Nhìn Trương Dương và Tô Triển Đào nói chuyện, Tô Đào yên lặng thu dọn sơ yếu lý lịch của mình, quay người đi.
Anh ta không phải Hồ Hâm, chẳng có quan hệ gì với Trương Dương. Huống chi còn từng đi theo Chu Dật Trần. Nếu ông chủ công ty là bạn của Trương Dương, vậy anh ta càng không có hy vọng.
-Hồ Đào, cậu chờ một chút.
Trương Dương đột nhiên gọi anh ta lại. Hồ Đào xoay người lại, có chút giật mình nhìn Trương Dương.
Trong lòng anh ta còn có chút lo lắng và sợ hãi. Sợ Trương Dương mượn cơ hội này làm nhục mình. Hiện tại chỉ có mình mình, bên này toàn người của Trương Dương. Cứ cho là Trương Dương có nói gì, anh ta cũng phải nhịn.
-Triển Đào, người này muốn xin việc, nhưng điều kiện của cậu ấy không đủ. Tuy nhiên nói là mình có năng lực, cậu thử cho cậu ta một cơ hội, tìm máy tính kiểm tra thử xem?
Trương Dương lại quay đầu, nói với Tô Triển Đào.
Hắn nói, khiến Hồ Đào đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn có chút không dám tin
Hồ Đào không thể ngờ tới, Trương Dương gọi mình lại. Cũng không phải là để làm nhục mình, không ngờ là nói giúp mình, giúp mình có cơ hội thể hiện năng lực bản thân.
Lúc này, trong lòng Hồ Đào có một cảm giác không nói ra thành lời được.
-Anh ta, có thể, không thành vấn đề, tiểu Trương, bảo anh ta ngày mai trực tiếp đến công ty báo tên, để trưởng khoa Triệu kiểm tra năng lực anh ta một chút.
Tô Triển Đào thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu. Chỉ là một người thôi mà, Trương Dương đã mở miệng rồi, chắc chắn phải nể mặt hắn.
Kỳ thật đừng nói chỉ là khảo nghiệm, nếu Trương Dương cần, anh ta có thể bỏ tiền ra nuôi người này, không làm gì cũng được.
Trương Dương trong mắt anh ta, quan trọng hơn một số người.
-Vâng, Chủ tịch Tô.
Cô gái tiểu Trương sau đó hỏi địa chỉ trang web cá nhân của Hồ Đào, tên là Trương Tĩnh, xem ra có vẻ rất dịu dàng.
-Đây là địa chỉ công ty của chúng tôi. Mai trước 8:30 anh tới công ty tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi phỏng vấn.
Trương Tĩnh đưa một tấm danh thiếp cho Hồ Đào. Lúc Hồ Đào nhận danh thiếp, còn có chút ngẩn ngơ. Nếu chỉ là khảo nghiệm trực tiếp, anh ta đương nhiên tin tưởng. Nếu không có lòng tin này, anh ta cũng không dám như vậy, chưa tốt nghiệp mà đã tới đây dự tuyển.
-Được, cảm ơn, cảm ơn.
Nhận lấy danh thiếp, Hồ Đảo mới phản ứng lại, vội vàng nói cảm ơn.
Trương Tĩnh hé miệng cười, hạ giọng nói:
-Anh không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn Chủ tịch Tô của chúng ta, là anh ấy cho anh cơ hội phỏng vấn.
-Chủ tịch Tô, rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này.
Hồ Đào lập tức quay đầu, nói cảm ơn với Tô Triển Đào. Anh ta lúc này còn có vẻ rất cảm động, làm tốt công việc lần này, sau này tốt nghiệp anh ta không cần lo lắng phải về nhà nữa.
Phát triển ổn định, sau này dựa vào sự nỗ lực của ban thân để lưu lại thành phố này sinh sống, đó cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao anh ta có thể lưu lại đây, đã coi như bước được bước đầu tiên.
-Cũng đừng cảm ơn tôi, tôi là nể mặt Trương Dương.
Tô Triển Đào khoát tay. Anh ta không biết Hồ Đào, cũng không thèm để ý đến người này. Anh ta nói như vậy, cũng chẳng khác gì bảo Hồ Đào đi cảm ơn Trương Dương.
-Không cần cảm ơn tôi, may là tôi là bạn cùa Tô công tử. Cậu chỉ cần có thể làm tốt công việc là được, đừng để cậu ấy thất vọng.
Thấy Hồ Đào xoay đầu lại, Trương Dương lập tức lắc đầu nói một câu.
Thật ra Trương Dương giúp Hồ Đào rất đơn giản. Hắn chỉ không muốn nhìn thấy Hồ Đào bị từ chối vì chuyên ngành và những lý do khác. Trương Dương biết, có rất nhiêu người vì hứng thú mà có được sự phát triển, còn giỏi hơn chuyên ngành của bản thân.
Đương nhiên, đây cũng phải dựa vào năng lực đích thực của Hồ Đào. Bằng không anh ta không qua được phỏng vấn, Tô Triển Đào cũng sẽ không cần anh ta.
-Tôi biết, tuy nhiên tôi vẫn phải cảm ơn cậu.
Hồ Đào gật đầu, có chút cảm kích. Anh ta chẳng thể ngờ Trương Dương sẽ giúp mình.
Nếu là Phạm Tư Triết hoặc Chu Dật Trần ở đây, bọn họ làm vậy còn bình thường. Anh ta trước đây dù sao cũng là người thuộc phe đối lập với Trương Dương. Là quan hệ đối nghịch. Mặc dù anh ta chỉ là nhân vật phất cờ hò reo.
Nhưng chính kẻ địch, vào lúc anh ta cần nhất, ra mặt giúp anh ta. Cho dù chỉ là nói giúp một câu, cũng là giúp, cũng đủ khiến anh ta cảm động rồi.
Còn Chu Dật Trần mà trước đây anh ta sống chết đi theo giúp việc, còn cả Phạm Tư Triết, căn bản cũng không nói chuyện nhiều với anh ta. Cho dù anh ta đề xuất một vài thỉnh cầu, cũng chưa bao giờ đồng ý.
Giờ phút này, khiến Hồ Đào thực sự cảm nhận được sự khác nhau giữa người với người. Cũng có chút hối hận về bản thân mình trước đây.
-Không phải khách sáo như vậy.
Trương Dương lại cười, xoay đầu nói với Tô Triển Đào:
-Buổi chiều Khải Hoàn Lâu, tôi mời, cũng coi như chiêu đãi cậu một chút. Sau khi gặp cậu ở tỉnh, tôi nói, một khi cậu tới chỗ tôi, cơm không chỉ một bữa.
-Haha, không thành vấn đề, vậy thì ở Khải Hoàn Lâu, buổi trưa chúng ta không gặp không về.
Tô Triển Đào cười to một tiếng, Trương Dương tình nguyện mời, anh ta đương nhiên không phản đối. Cứ cho là Trương Dương không làm ăn với mình, anh ta cũng sẽ không thay đổi cách nhìn về Trương Dương.
Càng không cần phải nói, trước đây không lâu cha anh ta còn gọi điện cho anh ta, âm thầm hỏi chuyện của Trương Dương.
Tô Triển Đào không biết vì sao, nhưng anh ta hiểu, cha mình sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện tới, hỏi riêng về một người bạn làm ăn của anh ta. Nhất định Trương Dương có cái gì được ông để ý tới.
-Vậy được, tôi đi trước, còn phải đi học.
Trương Dương cười khoát tay, bên này cũng không còn việc gì của hắn, cũng không cần phải ở lại.
-Trương Dương, Trương Dương, cậu chờ một chút.
Hồ Đào đột nhiên gọi hắn lại, trên mặt còn chút chần chừ.
Trương Dương xoay đầu, nghi hoặc nhìn anh ta.
Cắn chặt răng, Hồ Đào mới lên tiếng:
-Đêm qua, Chu Dật Trần ăn cơm tại Khải Hoàn Lâu.
Trương Dương nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
-Cái đó có quan hệ gì tới tôi?
-Ngoài cậu ấy ra, còn có mấy người trong hội sinh viên. Nghe nói một bữa cơm mất mấy ngàn liền. Trên người Chu Dật Trần không mang nhiều tiền như vậy. Trương Dương, tôi đi trước, sau này có cơ hội sẽ đáp tạ cậu.
Nói xong, Hồ Đào bèn mang danh thiếp vội vàng rời đi, sơ yếu lý lịch thì để lại.
Nhìn bóng anh ta đi khuất, Trương Dương đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó khóe miệng dần mỉm cười.
Ý Hồ Đào hắn hiểu, hơn nữa còn rất rõ ràng. Chu Dật Trần và mấy người của hội sinh viên hôm qua ăn cơm ở Khải Hoàn lâu, nếu bản thân không mang nhiều tiền như vậy, khẳng định là dùng tiền của hội sinh viên.
Tiền hiện nay của hội sinh viên, đều là tiền tài trợ mà Trương Dương vận động được từ tam viện.
Một bữa cơm vài ngàn, cũng thật xa xỉ. Với cách ăn uống như vậy, kinh phí trước kia, chỉ cần vài bữa cơm là chẳng còn đồng nào.
Tuy nhiên từ đây cũng có thể nhìn ra, một lần nữa Chu Dật Trần lại thâu tóm toàn bộ quyền lợi ở hội sinh viên. Bằng không anh ta cũng không thể dám dùng tiền công đi ăn uống như vậy.
Như vậy đối với Trương Dương mà nói thì càng hay. Anh ta không điên cuồng lên, Trương Dương sao có thể khiến anh ta ngã đau. Đau đến mức cả đời cậu ta sẽ phải mang vết nhơ, cũng không bao giờ còn cơ hội đi theo con đường chính trị nữa.
Như vậy, dù thế nào cũng có thể bớt đi một mầm họa cho nhân dân.
Tô Triển Đào không biết ý tứ trong lời nói của Hồ Đào, cũng lười không muốn đoán. Trương Dương vừa đi, anh ta lập tức lại nhắm mắt nằm đó, tiêp tục suy nghĩ xem công ty inte phải làm sao.
Hiện nay anh ta càng phải làm cho tốt. Làm tốt cho Trương Dương xem, khiến Trương Dương hiểu lựa chọn của hắn là sai lầm.
Trương Dương quay về, thật sự là chăm chỉ xem sách. Có vài nội dung cần phải xem. Lúc thi mới có tác dụng. Bởi vì tu luyện nội kình, trí nhớ của Trương Dương khá tốt.
Chưa đạt tới trình độ vừa nhìn đã không quên được, nhưng xem vài lần là có thể nhớ thật sự.
Buổi trưa, Trương Dường cùng đi với Mễ Tuyết. Tô Triển Đào lái xe của mình, đưa theo hai nhân viên của anh ta. Buổi sáng bọn họ tuyển được hai nhân tài thích hợp, buổi chiều không định lưu lại trường học.
Kế hoạch ban đầu của Tô Triển Đào là tuyển ba người. Bây giờ đã tuyển được hai, rõ ràng là tính cả Hồ Đào.
Chỉ cần ngày mai buổi phỏng vấn của Hồ Đào có thể đạt tới mức độ nhất định, vậy khẳng định anh ta có thể ở lại đó.
Trước khi ăn cơm, Tô Triển Đào còn dẫn hai nhân viên, đứng đợi Trương Dương ở tầng dưới. Đợi đến lúc Trương Dương lái Mercedes-Benz đưa Mễ Tuyết tới, hai cô gái kia mới trợn hai mắt lên nhìn.
Bọn họ không ngờ, cậu học sinh trông có vẻ không ra sao này, cũng là một ông chủ lớn giấu mặt, ngang bằng với ông chủ của bọn họ.
Đồng thời trong lòng các cô cũng không nghĩ, quả nhiên nhiều nhân tài như vậy có thể gặp gỡ nhau tại đây. Khó trách ông chủ lại khách sáo với người này như vậy, hóa ra là người cùng đẳng cấp.
Cũng may Trương Dương không biết hai cô gái đang nghĩ gì, nếu biết thì chắc chắn sẽ thấy buồn cười.
Kể ra, hắn và Tô Triển Đào cũng không thể coi là cùng một đẳng cấp được. Chỉ có thể coi là bạn, chiếc xe này, cũng là Tô Triển Đào tặng cho hắn.
Sau khi ăn cơm trưa, Trương Dương và Mễ Tuyết lại về trường.
Sắp tới lúc thi, giáo trình của Mễ Tuyết bên kia có chút căng thẳng. Hai người không nói chuyện gì, mỗi người liền đi về phòng học của mình.
Trước khi chia tay, Trương Dương còn ôm Mễ Tuyết, khiến nhiều nam sinh trong trường tan nát cõi lòng.
Trước kia chỉ là nghe đồn, hiện nay thì gần như có thể chứng minh. Trương Dương và Mễ Tuyết thật sự có quan hệ tình cảm. Không thấy sau khi ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tuyết ửng hồng hạnh phúc, đây chính là biểu hiện điển hình của một cô gái đang yêu.
Những ngày sau đó lại trở về bình thường.
Thứ bảy Trương Dương lại đi làm nửa ngày ở bệnh viện. Trước tiên là đi thăm bệnh nhân của hắn.
Hoàng Cúc hai ngày nay sinh hoạt rất tốt, ăn thoải mái, người cũng béo lên chút. Sắc vàng như nến trên mặt thì giảm đi nhiều, cả người nhìn rất có tinh thần.
Trương Dương lại châm thêm một lần cho cô ấy. Lúc dùng châm, Hoàng Cục rất khen ngợi hắn.
Cô biết, thức ăn mấy ngày nay đột nhiên trở nên ngon đều là nhờ công lao của Trương Dương. Cô từng nói không kén ăn, nhưng người lúc này làm gì có ai là không thích ăn thịt. Bữa nào cũng ăn thịt, còn có rất nhiều thịt nữa, thế thì đương nhiên là một cuộc sống có hương vị.
Càng không cần nói, ăn như vậy còn giúp mình chữa bệnh, Hoàng Cúc trong lòng rất thoải mái.
Sau khi thăm bệnh nhân của mình xong, Trương Dương không có việc gì lại tới chỗ Nam Nam. Mẹ cô mấy ngày nay hồi phục cũng rất tốt, đã có thể ăn được, còn có thể xuống giường đi lại một chút.
Hồi phục sau giải phẫu, Trương Dương cũng không có cách hay lắm, chỉ có thể trước tiên dùng châm vài phần, củng cố chút nguyên khí.
Sau đó đem ít dược liệu do mình mang đến đi cho Nam Nam, bảo cô cố gắng cho mẹ uống.
Phần lớn thuốc này đều là thuốc bồi bổ dưỡng khí cơ bản. Vừa phẫu thuật xong không thích hợp dùng thuốc bổ quá, nhưng cũng không thể không bổ. Phối hợp những dược liệu này một chút, rất có lợi cho sức khỏe của mẹ Nam Nam.
Chẳng bao lâu sau, bọn Mễ Tuyết, Hồ Hâm cũng đều đến đây. Còn đem theo không ít đồ ăn ngon, ồn ào đến tận chiều. Mấy người đi, cùng hẹn ngày mai đi dạo phố, đi chơi cả ngày.
Cha và anh Nam Nam đều ở đây. Bọn họ cũng cho Nam Nam ra ngoài chơi một ngày. Từ lúc mẹ tới đây Nam Nam vẫn chưa ra ngoài. Nhân cơ hội này thư giãn một chút.
Anh ta không phải Hồ Hâm, chẳng có quan hệ gì với Trương Dương. Huống chi còn từng đi theo Chu Dật Trần. Nếu ông chủ công ty là bạn của Trương Dương, vậy anh ta càng không có hy vọng.
-Hồ Đào, cậu chờ một chút.
Trương Dương đột nhiên gọi anh ta lại. Hồ Đào xoay người lại, có chút giật mình nhìn Trương Dương.
Trong lòng anh ta còn có chút lo lắng và sợ hãi. Sợ Trương Dương mượn cơ hội này làm nhục mình. Hiện tại chỉ có mình mình, bên này toàn người của Trương Dương. Cứ cho là Trương Dương có nói gì, anh ta cũng phải nhịn.
-Triển Đào, người này muốn xin việc, nhưng điều kiện của cậu ấy không đủ. Tuy nhiên nói là mình có năng lực, cậu thử cho cậu ta một cơ hội, tìm máy tính kiểm tra thử xem?
Trương Dương lại quay đầu, nói với Tô Triển Đào.
Hắn nói, khiến Hồ Đào đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn có chút không dám tin
Hồ Đào không thể ngờ tới, Trương Dương gọi mình lại. Cũng không phải là để làm nhục mình, không ngờ là nói giúp mình, giúp mình có cơ hội thể hiện năng lực bản thân.
Lúc này, trong lòng Hồ Đào có một cảm giác không nói ra thành lời được.
-Anh ta, có thể, không thành vấn đề, tiểu Trương, bảo anh ta ngày mai trực tiếp đến công ty báo tên, để trưởng khoa Triệu kiểm tra năng lực anh ta một chút.
Tô Triển Đào thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu. Chỉ là một người thôi mà, Trương Dương đã mở miệng rồi, chắc chắn phải nể mặt hắn.
Kỳ thật đừng nói chỉ là khảo nghiệm, nếu Trương Dương cần, anh ta có thể bỏ tiền ra nuôi người này, không làm gì cũng được.
Trương Dương trong mắt anh ta, quan trọng hơn một số người.
-Vâng, Chủ tịch Tô.
Cô gái tiểu Trương sau đó hỏi địa chỉ trang web cá nhân của Hồ Đào, tên là Trương Tĩnh, xem ra có vẻ rất dịu dàng.
-Đây là địa chỉ công ty của chúng tôi. Mai trước 8:30 anh tới công ty tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi phỏng vấn.
Trương Tĩnh đưa một tấm danh thiếp cho Hồ Đào. Lúc Hồ Đào nhận danh thiếp, còn có chút ngẩn ngơ. Nếu chỉ là khảo nghiệm trực tiếp, anh ta đương nhiên tin tưởng. Nếu không có lòng tin này, anh ta cũng không dám như vậy, chưa tốt nghiệp mà đã tới đây dự tuyển.
-Được, cảm ơn, cảm ơn.
Nhận lấy danh thiếp, Hồ Đảo mới phản ứng lại, vội vàng nói cảm ơn.
Trương Tĩnh hé miệng cười, hạ giọng nói:
-Anh không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn Chủ tịch Tô của chúng ta, là anh ấy cho anh cơ hội phỏng vấn.
-Chủ tịch Tô, rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này.
Hồ Đào lập tức quay đầu, nói cảm ơn với Tô Triển Đào. Anh ta lúc này còn có vẻ rất cảm động, làm tốt công việc lần này, sau này tốt nghiệp anh ta không cần lo lắng phải về nhà nữa.
Phát triển ổn định, sau này dựa vào sự nỗ lực của ban thân để lưu lại thành phố này sinh sống, đó cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao anh ta có thể lưu lại đây, đã coi như bước được bước đầu tiên.
-Cũng đừng cảm ơn tôi, tôi là nể mặt Trương Dương.
Tô Triển Đào khoát tay. Anh ta không biết Hồ Đào, cũng không thèm để ý đến người này. Anh ta nói như vậy, cũng chẳng khác gì bảo Hồ Đào đi cảm ơn Trương Dương.
-Không cần cảm ơn tôi, may là tôi là bạn cùa Tô công tử. Cậu chỉ cần có thể làm tốt công việc là được, đừng để cậu ấy thất vọng.
Thấy Hồ Đào xoay đầu lại, Trương Dương lập tức lắc đầu nói một câu.
Thật ra Trương Dương giúp Hồ Đào rất đơn giản. Hắn chỉ không muốn nhìn thấy Hồ Đào bị từ chối vì chuyên ngành và những lý do khác. Trương Dương biết, có rất nhiêu người vì hứng thú mà có được sự phát triển, còn giỏi hơn chuyên ngành của bản thân.
Đương nhiên, đây cũng phải dựa vào năng lực đích thực của Hồ Đào. Bằng không anh ta không qua được phỏng vấn, Tô Triển Đào cũng sẽ không cần anh ta.
-Tôi biết, tuy nhiên tôi vẫn phải cảm ơn cậu.
Hồ Đào gật đầu, có chút cảm kích. Anh ta chẳng thể ngờ Trương Dương sẽ giúp mình.
Nếu là Phạm Tư Triết hoặc Chu Dật Trần ở đây, bọn họ làm vậy còn bình thường. Anh ta trước đây dù sao cũng là người thuộc phe đối lập với Trương Dương. Là quan hệ đối nghịch. Mặc dù anh ta chỉ là nhân vật phất cờ hò reo.
Nhưng chính kẻ địch, vào lúc anh ta cần nhất, ra mặt giúp anh ta. Cho dù chỉ là nói giúp một câu, cũng là giúp, cũng đủ khiến anh ta cảm động rồi.
Còn Chu Dật Trần mà trước đây anh ta sống chết đi theo giúp việc, còn cả Phạm Tư Triết, căn bản cũng không nói chuyện nhiều với anh ta. Cho dù anh ta đề xuất một vài thỉnh cầu, cũng chưa bao giờ đồng ý.
Giờ phút này, khiến Hồ Đào thực sự cảm nhận được sự khác nhau giữa người với người. Cũng có chút hối hận về bản thân mình trước đây.
-Không phải khách sáo như vậy.
Trương Dương lại cười, xoay đầu nói với Tô Triển Đào:
-Buổi chiều Khải Hoàn Lâu, tôi mời, cũng coi như chiêu đãi cậu một chút. Sau khi gặp cậu ở tỉnh, tôi nói, một khi cậu tới chỗ tôi, cơm không chỉ một bữa.
-Haha, không thành vấn đề, vậy thì ở Khải Hoàn Lâu, buổi trưa chúng ta không gặp không về.
Tô Triển Đào cười to một tiếng, Trương Dương tình nguyện mời, anh ta đương nhiên không phản đối. Cứ cho là Trương Dương không làm ăn với mình, anh ta cũng sẽ không thay đổi cách nhìn về Trương Dương.
Càng không cần phải nói, trước đây không lâu cha anh ta còn gọi điện cho anh ta, âm thầm hỏi chuyện của Trương Dương.
Tô Triển Đào không biết vì sao, nhưng anh ta hiểu, cha mình sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện tới, hỏi riêng về một người bạn làm ăn của anh ta. Nhất định Trương Dương có cái gì được ông để ý tới.
-Vậy được, tôi đi trước, còn phải đi học.
Trương Dương cười khoát tay, bên này cũng không còn việc gì của hắn, cũng không cần phải ở lại.
-Trương Dương, Trương Dương, cậu chờ một chút.
Hồ Đào đột nhiên gọi hắn lại, trên mặt còn chút chần chừ.
Trương Dương xoay đầu, nghi hoặc nhìn anh ta.
Cắn chặt răng, Hồ Đào mới lên tiếng:
-Đêm qua, Chu Dật Trần ăn cơm tại Khải Hoàn Lâu.
Trương Dương nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
-Cái đó có quan hệ gì tới tôi?
-Ngoài cậu ấy ra, còn có mấy người trong hội sinh viên. Nghe nói một bữa cơm mất mấy ngàn liền. Trên người Chu Dật Trần không mang nhiều tiền như vậy. Trương Dương, tôi đi trước, sau này có cơ hội sẽ đáp tạ cậu.
Nói xong, Hồ Đào bèn mang danh thiếp vội vàng rời đi, sơ yếu lý lịch thì để lại.
Nhìn bóng anh ta đi khuất, Trương Dương đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó khóe miệng dần mỉm cười.
Ý Hồ Đào hắn hiểu, hơn nữa còn rất rõ ràng. Chu Dật Trần và mấy người của hội sinh viên hôm qua ăn cơm ở Khải Hoàn lâu, nếu bản thân không mang nhiều tiền như vậy, khẳng định là dùng tiền của hội sinh viên.
Tiền hiện nay của hội sinh viên, đều là tiền tài trợ mà Trương Dương vận động được từ tam viện.
Một bữa cơm vài ngàn, cũng thật xa xỉ. Với cách ăn uống như vậy, kinh phí trước kia, chỉ cần vài bữa cơm là chẳng còn đồng nào.
Tuy nhiên từ đây cũng có thể nhìn ra, một lần nữa Chu Dật Trần lại thâu tóm toàn bộ quyền lợi ở hội sinh viên. Bằng không anh ta cũng không thể dám dùng tiền công đi ăn uống như vậy.
Như vậy đối với Trương Dương mà nói thì càng hay. Anh ta không điên cuồng lên, Trương Dương sao có thể khiến anh ta ngã đau. Đau đến mức cả đời cậu ta sẽ phải mang vết nhơ, cũng không bao giờ còn cơ hội đi theo con đường chính trị nữa.
Như vậy, dù thế nào cũng có thể bớt đi một mầm họa cho nhân dân.
Tô Triển Đào không biết ý tứ trong lời nói của Hồ Đào, cũng lười không muốn đoán. Trương Dương vừa đi, anh ta lập tức lại nhắm mắt nằm đó, tiêp tục suy nghĩ xem công ty inte phải làm sao.
Hiện nay anh ta càng phải làm cho tốt. Làm tốt cho Trương Dương xem, khiến Trương Dương hiểu lựa chọn của hắn là sai lầm.
Trương Dương quay về, thật sự là chăm chỉ xem sách. Có vài nội dung cần phải xem. Lúc thi mới có tác dụng. Bởi vì tu luyện nội kình, trí nhớ của Trương Dương khá tốt.
Chưa đạt tới trình độ vừa nhìn đã không quên được, nhưng xem vài lần là có thể nhớ thật sự.
Buổi trưa, Trương Dường cùng đi với Mễ Tuyết. Tô Triển Đào lái xe của mình, đưa theo hai nhân viên của anh ta. Buổi sáng bọn họ tuyển được hai nhân tài thích hợp, buổi chiều không định lưu lại trường học.
Kế hoạch ban đầu của Tô Triển Đào là tuyển ba người. Bây giờ đã tuyển được hai, rõ ràng là tính cả Hồ Đào.
Chỉ cần ngày mai buổi phỏng vấn của Hồ Đào có thể đạt tới mức độ nhất định, vậy khẳng định anh ta có thể ở lại đó.
Trước khi ăn cơm, Tô Triển Đào còn dẫn hai nhân viên, đứng đợi Trương Dương ở tầng dưới. Đợi đến lúc Trương Dương lái Mercedes-Benz đưa Mễ Tuyết tới, hai cô gái kia mới trợn hai mắt lên nhìn.
Bọn họ không ngờ, cậu học sinh trông có vẻ không ra sao này, cũng là một ông chủ lớn giấu mặt, ngang bằng với ông chủ của bọn họ.
Đồng thời trong lòng các cô cũng không nghĩ, quả nhiên nhiều nhân tài như vậy có thể gặp gỡ nhau tại đây. Khó trách ông chủ lại khách sáo với người này như vậy, hóa ra là người cùng đẳng cấp.
Cũng may Trương Dương không biết hai cô gái đang nghĩ gì, nếu biết thì chắc chắn sẽ thấy buồn cười.
Kể ra, hắn và Tô Triển Đào cũng không thể coi là cùng một đẳng cấp được. Chỉ có thể coi là bạn, chiếc xe này, cũng là Tô Triển Đào tặng cho hắn.
Sau khi ăn cơm trưa, Trương Dương và Mễ Tuyết lại về trường.
Sắp tới lúc thi, giáo trình của Mễ Tuyết bên kia có chút căng thẳng. Hai người không nói chuyện gì, mỗi người liền đi về phòng học của mình.
Trước khi chia tay, Trương Dương còn ôm Mễ Tuyết, khiến nhiều nam sinh trong trường tan nát cõi lòng.
Trước kia chỉ là nghe đồn, hiện nay thì gần như có thể chứng minh. Trương Dương và Mễ Tuyết thật sự có quan hệ tình cảm. Không thấy sau khi ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tuyết ửng hồng hạnh phúc, đây chính là biểu hiện điển hình của một cô gái đang yêu.
Những ngày sau đó lại trở về bình thường.
Thứ bảy Trương Dương lại đi làm nửa ngày ở bệnh viện. Trước tiên là đi thăm bệnh nhân của hắn.
Hoàng Cúc hai ngày nay sinh hoạt rất tốt, ăn thoải mái, người cũng béo lên chút. Sắc vàng như nến trên mặt thì giảm đi nhiều, cả người nhìn rất có tinh thần.
Trương Dương lại châm thêm một lần cho cô ấy. Lúc dùng châm, Hoàng Cục rất khen ngợi hắn.
Cô biết, thức ăn mấy ngày nay đột nhiên trở nên ngon đều là nhờ công lao của Trương Dương. Cô từng nói không kén ăn, nhưng người lúc này làm gì có ai là không thích ăn thịt. Bữa nào cũng ăn thịt, còn có rất nhiều thịt nữa, thế thì đương nhiên là một cuộc sống có hương vị.
Càng không cần nói, ăn như vậy còn giúp mình chữa bệnh, Hoàng Cúc trong lòng rất thoải mái.
Sau khi thăm bệnh nhân của mình xong, Trương Dương không có việc gì lại tới chỗ Nam Nam. Mẹ cô mấy ngày nay hồi phục cũng rất tốt, đã có thể ăn được, còn có thể xuống giường đi lại một chút.
Hồi phục sau giải phẫu, Trương Dương cũng không có cách hay lắm, chỉ có thể trước tiên dùng châm vài phần, củng cố chút nguyên khí.
Sau đó đem ít dược liệu do mình mang đến đi cho Nam Nam, bảo cô cố gắng cho mẹ uống.
Phần lớn thuốc này đều là thuốc bồi bổ dưỡng khí cơ bản. Vừa phẫu thuật xong không thích hợp dùng thuốc bổ quá, nhưng cũng không thể không bổ. Phối hợp những dược liệu này một chút, rất có lợi cho sức khỏe của mẹ Nam Nam.
Chẳng bao lâu sau, bọn Mễ Tuyết, Hồ Hâm cũng đều đến đây. Còn đem theo không ít đồ ăn ngon, ồn ào đến tận chiều. Mấy người đi, cùng hẹn ngày mai đi dạo phố, đi chơi cả ngày.
Cha và anh Nam Nam đều ở đây. Bọn họ cũng cho Nam Nam ra ngoài chơi một ngày. Từ lúc mẹ tới đây Nam Nam vẫn chưa ra ngoài. Nhân cơ hội này thư giãn một chút.
/1041
|