Sau khi ra khỏi Vĩnh Khánh Môn, hắn kéo Dật vương: “Đại ca, đây là ca nói giúp ta sao?”
Dật vương nâng mắt nhìn hắn: “Đệ còn muốn ta giúp như thế nào?’
“Ca nói muốn giúp là để ta bị biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành.”
Tam điện hạ nổi giận với Dật vương.
Dật vương cười lạnh: “Ngươi muốn mạng, hay là muốn ngôi vị hoàng đế.”
“Ta.”
Có mạng cũng không thể leo lên ngôi vị hoàng đế.
Hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế quả thật là chuyện cười, nếu Hiên đế biết khẳng định sẽ cho người đánh chết hắn.
Dật vương lộ vẻ băng hàn: “Ta có thể giúp ngươi giữ lại mạng. Nếu ngươi không muốn, có thể tới trước mặt phụ hoàng, để cho ngài trực tiếp chém đầu, kết thúc mọi chuyện.”
Tam điện hạ, không phải, bây giờ hắn là Lạc Thiên Thụy.
Lạc Thiên Thụy nghe thấy vậy cũng sợ hãi.
Oán giận nhìn Dật vương: “Ân tình của đại ca, sớm muộn gì ta cũng báo đáp.”
“Tốt, ta chờ ngươi báo đáp.”
Vẻ mặt Dật vương thản nhiên.
“Hừ!”
Lạc Thiên Thụy phất tay áo bỏ đi.
Tam đệ thật sự quá cố chấp.
Hắn đã toàn lực giữ cho đệ ấy một mạng còn không biết điều oán hận chính mình.
Dật vương thở dài, rời khỏi cung.
Cho dù Lạc Thiên Thụy không cảm ơn mình, hắn cũng nên đi tìm nhị điện hạ Lạc Tinh Huy.
.....
Nếu không, một khí Lạc Tinh Huy biết tam đệ bị biếm làm thứ dân nhất định sẽ phái sát thủ đi ám sát.
Dật vương đi tới phủ đệ của nhị hoàng tử.
Vào cửa thấy Lạc Tinh Huy đang nhàn hạ thoải mái chơi cờ với Lạc Cao Phi
Lạc Tinh Huy thấy Dật vương liền châm biếm: “Dật vương đại giá quang lâm, tiểu đệ không biết, không kịp tiếp đón từ xa.”
Dật vương tự động bỏ qua sự châm chọc của hắn: “Chúng ta đã ở đây, ta cũng nói thẳng, Đức phi đã chết không thể sống lại. Tam đệ phạm lỗi phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, phế tư cách hoàng tử, không có chiếu không được về kinh.
Nhị điện hạ nghe thấy vậy, quân cờ trong tay đặt mạnh xuống bàn cờ.
“Ca nói cái gì?”
“Ta nói gì, không phải đệ cũng nghe thấy sao?”
Dật vương mặt lạnh quét nhìn hắn: “Từ nay về sau, tam đệ không còn là chướng ngại tranh đoạt ngai vàng với mọi người. Hôm nay bổn vương tới là xin nhị đệ giơ cao đánh khẽ, nếu không tam đệ chết, món nợ này ta sẽ ghi tạc lên phủ Vạn Đức hầu.”
Dứt lời, Dực vương xoay người rời khỏi phủ nhị hoàng tử.
Để lại Lạc Tinh Huy, cùng Lạc Cao Phi đưa mắt nhìn nhau
‘Nhị ca, Lạc Thiên Thụy bị biếm làm thứ dân, tuy rằng không uy hiếp ngai vàng, nhưng thù giết mẹ, ca thật sự có thể nhẫn sao?”
Tứ điện hạ Lạc Cao Phi vẫn lựa chọn châm ngòi, dù sao ra tay là nhị ca, không phải hắn.
Dù Dật vương nhắm vào phủ Vạn Đức hầu, bây giờ Vạn Đức hầu cũng không còn cường thịnh như trước kia, ông ngoại đã qua đời, bà ngoại đang định ba ngày sau phát tang.
Nhị điện hạ lắc đầu, lộ vẻ hung ác nham hiểm: “Tạm thời trong lúc này, ta sẽ không ra tay. Chờ sau khi hắn rời kinh, ta sẽ phái người đi theo, mẫu phi chết thảm, ta cũng phải để cho hắn hưởng thụ một phen.
Dật vương nâng mắt nhìn hắn: “Đệ còn muốn ta giúp như thế nào?’
“Ca nói muốn giúp là để ta bị biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành.”
Tam điện hạ nổi giận với Dật vương.
Dật vương cười lạnh: “Ngươi muốn mạng, hay là muốn ngôi vị hoàng đế.”
“Ta.”
Có mạng cũng không thể leo lên ngôi vị hoàng đế.
Hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế quả thật là chuyện cười, nếu Hiên đế biết khẳng định sẽ cho người đánh chết hắn.
Dật vương lộ vẻ băng hàn: “Ta có thể giúp ngươi giữ lại mạng. Nếu ngươi không muốn, có thể tới trước mặt phụ hoàng, để cho ngài trực tiếp chém đầu, kết thúc mọi chuyện.”
Tam điện hạ, không phải, bây giờ hắn là Lạc Thiên Thụy.
Lạc Thiên Thụy nghe thấy vậy cũng sợ hãi.
Oán giận nhìn Dật vương: “Ân tình của đại ca, sớm muộn gì ta cũng báo đáp.”
“Tốt, ta chờ ngươi báo đáp.”
Vẻ mặt Dật vương thản nhiên.
“Hừ!”
Lạc Thiên Thụy phất tay áo bỏ đi.
Tam đệ thật sự quá cố chấp.
Hắn đã toàn lực giữ cho đệ ấy một mạng còn không biết điều oán hận chính mình.
Dật vương thở dài, rời khỏi cung.
Cho dù Lạc Thiên Thụy không cảm ơn mình, hắn cũng nên đi tìm nhị điện hạ Lạc Tinh Huy.
.....
Nếu không, một khí Lạc Tinh Huy biết tam đệ bị biếm làm thứ dân nhất định sẽ phái sát thủ đi ám sát.
Dật vương đi tới phủ đệ của nhị hoàng tử.
Vào cửa thấy Lạc Tinh Huy đang nhàn hạ thoải mái chơi cờ với Lạc Cao Phi
Lạc Tinh Huy thấy Dật vương liền châm biếm: “Dật vương đại giá quang lâm, tiểu đệ không biết, không kịp tiếp đón từ xa.”
Dật vương tự động bỏ qua sự châm chọc của hắn: “Chúng ta đã ở đây, ta cũng nói thẳng, Đức phi đã chết không thể sống lại. Tam đệ phạm lỗi phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, phế tư cách hoàng tử, không có chiếu không được về kinh.
Nhị điện hạ nghe thấy vậy, quân cờ trong tay đặt mạnh xuống bàn cờ.
“Ca nói cái gì?”
“Ta nói gì, không phải đệ cũng nghe thấy sao?”
Dật vương mặt lạnh quét nhìn hắn: “Từ nay về sau, tam đệ không còn là chướng ngại tranh đoạt ngai vàng với mọi người. Hôm nay bổn vương tới là xin nhị đệ giơ cao đánh khẽ, nếu không tam đệ chết, món nợ này ta sẽ ghi tạc lên phủ Vạn Đức hầu.”
Dứt lời, Dực vương xoay người rời khỏi phủ nhị hoàng tử.
Để lại Lạc Tinh Huy, cùng Lạc Cao Phi đưa mắt nhìn nhau
‘Nhị ca, Lạc Thiên Thụy bị biếm làm thứ dân, tuy rằng không uy hiếp ngai vàng, nhưng thù giết mẹ, ca thật sự có thể nhẫn sao?”
Tứ điện hạ Lạc Cao Phi vẫn lựa chọn châm ngòi, dù sao ra tay là nhị ca, không phải hắn.
Dù Dật vương nhắm vào phủ Vạn Đức hầu, bây giờ Vạn Đức hầu cũng không còn cường thịnh như trước kia, ông ngoại đã qua đời, bà ngoại đang định ba ngày sau phát tang.
Nhị điện hạ lắc đầu, lộ vẻ hung ác nham hiểm: “Tạm thời trong lúc này, ta sẽ không ra tay. Chờ sau khi hắn rời kinh, ta sẽ phái người đi theo, mẫu phi chết thảm, ta cũng phải để cho hắn hưởng thụ một phen.
/800
|