Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương thức dậy từ sớm.
Đây là thói quen của hắn. Hiếm khi Triển Đào hôm nay cũng dậy sớm. Gã này từ trước đến nay đều ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh ngọn tre, nếu không có người gọi vẫn không chịu thức dậy.
Chỉ đến khi ăn sáng, Trương Dương mới biết được rằng thằng nhóc này mơ thấy ác mộng, nửa đêm đã thức giấc, sau đó không ngủ được nữa, ngồi ở đây cho đến tận sáng.
Ăn uống xong xuôi, lau miệng xong, Trương Dương mới nói với Tô Triển Đào:
-Ăn nhanh lên, anh xong đi lên phòng với tôi!
-Để làm gì? Thái độ của cậu thật kì lạ!
Tô Triển Đào cảnh giác nhìn Trương Dương, chủ yếu là Trương Dương chưa từng mời gã như thế bao giờ.
Trương Dương hơi ngây người, lập tức cười mắng:
-Anh đang nghĩ cái gì đấy? Tôi châm cứu cho anh hai phát, để tối anh có thể ngủ một mạch đến tận sáng, không muốn thì thôi!
Nghe Trương Dương nói xong, thần sắc Tô Triển Đào lập tức thay đổi 180°, cười ha hả nói:
-Vậy thì hay quá! Châm cứu, châm cứu cho tôi, đừng để tôi mơ thấy ác mộng là được, sợ chết khiếp ấy!
Tô Triển Đào có lòng tin tuyệt đối vào y thuật của Trương Dương. Đây chính là vị thần y sống ẩn dật trong thành phố.
Trở lại phòng, Trương Dương sau khi châm cứu cho Tô Triển Đào xong, lại kê cho y một đơn thuốc. Chỗ này không tiện bốc thuốc nên cho gã uống đều là thuốc đã được bào chế sẵn.
Thằng nhãi này cả ngày bận rộn với công việc của công ty inte của gã. Trong đầu toàn là máy vi tính, cộng thêm với việc ăn ngủ không điều độ nên thần kinh thực vật hơi bị rối loạn một chút.
Đây chỉ là một rối loạn nhỏ, Trương Dương tự mình ra tay, nhanh chóng giải quyết xong cho gã.
Đưa đơn thuốc cho Tô Triển Đào, Trương Dương còn nói thêm:
-Đi đi, tự đi mua thuốc đi, tiện thể mua tờ báo về đây!
-Báo à? Chuyện nhỏ, mang về liền!
Tô Triển Đào lập tức đồng ý, mặc quần áo vào và đi thẳng ra cửa.
Báo sáng nay hẳn đã ra tin mới rồi. Tin tức được đưa lên lần này cũng đủ cho Dư Văn Võ thảm thương rồi.
Nói ra cũng không thể trách bản thân gã, ai bảo cứ liều mạng đâm đầu va vào một kẻ phiền phức như Trương Dương.
Nếu không đã không có tai họa như ngày hôm nay, Mễ Tuyết và hắn đã không thể sống yên ổn. Hắn không màng thiệt hơn với bản thân, nhưng người nhà Mễ Tuyết đều ở đây, không thể vì bản thân mình mà để họ gặp xui xẻo được.
Tô Triển Đào còn chưa quay về thì Mễ Tuyết đã đến trước. Ăn xong bữa sáng, Mễ Tuyết đã vội vã chạy đến, trên mặt còn nở nụ cười tươi roi rói.
-Trương Dương, anh giỏi thật đấy, bị anh đoán trúng rồi! Hôm qua em đã nói chuyện của hai đứa mình với ba em, ba không phản đối chuyện của chúng ta nữa.
Nhìn thấy Trương Dương, Mễ Tuyết đã ôm chầm lấy hắn, reo lên. Khi ba đồng ý chuyện của cô ngày hôm qua, Mễ Tuyết đã vui mừng xiết bao.
Ba mẹ đều đồng ý, sau này cả nhà có thể ở cùng với nhau. Lúc này Mễ Tuyết cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trương Dương cười ha hả nói:
-Có người con rể tốt được như anh thì có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được đấy. Đương nhiên là ba không phản đối rồi.
-Đáng ghét! Đúng rồi, quần áo bẩn của anh đâu, lấy ra em giặt cho.
Mễ Tuyết lườm yêu Trương Dương một cái, lại đi nhặt nhạnh quần áo của hắn với dáng vẻ rất đảm đang.
Trương Dương thì cười ngây ra ở đó. Có người bạn gái như vậy quả thực rất may mắn, lúc nào cũng đều suy nghĩ lo lắng cho mình.
Tô Triển Đào lát sau cũng quay lại và còn mang theo mấy tờ báo.
Báo tỉnh hôm nay, ở mục Xã hội dài khoảng hai trang đều đưa tin về chuyện ngày hôm qua. Bây giờ lời lẽ còn sắc bén, đanh thép hơn cả hôm qua nữa, lại còn kèm theo mấy tấm ảnh minh họa.
Bài viết bên trong còn đánh mấy dấu chấm hỏi lớn.
-Không có lí do gì, tại sao vô cớ giam giữ chủ xe?
-Phó Bí thư tại sao lại có thể đánh người ngay trong cục Công an, mà Cục trưởng còn bàng quang đứng xem bên cạnh?
-Rốt cuộc là quyền lợi quan trọng hay pháp luật quan trọng?
Những câu hỏi này, từng câu từng chữ đều nhằm thẳng vào Dư Văn Võ. Trên báo tỉnh có những lời đánh giá thẳng thắn như thế này thực sự cũng rất hiếm thấy, trực tiếp đánh thẳng vào một cá nhân lại càng hiếm thấy hơn.
Đọc nội dung tờ báo, Trương Dương chỉ biết, vị trí Chủ tịch huyện thì nhất định Dư Văn Võ không thể leo lên được nữa. Báo tỉnh đã đăng bài viết như vậy thì gã bây giờ có đang là Quyền Chủ tịch huyện cũng không có cách nào thông qua Hội đồng nhân dân được.
Ngoài báo tỉnh, Tô Triển Đào mua các tờ báo khác có đăng tải sự kiện này.
Không chỉ có báo tỉnh mới có bài viết về sự kiện này. Có một số bài viết còn có nội dung rất khoa trương, ngay cả Trương Dương khi đọc cũng phải há mồm trợn mắt, khâm phục năng lực sáng tạo của những nhà báo này.
Nhưng tất cả các bài báo đều có một điểm giống nhau.
Đó chính là Trương Dương là người bị hại, cha con nhà họ Dư ỷ thế hiếp người, là người vô cùng xấu xa.
Một số tờ báo còn đăng nhiều ảnh Trương Dương bộ mặt vết thương và nhiều hình vẽ minh họa hắn bị hành hung tàn bạo ở phòng tạm giam của Bí thư Dư, thu hút được nhiều sự đồng cảm của bạn đọc.
Sau khi tin tức này được đăng tải, kế hoạch ban đầu của Trương Dương cũng coi như đã được thực hiện trọn vẹn.
Còn về phần Dư Văn Võ sẽ bị trừng phạt như thế nào thì không phải là chuyện mà hắn suy nghĩ đến, phải trông chờ vào mức độ quyết tâm của lãnh đạo.
Nhưng Dư Văn Võ dám há mồm nói có thể đưa cho mình hai triệu tệ, thì Trương Dương chắc chắn gã không phải là một lãnh đạo tốt. Ủy ban Kỷ luật chỉ cần tiến hành điều tra thì có thể tra ngay ra vấn đề.
Đây mới chỉ là phán đoán, còn kết quả sau cùng là gì thì phải xem thái độ của lãnh đạo cấp trên như thế nào. Căn bản là Trương Dương không có khả năng kiểm soát được điều đó. Mà hắn cũng lười đi hỏi thăm tình hình.
Trong phòng làm việc của Dư Văn Võ, sau khi đến làm, gã đã chốt cửa phòng, một mình ngồi ở bên trong.
Gã cũng đã đọc báo ngày hôm nay, sau khi xem xong liền thành ra cái bộ dạng này.
Gã cố gắng nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại. Chuyện ngày hôm qua đã bị truyền ra ngoài, hơn nữa còn thảm hại vượt cả sức tưởng tượng của gã. Nhiều tờ báo cùng tiến hành đưa tin.
Chưa kể đến những tờ báo khác, chỉ cần là mấy cái dấu chấm hỏi nghiêm khắc của báo tỉnh đã như những mũi tên đâm vào người của gã, khiến gã có cảm giác máu không ngừng chảy.
Dư Văn Võ cũng không ngu, có thần kinh mẫn cảm với chính trị. Sau khi cố sức kìm nén, nhẫn nại để đọc hết nội dung bài báo, gã hiểu rằng lần này gã toi chắc rồi. Chức vị Chủ tịch huyện tương lai đã mất.
Thậm chí muốn bảo vệ vị trí hiện tại trước mắt, gã cũng phải trả một cái giá thật lớn. Chỉ cần sơ sẩy, địa vị hiện tại của gã cũng sẽ mất đi luôn.
-Reng reng reng!
Chiếc điện thoại bàn của gã reo lên. Do dự một lát, Dư Văn Vũ mới bắt máy.
-Đại ca!
Nghe điện, Dư Văn Võ vội vàng kêu lên một tiếng. Đây là đại ca của gã, cũng là ủy viên thường vụ gọi điện đến.
Có tin tức gì, ông ta cũng đều thông báo cho gã trước.
-Vâng, em hiểu rồi. Em biết, anh cứ yên tâm. Em sẽ không manh động nữa.
Một lúc sau, Dư Văn Võ mới đặt điện thoại xuống, khuôn mặt tái nhợt.
Sự việc còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của gã. Trên thành phố vừa mở cuộc họp để tiến hành xử lí chuyện của gã.
Lãnh đạo thành phố đã đưa ra quyết định, tạm thời đình chỉ mọi chức vụ của gã trước. Quyết định sẽ được thông báo xuống rất nhanh thôi. Đại ca gã bảo gã yên tâm nghỉ ngơi, đợi qua đận này rồi tính.
Đại ca còn khuyên gã rằng đây là không còn cách nào nên mới phải đưa ra quyết định. Hậu quả gã gây ra quá lớn, còn lớn hơn cả chuyện thằng con gã đập phá xe của người ta. Hôm nay thành phố nhận được không ít cuộc điện thoại của tỉnh. Nếu không xử lí gã, cấp trên sẽ cử người xuống điều tra, kết quả có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tạm thời cách chức gã thực ra cũng là để bảo vệ gã.
Kết quả này thật sự khiến Dư Văn Võ bất ngờ. Nếu biết trước rằng đây chính là kết quả mà ngày hôm qua chính mình đã đưa tay ra đón lấy, gã chắc chắn sẽ không làm như vậy, thấm chí không đến cả Cục công an nữa.
Nếu biết trước thằng con sẽ gây ra chuyện đập xe tày đình thì gã đã nhốt Dư Dũng ở nhà.
Đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn rồi, không bao giờ cứu vãn lại được.
Quyết định Dư Văn Võ bị cách chức tạm thời sáng nay đã thông báo ra toàn huyện. Có rất nhiều người thông cảm với gã. Chuyện này vốn không phức tạp như vậy, cũng không phiền phức như vậy. Nhưng một khi có truyền thông nhúng tay vào thì sự việc sẽ lập tức trở nên phức tạp.
Tuy nhiên cũng chỉ là thông cảm, chứ không có thương cảm.
Đen đủi thì chẳng ai có cách gì được. Dư Văn Võ chỉ có thể nói là vận đen, ở đời sau này cũng có người như vậy. Vì nói sai một câu, hút sai một bao thuốc lá, cuối cùng bị xử phạt mất chức. Kể ra như vậy còn đen đủi hơn gã nhiều.
Ngoài Dư Văn Võ ra thì kẻ thảm hại còn lại chính là Dư Dũng.
Đại thiếu gia cầm côn đập phá xe Trương Dương bây giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện.
Sự hoảng sợ và cú sốc mà gã đến giờ vẫn chưa dứt, , trên người còn thường xuyên đổ mồ hôi lạnh, đôi khi còn nói lảm nhảm, thậm chí còn mê sảng.
Đã có người đề nghị đưa gã vào bệnh viện tâm thần. Bộ dạng của gã bây giờ rõ ràng là thần kinh có vấn đề.
Không có ai biết, cho dù có đem gã đến bệnh viện tâm thần cũng không có cách nào. Hiệu quả của đuôi cáo chồn độc không ngờ khi phát tác lại khiến người ta bị điên loạn, thân kinh có vấn đề. Kết quả này e rằng đến Trương Dương cũng không ngờ tới.
Thời gian trôi đi rất chậm chạp, những nhà báo ở Liệt Sơn đều đã tản đi.
Luật sư Hồ đã tiến hành khởi tố xong. Dư Dũng tuy bị khai trừ khỏi Cục công an thành phố, nhưng lúc trước dù sao gã cũng là viên chức trong nhà nước, không thể thoát khỏi các trách nhiệm liên quan được.
Còn ở Cục công an huyện, vụ án Dư Văn Võ đã đánh Trương Dương, cuối cùng đã có kết quả. Bất kể là ở huyện hay ở thành phố đều muốn sớm làm rõ vụ án này. Vụ kiện này có luật sư Hồ nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đầu tiên là bồi thường, chiếc xe Mercedes Benz của Trương Dương do Dư Dũng và Cục công an thành phố cùng gánh vác, Công an huyện cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Bây giờ Dư Dũng đã bị điên, khoản bồi thường này tạm thời chưa lấy được, còn những khoản bồi thường khác thì đều nhanh chóng đến tay Trương Dương.
Tiếp theo chính là phòng Công an huyện, cục trưởng Từ Trạch Quang khai trừ kép, một số cảnh sát liên quan tới vụ án này cũng đều bị xử phạt.
Vụ án lần này cuối cùng cũng phải có người đứng ra nhận chịu trách nhiệm. Từ Trạch Quang trở thành kẻ xui xẻo này. Ai bảo thằng cha đó ngu ngốc kéo chiếc xe Mercedes Benz của Trương Dương vào trong sân của Cục công an bọn họ, lại còn để cho Dư Văn Vũ đánh Trương Dương.
Khai trừ kép, không bị truy cứu trách nhiệm gì khác đã coi như may mắn cho hắn ta.
Cuối cùng là xử lí Dư Văn Võ, giám định thương tích nhẹ của Trương Dương khiến gã đau đầu rất nhiều. Sau cùng còn bị tạm giam mười lăm ngày. Đây còn là kết quả của sự nỗ lực của gã, nếu không gã còn có thể phải chịu hình phạt nặng hơn.
Sau đó, Dư Văn Võ trở về thành phố tạm thời nghỉ ngơi, chờ đợi cơ hội tái nhậm chức.
Cho dù gã có thể tái nhậm chức nhưng con đường công danh này cũng đã hạn chế rất nhiều, không có khả năng thăng tiến như trước. Dù sao gã cũng sẽ giữ lấy một vết nhơ ảnh hưởng dài dài đến tương lai phát triển của gã.
Kết quả của gã coi như còn đỡ hơn của Từ Trạch Quang một chút.
Nhưng gã không hề biết rằng có người luôn dõi theo gã. Chuyện Dư Dũng đập phá xe của Trương Dương khiến Tô Triển Đào vẫn luôn canh cánh trong lòng. Dư Dũng điên rồi, nhưng món nợ này Tô công tử đã tính lên đầu của gã.
Bây giờ còn đang ồn ào, Tô Triển Đào không đi làm gì cả. Đợi thêm một thời gian nữa, gã sẽ tìm cơ hội trả đũa Dư Văn Võ. Tô công tử gã tuyệt đối có năng lực này.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều để sau hãy bàn. Đối với Trương Dương mà nói thì chuyện này đã được giải quyết triệt để. Hắn và Mễ Tuyết cũng nhận được sự ủng hộ của người nhà, coi như là cục diện mọi người đều vui.
Đây là thói quen của hắn. Hiếm khi Triển Đào hôm nay cũng dậy sớm. Gã này từ trước đến nay đều ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh ngọn tre, nếu không có người gọi vẫn không chịu thức dậy.
Chỉ đến khi ăn sáng, Trương Dương mới biết được rằng thằng nhóc này mơ thấy ác mộng, nửa đêm đã thức giấc, sau đó không ngủ được nữa, ngồi ở đây cho đến tận sáng.
Ăn uống xong xuôi, lau miệng xong, Trương Dương mới nói với Tô Triển Đào:
-Ăn nhanh lên, anh xong đi lên phòng với tôi!
-Để làm gì? Thái độ của cậu thật kì lạ!
Tô Triển Đào cảnh giác nhìn Trương Dương, chủ yếu là Trương Dương chưa từng mời gã như thế bao giờ.
Trương Dương hơi ngây người, lập tức cười mắng:
-Anh đang nghĩ cái gì đấy? Tôi châm cứu cho anh hai phát, để tối anh có thể ngủ một mạch đến tận sáng, không muốn thì thôi!
Nghe Trương Dương nói xong, thần sắc Tô Triển Đào lập tức thay đổi 180°, cười ha hả nói:
-Vậy thì hay quá! Châm cứu, châm cứu cho tôi, đừng để tôi mơ thấy ác mộng là được, sợ chết khiếp ấy!
Tô Triển Đào có lòng tin tuyệt đối vào y thuật của Trương Dương. Đây chính là vị thần y sống ẩn dật trong thành phố.
Trở lại phòng, Trương Dương sau khi châm cứu cho Tô Triển Đào xong, lại kê cho y một đơn thuốc. Chỗ này không tiện bốc thuốc nên cho gã uống đều là thuốc đã được bào chế sẵn.
Thằng nhãi này cả ngày bận rộn với công việc của công ty inte của gã. Trong đầu toàn là máy vi tính, cộng thêm với việc ăn ngủ không điều độ nên thần kinh thực vật hơi bị rối loạn một chút.
Đây chỉ là một rối loạn nhỏ, Trương Dương tự mình ra tay, nhanh chóng giải quyết xong cho gã.
Đưa đơn thuốc cho Tô Triển Đào, Trương Dương còn nói thêm:
-Đi đi, tự đi mua thuốc đi, tiện thể mua tờ báo về đây!
-Báo à? Chuyện nhỏ, mang về liền!
Tô Triển Đào lập tức đồng ý, mặc quần áo vào và đi thẳng ra cửa.
Báo sáng nay hẳn đã ra tin mới rồi. Tin tức được đưa lên lần này cũng đủ cho Dư Văn Võ thảm thương rồi.
Nói ra cũng không thể trách bản thân gã, ai bảo cứ liều mạng đâm đầu va vào một kẻ phiền phức như Trương Dương.
Nếu không đã không có tai họa như ngày hôm nay, Mễ Tuyết và hắn đã không thể sống yên ổn. Hắn không màng thiệt hơn với bản thân, nhưng người nhà Mễ Tuyết đều ở đây, không thể vì bản thân mình mà để họ gặp xui xẻo được.
Tô Triển Đào còn chưa quay về thì Mễ Tuyết đã đến trước. Ăn xong bữa sáng, Mễ Tuyết đã vội vã chạy đến, trên mặt còn nở nụ cười tươi roi rói.
-Trương Dương, anh giỏi thật đấy, bị anh đoán trúng rồi! Hôm qua em đã nói chuyện của hai đứa mình với ba em, ba không phản đối chuyện của chúng ta nữa.
Nhìn thấy Trương Dương, Mễ Tuyết đã ôm chầm lấy hắn, reo lên. Khi ba đồng ý chuyện của cô ngày hôm qua, Mễ Tuyết đã vui mừng xiết bao.
Ba mẹ đều đồng ý, sau này cả nhà có thể ở cùng với nhau. Lúc này Mễ Tuyết cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trương Dương cười ha hả nói:
-Có người con rể tốt được như anh thì có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được đấy. Đương nhiên là ba không phản đối rồi.
-Đáng ghét! Đúng rồi, quần áo bẩn của anh đâu, lấy ra em giặt cho.
Mễ Tuyết lườm yêu Trương Dương một cái, lại đi nhặt nhạnh quần áo của hắn với dáng vẻ rất đảm đang.
Trương Dương thì cười ngây ra ở đó. Có người bạn gái như vậy quả thực rất may mắn, lúc nào cũng đều suy nghĩ lo lắng cho mình.
Tô Triển Đào lát sau cũng quay lại và còn mang theo mấy tờ báo.
Báo tỉnh hôm nay, ở mục Xã hội dài khoảng hai trang đều đưa tin về chuyện ngày hôm qua. Bây giờ lời lẽ còn sắc bén, đanh thép hơn cả hôm qua nữa, lại còn kèm theo mấy tấm ảnh minh họa.
Bài viết bên trong còn đánh mấy dấu chấm hỏi lớn.
-Không có lí do gì, tại sao vô cớ giam giữ chủ xe?
-Phó Bí thư tại sao lại có thể đánh người ngay trong cục Công an, mà Cục trưởng còn bàng quang đứng xem bên cạnh?
-Rốt cuộc là quyền lợi quan trọng hay pháp luật quan trọng?
Những câu hỏi này, từng câu từng chữ đều nhằm thẳng vào Dư Văn Võ. Trên báo tỉnh có những lời đánh giá thẳng thắn như thế này thực sự cũng rất hiếm thấy, trực tiếp đánh thẳng vào một cá nhân lại càng hiếm thấy hơn.
Đọc nội dung tờ báo, Trương Dương chỉ biết, vị trí Chủ tịch huyện thì nhất định Dư Văn Võ không thể leo lên được nữa. Báo tỉnh đã đăng bài viết như vậy thì gã bây giờ có đang là Quyền Chủ tịch huyện cũng không có cách nào thông qua Hội đồng nhân dân được.
Ngoài báo tỉnh, Tô Triển Đào mua các tờ báo khác có đăng tải sự kiện này.
Không chỉ có báo tỉnh mới có bài viết về sự kiện này. Có một số bài viết còn có nội dung rất khoa trương, ngay cả Trương Dương khi đọc cũng phải há mồm trợn mắt, khâm phục năng lực sáng tạo của những nhà báo này.
Nhưng tất cả các bài báo đều có một điểm giống nhau.
Đó chính là Trương Dương là người bị hại, cha con nhà họ Dư ỷ thế hiếp người, là người vô cùng xấu xa.
Một số tờ báo còn đăng nhiều ảnh Trương Dương bộ mặt vết thương và nhiều hình vẽ minh họa hắn bị hành hung tàn bạo ở phòng tạm giam của Bí thư Dư, thu hút được nhiều sự đồng cảm của bạn đọc.
Sau khi tin tức này được đăng tải, kế hoạch ban đầu của Trương Dương cũng coi như đã được thực hiện trọn vẹn.
Còn về phần Dư Văn Võ sẽ bị trừng phạt như thế nào thì không phải là chuyện mà hắn suy nghĩ đến, phải trông chờ vào mức độ quyết tâm của lãnh đạo.
Nhưng Dư Văn Võ dám há mồm nói có thể đưa cho mình hai triệu tệ, thì Trương Dương chắc chắn gã không phải là một lãnh đạo tốt. Ủy ban Kỷ luật chỉ cần tiến hành điều tra thì có thể tra ngay ra vấn đề.
Đây mới chỉ là phán đoán, còn kết quả sau cùng là gì thì phải xem thái độ của lãnh đạo cấp trên như thế nào. Căn bản là Trương Dương không có khả năng kiểm soát được điều đó. Mà hắn cũng lười đi hỏi thăm tình hình.
Trong phòng làm việc của Dư Văn Võ, sau khi đến làm, gã đã chốt cửa phòng, một mình ngồi ở bên trong.
Gã cũng đã đọc báo ngày hôm nay, sau khi xem xong liền thành ra cái bộ dạng này.
Gã cố gắng nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại. Chuyện ngày hôm qua đã bị truyền ra ngoài, hơn nữa còn thảm hại vượt cả sức tưởng tượng của gã. Nhiều tờ báo cùng tiến hành đưa tin.
Chưa kể đến những tờ báo khác, chỉ cần là mấy cái dấu chấm hỏi nghiêm khắc của báo tỉnh đã như những mũi tên đâm vào người của gã, khiến gã có cảm giác máu không ngừng chảy.
Dư Văn Võ cũng không ngu, có thần kinh mẫn cảm với chính trị. Sau khi cố sức kìm nén, nhẫn nại để đọc hết nội dung bài báo, gã hiểu rằng lần này gã toi chắc rồi. Chức vị Chủ tịch huyện tương lai đã mất.
Thậm chí muốn bảo vệ vị trí hiện tại trước mắt, gã cũng phải trả một cái giá thật lớn. Chỉ cần sơ sẩy, địa vị hiện tại của gã cũng sẽ mất đi luôn.
-Reng reng reng!
Chiếc điện thoại bàn của gã reo lên. Do dự một lát, Dư Văn Vũ mới bắt máy.
-Đại ca!
Nghe điện, Dư Văn Võ vội vàng kêu lên một tiếng. Đây là đại ca của gã, cũng là ủy viên thường vụ gọi điện đến.
Có tin tức gì, ông ta cũng đều thông báo cho gã trước.
-Vâng, em hiểu rồi. Em biết, anh cứ yên tâm. Em sẽ không manh động nữa.
Một lúc sau, Dư Văn Võ mới đặt điện thoại xuống, khuôn mặt tái nhợt.
Sự việc còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của gã. Trên thành phố vừa mở cuộc họp để tiến hành xử lí chuyện của gã.
Lãnh đạo thành phố đã đưa ra quyết định, tạm thời đình chỉ mọi chức vụ của gã trước. Quyết định sẽ được thông báo xuống rất nhanh thôi. Đại ca gã bảo gã yên tâm nghỉ ngơi, đợi qua đận này rồi tính.
Đại ca còn khuyên gã rằng đây là không còn cách nào nên mới phải đưa ra quyết định. Hậu quả gã gây ra quá lớn, còn lớn hơn cả chuyện thằng con gã đập phá xe của người ta. Hôm nay thành phố nhận được không ít cuộc điện thoại của tỉnh. Nếu không xử lí gã, cấp trên sẽ cử người xuống điều tra, kết quả có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tạm thời cách chức gã thực ra cũng là để bảo vệ gã.
Kết quả này thật sự khiến Dư Văn Võ bất ngờ. Nếu biết trước rằng đây chính là kết quả mà ngày hôm qua chính mình đã đưa tay ra đón lấy, gã chắc chắn sẽ không làm như vậy, thấm chí không đến cả Cục công an nữa.
Nếu biết trước thằng con sẽ gây ra chuyện đập xe tày đình thì gã đã nhốt Dư Dũng ở nhà.
Đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn rồi, không bao giờ cứu vãn lại được.
Quyết định Dư Văn Võ bị cách chức tạm thời sáng nay đã thông báo ra toàn huyện. Có rất nhiều người thông cảm với gã. Chuyện này vốn không phức tạp như vậy, cũng không phiền phức như vậy. Nhưng một khi có truyền thông nhúng tay vào thì sự việc sẽ lập tức trở nên phức tạp.
Tuy nhiên cũng chỉ là thông cảm, chứ không có thương cảm.
Đen đủi thì chẳng ai có cách gì được. Dư Văn Võ chỉ có thể nói là vận đen, ở đời sau này cũng có người như vậy. Vì nói sai một câu, hút sai một bao thuốc lá, cuối cùng bị xử phạt mất chức. Kể ra như vậy còn đen đủi hơn gã nhiều.
Ngoài Dư Văn Võ ra thì kẻ thảm hại còn lại chính là Dư Dũng.
Đại thiếu gia cầm côn đập phá xe Trương Dương bây giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện.
Sự hoảng sợ và cú sốc mà gã đến giờ vẫn chưa dứt, , trên người còn thường xuyên đổ mồ hôi lạnh, đôi khi còn nói lảm nhảm, thậm chí còn mê sảng.
Đã có người đề nghị đưa gã vào bệnh viện tâm thần. Bộ dạng của gã bây giờ rõ ràng là thần kinh có vấn đề.
Không có ai biết, cho dù có đem gã đến bệnh viện tâm thần cũng không có cách nào. Hiệu quả của đuôi cáo chồn độc không ngờ khi phát tác lại khiến người ta bị điên loạn, thân kinh có vấn đề. Kết quả này e rằng đến Trương Dương cũng không ngờ tới.
Thời gian trôi đi rất chậm chạp, những nhà báo ở Liệt Sơn đều đã tản đi.
Luật sư Hồ đã tiến hành khởi tố xong. Dư Dũng tuy bị khai trừ khỏi Cục công an thành phố, nhưng lúc trước dù sao gã cũng là viên chức trong nhà nước, không thể thoát khỏi các trách nhiệm liên quan được.
Còn ở Cục công an huyện, vụ án Dư Văn Võ đã đánh Trương Dương, cuối cùng đã có kết quả. Bất kể là ở huyện hay ở thành phố đều muốn sớm làm rõ vụ án này. Vụ kiện này có luật sư Hồ nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đầu tiên là bồi thường, chiếc xe Mercedes Benz của Trương Dương do Dư Dũng và Cục công an thành phố cùng gánh vác, Công an huyện cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Bây giờ Dư Dũng đã bị điên, khoản bồi thường này tạm thời chưa lấy được, còn những khoản bồi thường khác thì đều nhanh chóng đến tay Trương Dương.
Tiếp theo chính là phòng Công an huyện, cục trưởng Từ Trạch Quang khai trừ kép, một số cảnh sát liên quan tới vụ án này cũng đều bị xử phạt.
Vụ án lần này cuối cùng cũng phải có người đứng ra nhận chịu trách nhiệm. Từ Trạch Quang trở thành kẻ xui xẻo này. Ai bảo thằng cha đó ngu ngốc kéo chiếc xe Mercedes Benz của Trương Dương vào trong sân của Cục công an bọn họ, lại còn để cho Dư Văn Vũ đánh Trương Dương.
Khai trừ kép, không bị truy cứu trách nhiệm gì khác đã coi như may mắn cho hắn ta.
Cuối cùng là xử lí Dư Văn Võ, giám định thương tích nhẹ của Trương Dương khiến gã đau đầu rất nhiều. Sau cùng còn bị tạm giam mười lăm ngày. Đây còn là kết quả của sự nỗ lực của gã, nếu không gã còn có thể phải chịu hình phạt nặng hơn.
Sau đó, Dư Văn Võ trở về thành phố tạm thời nghỉ ngơi, chờ đợi cơ hội tái nhậm chức.
Cho dù gã có thể tái nhậm chức nhưng con đường công danh này cũng đã hạn chế rất nhiều, không có khả năng thăng tiến như trước. Dù sao gã cũng sẽ giữ lấy một vết nhơ ảnh hưởng dài dài đến tương lai phát triển của gã.
Kết quả của gã coi như còn đỡ hơn của Từ Trạch Quang một chút.
Nhưng gã không hề biết rằng có người luôn dõi theo gã. Chuyện Dư Dũng đập phá xe của Trương Dương khiến Tô Triển Đào vẫn luôn canh cánh trong lòng. Dư Dũng điên rồi, nhưng món nợ này Tô công tử đã tính lên đầu của gã.
Bây giờ còn đang ồn ào, Tô Triển Đào không đi làm gì cả. Đợi thêm một thời gian nữa, gã sẽ tìm cơ hội trả đũa Dư Văn Võ. Tô công tử gã tuyệt đối có năng lực này.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều để sau hãy bàn. Đối với Trương Dương mà nói thì chuyện này đã được giải quyết triệt để. Hắn và Mễ Tuyết cũng nhận được sự ủng hộ của người nhà, coi như là cục diện mọi người đều vui.
/1041
|