Một khi đã như vậy, ông cũng không ngại mở đường cho bọn họ. Ông cũng muốn nhìn xem, Gia Cát tộc có leo lên được cây đại thụ hoàng thất nước Di không.
Cầm lấy khúc phổ phượng cầu hoàng, Trọng Tôn Ca Tiếu đi về phía ngự sự đường.
Chưa tới một khắc, chuông đồng trong phòng nghị sự đã reo vang.
Bốn vị trưởng lão tề tụ đông đu, Tam trưởng lão Quan Hương mấy ngày nay bận chế đan dược, ngay cả thời gian uống chung trà cũng không có.
“Đại ca, huynh tìm chúng ta, có việc gì gấp sao?”
Quan Hương mệt mỏi, trong lòng cũng có chút tức giận, Gia Cát Tinh Nhiên xuống tay cũng thật nặng, lấy âm công tổn thương đan điền của dân chúng, bây giờ cần rất nhiều đan được.
Mấy ngày nay, không biết bà đã mắng lão thái bà Gia Cát Chính Ly bao nhiêu lần.
Cũng không biết bà ta dạy cháu gái thế nào, không hiểu đại cục đắc tội nhiều người như vậy, đúng là trò cười.
Nhị trưởng lão Tư Đồ Không ngồi trầm mặc.
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly liếc nhìn tam trưởng lão: “Đại ca còn chưa nói, lúc nào tới bà nói chuyện?”
“Phải, ta đây đứng hàng thứ ba không có tư cách, vậy bà đứng hàng thứ tư, ngay cả rắm cũng không được phóng?”
Tam trưởng lão Quan Hương cũng đâu phải ngồi không, sao phải sợ lão thái bà.
“Được rồi! Đừng cãi nữa, hôm nay ha gọi mọi người tới là muốn tuyên bố một chuyện, bắt đầu từ giờ khắc này hôn sự giữa trưởng tôn Trọng Tôn Phòng cùng tam tiểu thư Gia Cát Tinh Nhiên chính thức giải trừ.”
Lời của đại trưởng lão Trọng Tôn Ca Tiếu chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người không kịp phản ứng.
Người phản ứng đầu tiên là Gia Cát Chính Ly.
Bà ta giận dữ chỉ vào Trọng Tôn Ca Tiếu: “Đại ca, chuyện này sao có thể? Hôn sự của hai đứa nhỏ định ra từ nhỏ, bây giờ ông nói muốn hủy là bức tử Tinh Nhiên sao?”
Đại trưởng lão nghe vậy, đen mặt: “Lão phu bức tử ai, nếu bà đã cảm thấy ta ủy khuất nàng ta. Vậy mời bà giải thích một chút, đây là chuyện gì?”
Dứt lời, ông trực tiếp ném quyển phượng cầu hoàng tới trước mặt bà ta.
Tứ trưởng lão vừa nhìn thấy khúc phổ, liền hiểu rõ?
Chẳng qua, bà thật sự không rõ vì sao Lãnh Văn Bách lại giao khúc phổ cho Trọng Tôn gia?
Vì thế vẫn có thanh minh: “Đại ca, huynh nghe ta giải thích, việc này do ta an bài, không liên quan tới Tinh Nhiên. Huynh không thể vì ta mà giải trừ hôn ước giữa hai đứa.’
“Cháu đồng ý giải trừ hôn ước.”
Một thanh âm lạnh lẽo từ ngoài truyền vào, sau đó một bóng người inh đẹp Gia Cát Tinh Nhiên ngẩng cao đầu đi tới đứng bên cạnh tứ trưởng lão Gia Cát Chính Lý: “Bà nội, nếu Trọng Tôn gia đã đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước, Gia Cát tộc cũng không tiếc! Nếu không mọi người thật sự cho rằng, không có Trọng Tôn gia duy trì, Gia Cát tộc chúng ta không đứng dậy nổi.”
Tứ trưởng lão khẩn trương, đứa nhỏ này quả thật đắc tội chết người, há miệng thở dốc nghĩ cách muốn giải thích. Nhưng tam trưởng lão Quan Hương ở bên cạnh vừa mân mê móng tay của mình vừa nói: “Ai u! Xem ra tam tiểu thư lo lắng rất chu toàn! Một khi đã như vậy, đại ca ta nói trước, tuy rằng Quan gia không rõ nội tình, nhưng những năm gần đây vì nghe lời đại ca, ta làm không ít đan dược cho Gia Cát tộc. Nếu Gia Cát tam tiểu thư đã nói vậy, Quan gia còn tiếp tục làm thuốc miễn phí cho Gia Cát tộc, ta cũng không nhận nổi.”
Cầm lấy khúc phổ phượng cầu hoàng, Trọng Tôn Ca Tiếu đi về phía ngự sự đường.
Chưa tới một khắc, chuông đồng trong phòng nghị sự đã reo vang.
Bốn vị trưởng lão tề tụ đông đu, Tam trưởng lão Quan Hương mấy ngày nay bận chế đan dược, ngay cả thời gian uống chung trà cũng không có.
“Đại ca, huynh tìm chúng ta, có việc gì gấp sao?”
Quan Hương mệt mỏi, trong lòng cũng có chút tức giận, Gia Cát Tinh Nhiên xuống tay cũng thật nặng, lấy âm công tổn thương đan điền của dân chúng, bây giờ cần rất nhiều đan được.
Mấy ngày nay, không biết bà đã mắng lão thái bà Gia Cát Chính Ly bao nhiêu lần.
Cũng không biết bà ta dạy cháu gái thế nào, không hiểu đại cục đắc tội nhiều người như vậy, đúng là trò cười.
Nhị trưởng lão Tư Đồ Không ngồi trầm mặc.
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly liếc nhìn tam trưởng lão: “Đại ca còn chưa nói, lúc nào tới bà nói chuyện?”
“Phải, ta đây đứng hàng thứ ba không có tư cách, vậy bà đứng hàng thứ tư, ngay cả rắm cũng không được phóng?”
Tam trưởng lão Quan Hương cũng đâu phải ngồi không, sao phải sợ lão thái bà.
“Được rồi! Đừng cãi nữa, hôm nay ha gọi mọi người tới là muốn tuyên bố một chuyện, bắt đầu từ giờ khắc này hôn sự giữa trưởng tôn Trọng Tôn Phòng cùng tam tiểu thư Gia Cát Tinh Nhiên chính thức giải trừ.”
Lời của đại trưởng lão Trọng Tôn Ca Tiếu chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người không kịp phản ứng.
Người phản ứng đầu tiên là Gia Cát Chính Ly.
Bà ta giận dữ chỉ vào Trọng Tôn Ca Tiếu: “Đại ca, chuyện này sao có thể? Hôn sự của hai đứa nhỏ định ra từ nhỏ, bây giờ ông nói muốn hủy là bức tử Tinh Nhiên sao?”
Đại trưởng lão nghe vậy, đen mặt: “Lão phu bức tử ai, nếu bà đã cảm thấy ta ủy khuất nàng ta. Vậy mời bà giải thích một chút, đây là chuyện gì?”
Dứt lời, ông trực tiếp ném quyển phượng cầu hoàng tới trước mặt bà ta.
Tứ trưởng lão vừa nhìn thấy khúc phổ, liền hiểu rõ?
Chẳng qua, bà thật sự không rõ vì sao Lãnh Văn Bách lại giao khúc phổ cho Trọng Tôn gia?
Vì thế vẫn có thanh minh: “Đại ca, huynh nghe ta giải thích, việc này do ta an bài, không liên quan tới Tinh Nhiên. Huynh không thể vì ta mà giải trừ hôn ước giữa hai đứa.’
“Cháu đồng ý giải trừ hôn ước.”
Một thanh âm lạnh lẽo từ ngoài truyền vào, sau đó một bóng người inh đẹp Gia Cát Tinh Nhiên ngẩng cao đầu đi tới đứng bên cạnh tứ trưởng lão Gia Cát Chính Lý: “Bà nội, nếu Trọng Tôn gia đã đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước, Gia Cát tộc cũng không tiếc! Nếu không mọi người thật sự cho rằng, không có Trọng Tôn gia duy trì, Gia Cát tộc chúng ta không đứng dậy nổi.”
Tứ trưởng lão khẩn trương, đứa nhỏ này quả thật đắc tội chết người, há miệng thở dốc nghĩ cách muốn giải thích. Nhưng tam trưởng lão Quan Hương ở bên cạnh vừa mân mê móng tay của mình vừa nói: “Ai u! Xem ra tam tiểu thư lo lắng rất chu toàn! Một khi đã như vậy, đại ca ta nói trước, tuy rằng Quan gia không rõ nội tình, nhưng những năm gần đây vì nghe lời đại ca, ta làm không ít đan dược cho Gia Cát tộc. Nếu Gia Cát tam tiểu thư đã nói vậy, Quan gia còn tiếp tục làm thuốc miễn phí cho Gia Cát tộc, ta cũng không nhận nổi.”
/800
|