Trương Dương cũng chú ý đến mặt cắt, ánh mắt cũng kinh ngạc.
Ông chủ Lục đứng sau lưng hắn lúc này hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn mặt cắt Hoàng Hải vừa mới rửa, khuôn mặt đầy vẻ không dám tin.
-Cạch!
Chậu nước trong tay Hoàng Hải rơi thẳng xuống đất, vang lên âm thanh không nhỏ.
Đây là chậu nước sứ kiểu cũ, bên ngoài là sắt bên trong là sứ, rất chắc căn bản là không sợ vỡ, chậu như vậy hiện nay rất khó kiếm, sau này càng là chuyện hi hữu, đều được thay thế bằng chậu nhựa rất nhẹ.
-Đầy, đầy màu xanh!
Khoảng một phút sau, Hoàng Hải mới chầm chậm nói.
Khâu Tĩnh Hoan bên cạnh anh ta cũng gật đầu xác nhận, đầy màu xanh, trước mặt họ là một màu xanh rất đẹp, toàn bộ mặt cắt phỉ thúy đều là màu xanh lục, trông rất đẹp mắt.
-Loại thủy tinh!
Ông chủ Lục cảm thấy cổ họng rất khô, lại rất ngứa, ông cố gắng thốt ra ba chữ.
Đáng tiếc cổ họng ông không tốt ba chữ thốt ra vừa khàn vừa khô, làm người nghe không thoải mái.
Âm thanh không dễ chịu, nhưng ý nghĩa của ba chữ kia vô cùng khác.
Loại thủy tinh, là loại tốt nhất trong các loại phỉ thúy, kiếp trước Trương Dương cũng có một sợi dây chuyền tượng Phật loại thủy tinh, không phải mãn lục, nhưng giá trị đã vài triệu.
Đó chỉ là dây chuyền, còn trước mắt là một khối rất lớn, lớn hơn so với mặt dây chuyền nhiều.
Cho dù giá cả hiện nay chưa khủng bố như sau này, nhưng đây cũng là trân phẩm khó gặp, bảo bối thực sự.
-Chít chít chít!
Vô Ảnh lại ló đầu ra kêu với Trương Dương.
Bộ dạng của nó rõ ràng đang tranh công, đây là bảo bối do nó tìm cho Trương Dương.
Nhưng nói vậy cũng không sai, không có Vô Ảnh ở đây, tảng đá quỷ quái này Trương Dương chẳng thèm liếc mắt đến chứ đừng nói là mua nó về mở ra.
Cũng giải thích như vậy, nếu người mở đá không phải hắn, dao đầu tiên cắt ra sương mù đen, chắc hẳn đã lẳng qua một bên, cho rằng phế thạch cần xử lý, còn mảnh phỉ thúy ẩn bên trong có vận mệnh thế nào sẽ chẳng ai biết cả.
Có thể, nó sẽ biến thành một tảng đá bình thường, mãi mãi bị chôn dưới lòng đất, chẳng biết khi nào mới xuất hiện lần nữa.
-Loại thủy tinh, là loại thủy tinh!
-Mãn lục, còn mãn lục nữa, không phải là Lục đế vương chứ?
Sáu bảy người đứng quanh cuối cùng cũng phản ứng, kêu lên.
Chợ này không nhỏ, nhưng chỉ nổi danh khắp mấy tỉnh đông nam, không thể so với chợ đổ thạch Myanmar, Vân Nam.
Đừng nói bên đó, ngay cả Bình Châu, Phật Sơn, Quảng Đông cũng mạnh hơn bên này rất nhiều, những người chơi lớn thực sự đều ở bên đó.
Cho nên ở chỗ bọn họ, rất khó mở ra được phỉ thúy tốt, bình thường loại băng đã khó thấy rồi, còn loại thủy tinh, cũng chỉ xuất hiện có hai lần, một lần là năm trước, một lần là năm kia.
Hai lần đó, đều tạo ra chấn động không nhỏ, tuy nhiên hai lần mở đó đều là thủy tinh bình thường, không mãn lục, năm ngoái là loại thủy tinh vô sắc, khiến người ta tiếc nuối rất lâu.
Tảng trước mặt, chỉ cần là người chơi đổ thạch từng trải đều có thể nhận ra, đó thực sự là loại thủy tinh, thực sự mãn lục, đây là loại phỉ thúy tốt nhất.
Mấy người kêu to lên, thu hút những người khác chạy tới, mấy người tới đây sau khi nhìn mặt cắt, ánh mắt đều lập tức thay đổi.
Những người đến sau cũng kêu lên:
-Loại thủy tinh!
Nhìn thấy mãn lục họ như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh vậy, suýt chút nữa là nằm xuống đất lăn lộn rồi.
-Loại thủy tinh, đúng là loại thủy tinh, còn là loại thủy tinh mãn lục nữa!
Hoàng Hải không để ý đến cái chậu dưới đất bước qua, ngón tay khẽ sờ sờ phỉ thúy trên mặt cắt.
Phỉ thúy loại thủy tinh anh ta đã gặp, thậm chí bản thân cũng có một khối, nhưng loại thủy tinh mãn lục thì không nữa, hơn nữa mảnh phỉ thúy kia là do anh ta bỏ tiền ra mua.
Mua được thứ này, so với tự mình mở ra hoàn toàn khác nhau.
Lúc này trong lòng Hoàng Hải đột nhiên ghen tỵ với Khâu Tĩnh Hoan, anh hối hận vì vừa rồi sao mình không kiên trì, giúp Trương Dương mở tảng nguyên liệu thô này.
Nếu như anh là người mở, khối phỉ thúy loại thủy tinh này chẳng khác nào được chào đời nhờ bàn tay anh, đối với anh mà nói ý nghĩa không giống nhau.
Đã chơi đổ thạch mấy năm rồi, phỉ thúy loại thủy tinh anh trước nay chưa từng mở được chứ đừng nói là loại thủy tinh mãn lục.
-Đúng vậy, loại thủy tinh mãn lục, đây là Ngọc đế vương hay ngọc lục bảo?
Khâu Tĩnh Hoan cũng nhào đến, cẩn thận nhìn, nghe Hoàng Hải nói vậy, anh ta không kìm được gật đầu, nhẹ giọng nói.
Câu nói của anh ta làm Hoàng Hải thoáng sửng sốt, vội vàng xem cẩn thận.
Ngọc lục bảo, ngọc đến vương đều là hàng cực phẩm, điểm khác biệt là ngọc đế vương tinh khiết hơn so với ngọc lục bảo, cho nên ngọc đế vương là màu xanh lục đẹp nhất, có giá cao nhất trong các loại phỉ thúy màu lục.
Ngọc lục bảo kém hơn ngọc đế vương một chút, nhưng cũng không tệ chút nào, ở đời sau, một miếng ngọc lục bảo, cho dù ít nước, thì cái giá của nó cũng không thấp hơn sáu con số, bây giờ thì không khoa trương như vậy, nhưng vẫn rất quý.
-Đáng tiếc, là ngọc lục bảo!
Hoàng Hải nhìn một lúc, cuối cùng lắc đầu, còn mang chút tiếc nuối.
Kỳ thực ngọc đế vương cũng là ngọc lục bảo, chỉ có điều chất lượng tốt hơn ngọc lục bảo, là loại đẹp nhất trong các màu lục, cho nên mới đặt tên là đế vương.
Khối phỉ thúy này, không thể đạt đến trình độ đế vương, nhưng chỉ cần là loại ngọc lục bảo thì giá trị sẽ không thấp, càng không cần phải nói, đây là loại thủy tinh tốt nhất, loại thủy tinh trong suốt.
Nguyên liệu phỉ thúy như vậy, đừng nói ở đây, trong cả nước thậm chí trên toàn thế giới, chỉ cần là nơi thích phỉ thúy, mọi người đều theo đuổi những nguyên liệu cực phẩm, từ trước đến nay đều là ra giá mà chả ai bán.
Điểm này, ở hậu thế cũng vậy.
-Tôi xem, cho tôi xem thử!
Ông chủ Lục liều lĩnh chen vào bên cạnh Hoàng Hải, ánh mắt ông đăm đăm, sâu trong đáy mắt còn có một tia tham lam.
Ngọc lục bảo loại thủy tinh, giá trị của loại phỉ thúy này bao nhiêu ông biết rõ, nói không chút khoa trương, loại phỉ thúy này chỉ cần mở ra đủ khối đủ lượng, đổi vài cái Ngọc Nhã Trai của ông cũng không thành vấn đề.
Tổng tài sản Nhã Ngọc Trai của ông chỉ khoảng hai ba triệu, hơn nữa vẫn còn đang nợ ngân hàng.
-Tiểu tử, mày được lắm, đợi về tao sẽ thưởng cho mày!
Trương Dương mỉm cười, nhưng hắn không kích động như những người xung quanh.
Nói cho cùng, hắn cũng không phải một người chơi đổ thạch thực sự, chẳng qua chỉ vì Vô Ảnh chọn tảng đá kia, nên hắn mới mua tảng đá mở ra thử.
Đây coi như là thử năng lực tìm bảo vật của Vô Ảnh.
Kết quả không khiến Trương Dương thất vọng, phỉ thúy ngọc lục bảo loại thủy tinh, coi như là một bảo vật không tệ. Năng lực của Vô Ảnh coi như đã được nghiệm chứng.
Phỉ thúy ẩn trong tảng đá, cái gì tốt nhất nó cũng biết, điều này khiến Trương Dương càng thêm tin tưởng nó/
Trong lúc mọi người đều kích động vì lục bảo ngọc loại thủy tinh. Trong lòng hắn lại muốn đi vào thâm sơn để kiếm thiên tàng địa bảo.
Đối với Trương Dương mà nói, phỉ thúy có đẹp, cũng không hấp dẫn bằng những bảo bối thực sự trong núi.
Mấy thứ đó đối với hắn mới quan trọng nhất, lọt vào tay hắn mới có thể phát huy được giá trị quan trọng nhất.
-Đúng là loại thủy tinh!
-Ngọc lục bảo loại thủy tinh, nhiều năm nay đây là lần tăng mạnh nhất của chúng ta đấy!
-Cát hắc ô mở ra được ngọc lục bảo loại thủy tinh, đúng là thần kỳ, các người biết không, hình như tảng nguyên liệu thô này chỉ mua có mấy trăm tệ thôi!
Trong một thời gian ngắn ngủi, đã có hơn 200 người tụ tập, đông hơn nhiều so với lúc Hoàng Hải mở đá.
Ngoài ra những người đứng trước máy mở đá khác đều chạy về phía họ, mở ra loại thủy tinh đã đủ hấp dẫn người ta rồi chứ đừng nói đến loại phỉ thúy cực phẩm ngọc lục bảo loại thủy tinh này.
-Người này may mắn thật!
-Đúng vậy, phỉ thúy tốt như vậy giá bao nhiêu nhỉ?
-Tôi thấy tảng nguyên liệu thô này rồi, là ở Nhã Ngọc Trai đấy, sao trước đây tôi lại không mua nó nhỉ?
Ngời mới đến cũng kêu to lên, không lâu sau, xung quanh người người chen lấn, khoảng năm sáu trăm người, những người đứng bên ngoài chẳng thấy được bên trong, những người vóc dáng thấp bé cứ kêu ầm lên.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đã tập trung sang đây.
Những máy mở đá khác chỉ có vài người ít ỏi, tuy nhiên những người này đều đứng ngồi không yên, dù là những người đang mở đá cũng đều ngừng lại, vội vàng chạy qua bên này.
Những người đã cắt được một nữa không thể đi được thì vẻ mặt đau khổ, hy vọng tảng nguyên liệu thô của mình nhanh chóng cắt xong, như vậy mới có thể chạy đi xem thử, bọn họ chẳng còn tâm trí đâu mà mở nguyên liệu thô nữa.
Trừ họ, những người đang xem nguyên liệu thô cũng không ngừng chạy ra ngoài.
Bình thường đừng nói là loại thủy tinh, chỉ cần là loại phỉ thúy lục có chút giá trị xuất hiện đã hấp dẫn sức chú ý của nhiều người rồi, giờ xuất hiện ngọc lục bảo loại thủy tinh, chả trách mọi người lại ùa tới nhanh như vậy.
Phỉ thúy loại thủy tinh, nhiều người cả đời chưa từng thấy.
Cả chợ trên ngàn người lúc này có đến hơn 900 người tụ tập quanh Trương Dương. chỉ những người thực sự không thể nào chạy đến được mới không đến.
Chẳng hạn như nhân viên thu ngân ở các tiệm, bọn họ không thể bỏ công việc của mình chạy đến đây, họ chỉ đành ở sốt ruột ngồi trông cửa hàng, chờ người bên này đem tin tức về cho họ.
Những người đến sau, đều bị chặn ở bên ngoài, căn bản không thể nhìn thấy được tình hình bên trong, tình hình bất đắc dĩ một số người còn đi kiếm bàn ghế, đứng lên cho cao để nhìn vào bên trong.
-Trương, Trương tiên sinh, tôi sẽ mua tảng nguyên liệu thô này của anh, năm trăm ngàn, tôi lập tức đưa tiền ngay cho anh!
Ông chủ Lục ngồi một lúc, mới run rẩy đứng dậy, nói với Trương Dương, cũng may là ông chưa quên mất tên Trương Dương.
Năm trăm ngàn, hẳn là không ít, trong lòng ông cầu mong người thanh niên này nhanh chóng đồng ý, như vậy mới có thể lừa được tảng nguyên liệu thô này về tay.
-Anh mới cắt một dao, có bao nhiêu phỉ thúy vẫn chưa biết, tôi đưa anh năm trăm ngàn, mạo hiểm tiếp theo tôi gánh vác!
Thấy Trương Dương không nói gì, ông ta vội vàng nói, ông còn cố ý áp chế trái tim đang đập mạnh của mình, đáng tiếc tia tham lam thỉnh thoảng hiện lên trong mắt ông đã bán đứng ông.
-Đê tiện!
-Vô sỉ!
Xung quanh lập tức nhiều người kêu lên, nếu là vật liệu thô phỉ thúy khác, cái giá năm trăm ngàn quả không ít, nhưng ngọc lục bảo loại thủy tinh, cái giá đó thực sự kém xa.
Ông chủ Lục đứng sau lưng hắn lúc này hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn mặt cắt Hoàng Hải vừa mới rửa, khuôn mặt đầy vẻ không dám tin.
-Cạch!
Chậu nước trong tay Hoàng Hải rơi thẳng xuống đất, vang lên âm thanh không nhỏ.
Đây là chậu nước sứ kiểu cũ, bên ngoài là sắt bên trong là sứ, rất chắc căn bản là không sợ vỡ, chậu như vậy hiện nay rất khó kiếm, sau này càng là chuyện hi hữu, đều được thay thế bằng chậu nhựa rất nhẹ.
-Đầy, đầy màu xanh!
Khoảng một phút sau, Hoàng Hải mới chầm chậm nói.
Khâu Tĩnh Hoan bên cạnh anh ta cũng gật đầu xác nhận, đầy màu xanh, trước mặt họ là một màu xanh rất đẹp, toàn bộ mặt cắt phỉ thúy đều là màu xanh lục, trông rất đẹp mắt.
-Loại thủy tinh!
Ông chủ Lục cảm thấy cổ họng rất khô, lại rất ngứa, ông cố gắng thốt ra ba chữ.
Đáng tiếc cổ họng ông không tốt ba chữ thốt ra vừa khàn vừa khô, làm người nghe không thoải mái.
Âm thanh không dễ chịu, nhưng ý nghĩa của ba chữ kia vô cùng khác.
Loại thủy tinh, là loại tốt nhất trong các loại phỉ thúy, kiếp trước Trương Dương cũng có một sợi dây chuyền tượng Phật loại thủy tinh, không phải mãn lục, nhưng giá trị đã vài triệu.
Đó chỉ là dây chuyền, còn trước mắt là một khối rất lớn, lớn hơn so với mặt dây chuyền nhiều.
Cho dù giá cả hiện nay chưa khủng bố như sau này, nhưng đây cũng là trân phẩm khó gặp, bảo bối thực sự.
-Chít chít chít!
Vô Ảnh lại ló đầu ra kêu với Trương Dương.
Bộ dạng của nó rõ ràng đang tranh công, đây là bảo bối do nó tìm cho Trương Dương.
Nhưng nói vậy cũng không sai, không có Vô Ảnh ở đây, tảng đá quỷ quái này Trương Dương chẳng thèm liếc mắt đến chứ đừng nói là mua nó về mở ra.
Cũng giải thích như vậy, nếu người mở đá không phải hắn, dao đầu tiên cắt ra sương mù đen, chắc hẳn đã lẳng qua một bên, cho rằng phế thạch cần xử lý, còn mảnh phỉ thúy ẩn bên trong có vận mệnh thế nào sẽ chẳng ai biết cả.
Có thể, nó sẽ biến thành một tảng đá bình thường, mãi mãi bị chôn dưới lòng đất, chẳng biết khi nào mới xuất hiện lần nữa.
-Loại thủy tinh, là loại thủy tinh!
-Mãn lục, còn mãn lục nữa, không phải là Lục đế vương chứ?
Sáu bảy người đứng quanh cuối cùng cũng phản ứng, kêu lên.
Chợ này không nhỏ, nhưng chỉ nổi danh khắp mấy tỉnh đông nam, không thể so với chợ đổ thạch Myanmar, Vân Nam.
Đừng nói bên đó, ngay cả Bình Châu, Phật Sơn, Quảng Đông cũng mạnh hơn bên này rất nhiều, những người chơi lớn thực sự đều ở bên đó.
Cho nên ở chỗ bọn họ, rất khó mở ra được phỉ thúy tốt, bình thường loại băng đã khó thấy rồi, còn loại thủy tinh, cũng chỉ xuất hiện có hai lần, một lần là năm trước, một lần là năm kia.
Hai lần đó, đều tạo ra chấn động không nhỏ, tuy nhiên hai lần mở đó đều là thủy tinh bình thường, không mãn lục, năm ngoái là loại thủy tinh vô sắc, khiến người ta tiếc nuối rất lâu.
Tảng trước mặt, chỉ cần là người chơi đổ thạch từng trải đều có thể nhận ra, đó thực sự là loại thủy tinh, thực sự mãn lục, đây là loại phỉ thúy tốt nhất.
Mấy người kêu to lên, thu hút những người khác chạy tới, mấy người tới đây sau khi nhìn mặt cắt, ánh mắt đều lập tức thay đổi.
Những người đến sau cũng kêu lên:
-Loại thủy tinh!
Nhìn thấy mãn lục họ như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh vậy, suýt chút nữa là nằm xuống đất lăn lộn rồi.
-Loại thủy tinh, đúng là loại thủy tinh, còn là loại thủy tinh mãn lục nữa!
Hoàng Hải không để ý đến cái chậu dưới đất bước qua, ngón tay khẽ sờ sờ phỉ thúy trên mặt cắt.
Phỉ thúy loại thủy tinh anh ta đã gặp, thậm chí bản thân cũng có một khối, nhưng loại thủy tinh mãn lục thì không nữa, hơn nữa mảnh phỉ thúy kia là do anh ta bỏ tiền ra mua.
Mua được thứ này, so với tự mình mở ra hoàn toàn khác nhau.
Lúc này trong lòng Hoàng Hải đột nhiên ghen tỵ với Khâu Tĩnh Hoan, anh hối hận vì vừa rồi sao mình không kiên trì, giúp Trương Dương mở tảng nguyên liệu thô này.
Nếu như anh là người mở, khối phỉ thúy loại thủy tinh này chẳng khác nào được chào đời nhờ bàn tay anh, đối với anh mà nói ý nghĩa không giống nhau.
Đã chơi đổ thạch mấy năm rồi, phỉ thúy loại thủy tinh anh trước nay chưa từng mở được chứ đừng nói là loại thủy tinh mãn lục.
-Đúng vậy, loại thủy tinh mãn lục, đây là Ngọc đế vương hay ngọc lục bảo?
Khâu Tĩnh Hoan cũng nhào đến, cẩn thận nhìn, nghe Hoàng Hải nói vậy, anh ta không kìm được gật đầu, nhẹ giọng nói.
Câu nói của anh ta làm Hoàng Hải thoáng sửng sốt, vội vàng xem cẩn thận.
Ngọc lục bảo, ngọc đến vương đều là hàng cực phẩm, điểm khác biệt là ngọc đế vương tinh khiết hơn so với ngọc lục bảo, cho nên ngọc đế vương là màu xanh lục đẹp nhất, có giá cao nhất trong các loại phỉ thúy màu lục.
Ngọc lục bảo kém hơn ngọc đế vương một chút, nhưng cũng không tệ chút nào, ở đời sau, một miếng ngọc lục bảo, cho dù ít nước, thì cái giá của nó cũng không thấp hơn sáu con số, bây giờ thì không khoa trương như vậy, nhưng vẫn rất quý.
-Đáng tiếc, là ngọc lục bảo!
Hoàng Hải nhìn một lúc, cuối cùng lắc đầu, còn mang chút tiếc nuối.
Kỳ thực ngọc đế vương cũng là ngọc lục bảo, chỉ có điều chất lượng tốt hơn ngọc lục bảo, là loại đẹp nhất trong các màu lục, cho nên mới đặt tên là đế vương.
Khối phỉ thúy này, không thể đạt đến trình độ đế vương, nhưng chỉ cần là loại ngọc lục bảo thì giá trị sẽ không thấp, càng không cần phải nói, đây là loại thủy tinh tốt nhất, loại thủy tinh trong suốt.
Nguyên liệu phỉ thúy như vậy, đừng nói ở đây, trong cả nước thậm chí trên toàn thế giới, chỉ cần là nơi thích phỉ thúy, mọi người đều theo đuổi những nguyên liệu cực phẩm, từ trước đến nay đều là ra giá mà chả ai bán.
Điểm này, ở hậu thế cũng vậy.
-Tôi xem, cho tôi xem thử!
Ông chủ Lục liều lĩnh chen vào bên cạnh Hoàng Hải, ánh mắt ông đăm đăm, sâu trong đáy mắt còn có một tia tham lam.
Ngọc lục bảo loại thủy tinh, giá trị của loại phỉ thúy này bao nhiêu ông biết rõ, nói không chút khoa trương, loại phỉ thúy này chỉ cần mở ra đủ khối đủ lượng, đổi vài cái Ngọc Nhã Trai của ông cũng không thành vấn đề.
Tổng tài sản Nhã Ngọc Trai của ông chỉ khoảng hai ba triệu, hơn nữa vẫn còn đang nợ ngân hàng.
-Tiểu tử, mày được lắm, đợi về tao sẽ thưởng cho mày!
Trương Dương mỉm cười, nhưng hắn không kích động như những người xung quanh.
Nói cho cùng, hắn cũng không phải một người chơi đổ thạch thực sự, chẳng qua chỉ vì Vô Ảnh chọn tảng đá kia, nên hắn mới mua tảng đá mở ra thử.
Đây coi như là thử năng lực tìm bảo vật của Vô Ảnh.
Kết quả không khiến Trương Dương thất vọng, phỉ thúy ngọc lục bảo loại thủy tinh, coi như là một bảo vật không tệ. Năng lực của Vô Ảnh coi như đã được nghiệm chứng.
Phỉ thúy ẩn trong tảng đá, cái gì tốt nhất nó cũng biết, điều này khiến Trương Dương càng thêm tin tưởng nó/
Trong lúc mọi người đều kích động vì lục bảo ngọc loại thủy tinh. Trong lòng hắn lại muốn đi vào thâm sơn để kiếm thiên tàng địa bảo.
Đối với Trương Dương mà nói, phỉ thúy có đẹp, cũng không hấp dẫn bằng những bảo bối thực sự trong núi.
Mấy thứ đó đối với hắn mới quan trọng nhất, lọt vào tay hắn mới có thể phát huy được giá trị quan trọng nhất.
-Đúng là loại thủy tinh!
-Ngọc lục bảo loại thủy tinh, nhiều năm nay đây là lần tăng mạnh nhất của chúng ta đấy!
-Cát hắc ô mở ra được ngọc lục bảo loại thủy tinh, đúng là thần kỳ, các người biết không, hình như tảng nguyên liệu thô này chỉ mua có mấy trăm tệ thôi!
Trong một thời gian ngắn ngủi, đã có hơn 200 người tụ tập, đông hơn nhiều so với lúc Hoàng Hải mở đá.
Ngoài ra những người đứng trước máy mở đá khác đều chạy về phía họ, mở ra loại thủy tinh đã đủ hấp dẫn người ta rồi chứ đừng nói đến loại phỉ thúy cực phẩm ngọc lục bảo loại thủy tinh này.
-Người này may mắn thật!
-Đúng vậy, phỉ thúy tốt như vậy giá bao nhiêu nhỉ?
-Tôi thấy tảng nguyên liệu thô này rồi, là ở Nhã Ngọc Trai đấy, sao trước đây tôi lại không mua nó nhỉ?
Ngời mới đến cũng kêu to lên, không lâu sau, xung quanh người người chen lấn, khoảng năm sáu trăm người, những người đứng bên ngoài chẳng thấy được bên trong, những người vóc dáng thấp bé cứ kêu ầm lên.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đã tập trung sang đây.
Những máy mở đá khác chỉ có vài người ít ỏi, tuy nhiên những người này đều đứng ngồi không yên, dù là những người đang mở đá cũng đều ngừng lại, vội vàng chạy qua bên này.
Những người đã cắt được một nữa không thể đi được thì vẻ mặt đau khổ, hy vọng tảng nguyên liệu thô của mình nhanh chóng cắt xong, như vậy mới có thể chạy đi xem thử, bọn họ chẳng còn tâm trí đâu mà mở nguyên liệu thô nữa.
Trừ họ, những người đang xem nguyên liệu thô cũng không ngừng chạy ra ngoài.
Bình thường đừng nói là loại thủy tinh, chỉ cần là loại phỉ thúy lục có chút giá trị xuất hiện đã hấp dẫn sức chú ý của nhiều người rồi, giờ xuất hiện ngọc lục bảo loại thủy tinh, chả trách mọi người lại ùa tới nhanh như vậy.
Phỉ thúy loại thủy tinh, nhiều người cả đời chưa từng thấy.
Cả chợ trên ngàn người lúc này có đến hơn 900 người tụ tập quanh Trương Dương. chỉ những người thực sự không thể nào chạy đến được mới không đến.
Chẳng hạn như nhân viên thu ngân ở các tiệm, bọn họ không thể bỏ công việc của mình chạy đến đây, họ chỉ đành ở sốt ruột ngồi trông cửa hàng, chờ người bên này đem tin tức về cho họ.
Những người đến sau, đều bị chặn ở bên ngoài, căn bản không thể nhìn thấy được tình hình bên trong, tình hình bất đắc dĩ một số người còn đi kiếm bàn ghế, đứng lên cho cao để nhìn vào bên trong.
-Trương, Trương tiên sinh, tôi sẽ mua tảng nguyên liệu thô này của anh, năm trăm ngàn, tôi lập tức đưa tiền ngay cho anh!
Ông chủ Lục ngồi một lúc, mới run rẩy đứng dậy, nói với Trương Dương, cũng may là ông chưa quên mất tên Trương Dương.
Năm trăm ngàn, hẳn là không ít, trong lòng ông cầu mong người thanh niên này nhanh chóng đồng ý, như vậy mới có thể lừa được tảng nguyên liệu thô này về tay.
-Anh mới cắt một dao, có bao nhiêu phỉ thúy vẫn chưa biết, tôi đưa anh năm trăm ngàn, mạo hiểm tiếp theo tôi gánh vác!
Thấy Trương Dương không nói gì, ông ta vội vàng nói, ông còn cố ý áp chế trái tim đang đập mạnh của mình, đáng tiếc tia tham lam thỉnh thoảng hiện lên trong mắt ông đã bán đứng ông.
-Đê tiện!
-Vô sỉ!
Xung quanh lập tức nhiều người kêu lên, nếu là vật liệu thô phỉ thúy khác, cái giá năm trăm ngàn quả không ít, nhưng ngọc lục bảo loại thủy tinh, cái giá đó thực sự kém xa.
/1041
|