đi vào cung Vĩnh Khánh Môn.
Trong điện, Hiên đế ngồi trên long ỷ, Cao Hòa ở bên hầu hạ.
Dật vương bình tĩnh đứng dưới.
“Thiên Dật, lần này con về kinh là muốn gia tăng binh quyền?”
Hiên đế không thèm liếc nhìn Lạc Thiên Thụy lấy một cái, chỉ hỏi Dật vương, gia tăng binh quyền không phải là chuyện nhỏ.
Dật vương gật đầu: “Phụ hoàng cũng biết, Minh Hải giáp Đông Man cùng Bắc Dương, hai nước này tướng sĩ đều thiện chiến trên biển nhi thần muốn gia tăng binh quyền để huấn luyện một đội quân tác chiến trên biển.
“Con đã có mười vạn binh lính, tùy tiện chọn không được sao?”
Hiên đế cau mày nghi ngờ.
Dật vương ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Phụ hoàng, nhi thần có mười vạn thuộc hạ, nhưng chỉ có gần một vạn biết bơi, một khi tác chiến trên biển, khác nào đi tìm chết?’
Một câu khiến Hiên đế á khẩu.
Cao Hòa thấy vậy, nhanh chóng đưa tới một ly trà, hóa giải cục diện bế tắc.
Nhấp một ngụm trà, Hiên đế mới lên tiếng; “Vậy con muốn bao nhiêu?”
“Năm vạn.”
Dật vương thản nhiên lên tiếng.
“Cao Hòa, từ trong số binh lính của trẫm chọn ra năm vạn người am hiểu bơi lội, chờ khi Dật vương rời kinh theo hắn tới Minh Hải.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Cao Hòa nhanh chóng hạ thắt lưng.
Chuyện quốc gia đại sự đã xong, lúc này Hiên đế mới lướt qua Lạc Thiên Thụy: “Con tới có chuyện gì không?”
Tam điện hạ sửng sốt, không phải phụ hoàng gọi mình tới sao.
Vừa rồi đại ca còn nói, phụ hoàng đang chờ mình trong cung Vĩnh Khánh Môn.
Dật vương đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Lạc Thiên Thụy.
Tam điện hạ đành phải kiên trì quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần tới thỉnh tội.”
“Tội gì?”
Thực tế ông đã nhận được chứng cứ của nhị hoàng tử Lạc Tinh Huy, khẳng định cái chết của Đức phi quả thật do đứa con vô dụng này gây ra.
/800
|