“Chắc cũng sắp rồi, chỉ cần nàng lấy được đồ, sẽ trở về.”
Giang Thành Tứ cầm bút lông tiếp tục vẽ.
Hắn tự tay vẽ một bức họa Tang Vũ Cầm.
Đó là hình ảnh lần đầu tiên gặp nàng.
Tang Vũ Cầm hít một hơi: ‘Giang Giang, ta muốn đưa một phần lễ vật cho Như Yên, chàng nói nên tặng gì mới tốt?”
“Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện này?”
Giang Thành Tứ có chút bất ngờ, bắt đầu từ lúc nào nhân duyên của Quý Như Yên lại tốt như vậy.
Rõ ràng là một người nữ nhân tham tiền chỉ thu vào không xuất ra, sao lại lung lạc phu nhân của hắn?
Tang Vũ Cầm nghiêng đầu: “Lúc đại hôn của chúng ta, Như Yên tặng quà cho chúng ta, ta rất thích chiếc nhẫn này.”
Nhẫn mà nàng ta nói chính là chiếc nhẫn đeo ngón áp út.
Nàng nói vậy, Giang Thành Tứ cũng trừng mắt im lặng.
Quả thật lúc đại hôn chỉ có Quý Như Yên, nàng tặng quà cũng không phải quý nhất thiên hạ, nhưng độc đáo, giá trị không cao nhưng tình ý, cũng khiến Giang Thành Tứ ghi nhớ trong lòng.
“Giang Giang, ta đang nói chuyện với chàng, chàng cho ta chủ ý được không?”
Tang Vũ Cầm kéo ống tay áo hắn, sau một thời gian ở chung, nàng đã có chút giống người bình thường.
Chẳng qua do ở cùng bọ cạp từ nhỏ, nên ít nói chuyện với mọi người.
Sau khi gặp Giang Thành Tứ, nói chuyện cũng cộc lốc, tuy rằng mẫu thân dặn nàng đã làm được, nhưng thù của mẫu thân, nàng còn chưa báo.
Giang Thành Tứ sủng nịnh cầm lấy bàn tay nàng: “Không phải nàng có thói quen lưu trữ độc bọ cạp sao? Tặng nó cho Quý Như Yên, chắc nàng ta sẽ cao hứng.”
“Thật sao?’
Tang Vũ Cầm sáng mắt, rất cao hứng.
Giang Thành Tứ gật gật đầu: “Nàng đi chuẩn bị đi, lát nữa tới tìm ta là được rồi.”
“Được.”
Tang Vũ Cầm nhanh chân chạy đi chuẩn độc bọ cạp, vì độc dược phát tác rất nhanh, nên sau khi được Tang Vũ Cầm đồng ý Vô Tình đã sử dụng chúng cho nỏ Gia Cát.
Giang Thành Tứ bàn quan, thù thận của Quý Như Yên hắn cũng có điều tra.
Nên kẻ địch của Quý Như Yên hắn sẽ không giúp.
Gác bút lông sang một bên, Giang Thành Tứ nhìn thiên hạ trên mặt bàn, cười vô thức.
Nữ hạt người người e sợ thật ra một tiểu cô nương đơn thuần.
Có điều xà nhân đã xuất hiện, hắn cũng muốn phái người đi điều tra rõ ràng.
“A Côn.”
Một tiếng quát, A Côn canh giữ gần đó nhanh chóng xuất hiện trước mặt Giang Thành Tứ.
“Thiếu chủ, có nô tài.”
“Ngươi phái người đi thăm dò xà nhân, tin tức cần phải chính xác.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.”
A Côn trung thành lên tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Giang Thành Tứ đứng dậy, cầm cây quạt trên mặt bàn lâm vào trầm tư.
Giang gia dã tâm bừng bừng, khẳng định vẫn muốn hắn trở về cứu đại ca, có điều hắn đã sớm không oán hận ai.
Đúng như Quý Như Yên nói, nếu người nhà coi mình như kẻ thù, loại thân nhân như vậy có cũng như không.
Nếu thật sự không muốn tuyệt tình, cách tốt nhất là tránh xa bọn họ ra.
Nên Giang Thành Tứ nghĩ có lẽ kiếm một đỉnh núi ở Đan Nhân Mai làm căn cứ bí mật của chính mình xem ra cũng không tồi.
Giang Thành Tứ cầm bút lông tiếp tục vẽ.
Hắn tự tay vẽ một bức họa Tang Vũ Cầm.
Đó là hình ảnh lần đầu tiên gặp nàng.
Tang Vũ Cầm hít một hơi: ‘Giang Giang, ta muốn đưa một phần lễ vật cho Như Yên, chàng nói nên tặng gì mới tốt?”
“Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện này?”
Giang Thành Tứ có chút bất ngờ, bắt đầu từ lúc nào nhân duyên của Quý Như Yên lại tốt như vậy.
Rõ ràng là một người nữ nhân tham tiền chỉ thu vào không xuất ra, sao lại lung lạc phu nhân của hắn?
Tang Vũ Cầm nghiêng đầu: “Lúc đại hôn của chúng ta, Như Yên tặng quà cho chúng ta, ta rất thích chiếc nhẫn này.”
Nhẫn mà nàng ta nói chính là chiếc nhẫn đeo ngón áp út.
Nàng nói vậy, Giang Thành Tứ cũng trừng mắt im lặng.
Quả thật lúc đại hôn chỉ có Quý Như Yên, nàng tặng quà cũng không phải quý nhất thiên hạ, nhưng độc đáo, giá trị không cao nhưng tình ý, cũng khiến Giang Thành Tứ ghi nhớ trong lòng.
“Giang Giang, ta đang nói chuyện với chàng, chàng cho ta chủ ý được không?”
Tang Vũ Cầm kéo ống tay áo hắn, sau một thời gian ở chung, nàng đã có chút giống người bình thường.
Chẳng qua do ở cùng bọ cạp từ nhỏ, nên ít nói chuyện với mọi người.
Sau khi gặp Giang Thành Tứ, nói chuyện cũng cộc lốc, tuy rằng mẫu thân dặn nàng đã làm được, nhưng thù của mẫu thân, nàng còn chưa báo.
Giang Thành Tứ sủng nịnh cầm lấy bàn tay nàng: “Không phải nàng có thói quen lưu trữ độc bọ cạp sao? Tặng nó cho Quý Như Yên, chắc nàng ta sẽ cao hứng.”
“Thật sao?’
Tang Vũ Cầm sáng mắt, rất cao hứng.
Giang Thành Tứ gật gật đầu: “Nàng đi chuẩn bị đi, lát nữa tới tìm ta là được rồi.”
“Được.”
Tang Vũ Cầm nhanh chân chạy đi chuẩn độc bọ cạp, vì độc dược phát tác rất nhanh, nên sau khi được Tang Vũ Cầm đồng ý Vô Tình đã sử dụng chúng cho nỏ Gia Cát.
Giang Thành Tứ bàn quan, thù thận của Quý Như Yên hắn cũng có điều tra.
Nên kẻ địch của Quý Như Yên hắn sẽ không giúp.
Gác bút lông sang một bên, Giang Thành Tứ nhìn thiên hạ trên mặt bàn, cười vô thức.
Nữ hạt người người e sợ thật ra một tiểu cô nương đơn thuần.
Có điều xà nhân đã xuất hiện, hắn cũng muốn phái người đi điều tra rõ ràng.
“A Côn.”
Một tiếng quát, A Côn canh giữ gần đó nhanh chóng xuất hiện trước mặt Giang Thành Tứ.
“Thiếu chủ, có nô tài.”
“Ngươi phái người đi thăm dò xà nhân, tin tức cần phải chính xác.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.”
A Côn trung thành lên tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Giang Thành Tứ đứng dậy, cầm cây quạt trên mặt bàn lâm vào trầm tư.
Giang gia dã tâm bừng bừng, khẳng định vẫn muốn hắn trở về cứu đại ca, có điều hắn đã sớm không oán hận ai.
Đúng như Quý Như Yên nói, nếu người nhà coi mình như kẻ thù, loại thân nhân như vậy có cũng như không.
Nếu thật sự không muốn tuyệt tình, cách tốt nhất là tránh xa bọn họ ra.
Nên Giang Thành Tứ nghĩ có lẽ kiếm một đỉnh núi ở Đan Nhân Mai làm căn cứ bí mật của chính mình xem ra cũng không tồi.
/800
|