Thần Y Thánh Thủ

Chương 245: Đây chính là linh dược

/1041


Ngô lão đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Trương Dương lập tức đứng lên.

Ông ta biết hôm nay Trương Dương phải cho cháu gái mình uống thuốc, còn là linh dược rất quan trọng. Về linh dược, ông không hiểu biết mấy, tuy nhiên, ông cũng biết thuốc này không đơn giản.

Cho nên ông mới tặng nhà trước một ngày, như vậy có thể yên tâm tiếp nhận sự trị liệu của Trương Dương.

-Bác sĩ Trương, có phải nghỉ ngơi trước không?

Ngô lão đi tới chào hỏi. Ngô Yến thì ôm Tia Chớp đang chơi bên cạnh. Vô Ảnh cũng đi theo, thấy cô bé này chỉ ôm Tia Chớp không ôm mình, vội kêu ầm ĩ.

Vô Ảnh cũng có một bộ lông trắng muốt. Ngô Yến hình như hơi sợ nó, tuy nhiên cuối cùng cũng để nó bò lên người mình.

Hai con vật kia, lại đang kêu loạn lên.

-Không phải nghỉ ngơi, bắt đầu đi, hôm nay càng sớm càng tốt.

Trương Dương mỉm cười lắc đầu, hành châm hôm nay không phải trọng điểm, uống thuốc mới là mấu chốt. Trương Dương chỉ có thể cố gắng phát huy tác dụng của linh dược, như vậy mới có thể có khả năng lớn nhất khiến bệnh tình thuyên giảm.

Về phần chữa khỏi bệnh hoàn toàn, tiên quả đan hiện nay vẫn chưa làm được. Bệnh tình của cô ấy quá nặng. Nếu sau này có linh dược tốt hơn, vậy còn có hy vọng.

-Được, Yến Yến, lại đây.

Ngô lão mỉm cười gật đầu, gọi Ngô Yến một tiếng. Cô bé hình như còn chưa chơi xong, đặt Tia Chớp xuống có vẻ không nỡ, lúc này mới chạy tới.

Cô cũng biết, chuyện quan trọng nhất đối với cô hiện nay chính là chữa bệnh.

Trương Dương cũng cười cười với cô, nói:

-Yến Yến, không phải lo lắng, từ hôm nay trở đi thì không phải châm cứu nữa, uống thuốc là được.

-Em biết rồi, em không sợ châm cứu, anh Trương Dương châm cứu không giống người khác, ghim kim vào rất thoải mái.

Cô bé gật đầu, nụ cười trên mặt Trương Dương càng rạng rỡ.

Dựa vào thủ pháp của hắn, hạ châm chắc chắn sẽ không bị đau. Từ lúc sáu tuổi, ông nội đã bắt đầu dạy hắn cách hành châm. Chỉ là mô hình, hắn đã ghim hỏng không biết bao nhiêu châm.

Từ nhỏ đã có cơ sở vững chắc như vậy, mới khiến con đường sau này rộng mở, danh tiếng nổi như cồn.

Những điều này đều được hắn thừa kế lại, tuy rằng hiện nay hắn mới hai mươi tuổi, nhưng kinh nghiệm của hắn lại tầm ba mươi năm, đây đều là của cải từ kiếp trước mang lại.

Rút ra ngân châm, Trương Dương từ từ chuẩn bị.

Ngô Yến đã ngoan ngoãn ngồi đó, thật ra cô rất thích Trương Dương châm cứu cho mình. Thích cảm giác như bên trong có dòng nước nóng hầm hập chảy.

Trên đầu, trên cổ, Trương Dương rất nhanh hạ tất cả châm. Ngô Yến lại tựa đầu trên ghế ngủ. Nội kình của Trương Dương không ngừng lưu động trong cơ thể cô, điều chỉnh thân thể cô trở về trạng thái tốt nhất.

Thời gian hôm nay dài hơn một chút so với bình thường. Bởi vì phải uống thuốc, khác so với bình thường một chút.

Kẹp xong tất cả châm, Trương Dương thở hắt ra, ngồi xuống ở một nơi không xa Ngô Yến. Hắn còn lấy ra sâm hoàn ngàn năm, trực tiếp nhét vào miệng.

Tiêu hao hôm nay lớn hơn so với bình thường, một lát thôi đã phải tiêu hao rất lớn, hắn nhất định phải duy trì nội kình ở trạng thái tốt nhất.

Sâm hoàn ngàn năm, lúc này không thể thiếu.

Ngô lão từ từ đi tới, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi nghỉ, cũng không quấy rầy. Tia Chớp và Vô Ảnh đều chạy tới, ngồi bên cạnh Trương Dương.

Nhìn bộ dáng của bọn chúng, như là đang làm vệ sĩ cho Trương Dương.

Khoảng nửa tiếng, Trương Dương mới mở mắt, trên mặt hắn hơi hồng hào.

Tác dụng hiện nay của sâm hoàn ngàn năm không bằng trước kia, tuy nhiên cũng không phải không có lợi ích. Tốc độ hấp thu hiện nay của hắn trở nên nhanh hơn, nửa giờ liền bổ sung toàn bộ nội kình tiêu hao khi nãy.

-Bác sĩ Trương, cậu sao rồi?

Thấy Trương Dương tỉnh lại, Ngô lão vội tiến lên hỏi một câu. Tâm trạng ông ta lúc này cũng có chút khẩn trương.

Hiệu quả trị liệu cuối cùng của Ngô Yến ra sao, liền xem hôm nay.

-Tôi không sao, có thể bắt đầu rồi.

Trương Dương đứng dậy, nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp đi tới bên cạnh Ngô Yến, nhẹ gẩy gẩy trên chiếc châm ở đỉnh đầu Ngô Yến.

Một lát sau, Ngô Yến liền mở mắt, có chút mơ hồ nhìn bọn họ. Đây là biểu hiện bình thường lúc tỉnh ngủ.

Từ trong túi vải, Trương Dương lấy ra hộp tiên quả đan. Vừa lấy hộp ra, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhảy tới, ánh mắt nhìn thẳng vào tay Trương Dương.

Trương Dương nhẹ nhàng mở hộp ra, một mùi thơn tinh khiết lập tức tản ra bốn phía.

Ngô lão nhìn viên thuốc bên trong hộp, trên mắt mang một tia khiếp sợ.

Thứ mùi thuốc này, kiếp này ông chưa từng được ngửi, chỉ ngửi mùi thuốc đã khiến cho tinh thần người ta phấn chấn, hiệu quả của thuốc có thể suy ra được.

Lúc này, ông rút cục hiểu vì sao Trương Dương lại cẩn trọng như vậy. Qua mấy ngày chuẩn bị mới cho Ngô Yến uống thuốc, cũng hiểu được, hai chữ linh dược rút cục có nghĩa gì.

Trước đây ông vốn đã nghĩ linh dược hẳn là tốt lắm, lúc thật sự nhìn thấy mới hiểu, tưởng tưởng trước đây của mình còn lâu mới kịp.

Đây là linh dược, tuy nhiên trong lòng Ngô lão, nó không thua gì thần dược.

Ít nhất ông sống nhiều năm như vậy, quen nhiều người trong ngành Trung y như vậy, từ trước tới nay chưa ai có loại mùi thuốc này, càng không có công hiệu thần kỳ chỉ ngửi đã sảng khoái tinh thần như vậy.

Sự xuất hiện của viên thuốc này, cũng khiến ông rất tin tưởng. Ông bắt đầu thực sự tin lời Trương Dương, tin hắn nhất định sẽ có thể cứu được cháu gái mình, khiến cho nó vui vẻ lớn lên.

-Xèo…

-Chít…

Tiên quả đan vừa lấy ra, hai con vật kia cũng đều kêu lên.

Tuy nhiên lần này bọn chúng không làm động tác đòi hỏi. Chúng như hiểu được viên linh dược này không thuộc về chúng, là dùng để trị bệnh cứu người cơ.

-Yến Yến, uống vào đi.

Trương Dương đưa viên thuốc tới trước mặt Ngô Yến, khẽ nói một câu.

Viên thuốc thơm nức này, cũng khiến tinh thần của Ngô Yến hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa viên thuốc này đặt trước mặt cô, khiến cô có cảm giác thèm ăn không không chế được.

Ngô Yến gật đầu, rồi mới nhận viên thuốc từ trong tay Trương Dương, trực tiếp đút vào miệng.

Khẽ nhai vài cái, cả viên thuốc bị cô nuốt vào bụng. Rất nhanh, sắc mặt cô liền trở nên đỏ bừng, vẻ mặt còn như có chút đau đớn.

Ngô lão lập tức có chút khẩn trương, bộ dạng của Ngô Yến hơi đáng sợ.

-Không sao, đây là phản ứng bình thường. Linh dược này chú yếu là quả ba màu, quả ba màu có ba quả, năm trăm năm kết một quả, 1500 năm mới có thể chín, nhất định phải hái trong vòng hai canh giờ sau khi trái chín, nếu không sẽ rơi xuống, trở thành thành phần dinh dưỡng cho cây mới.

Trương Dương khẽ giải thích, Ngô lão lập tức lại mở to mắt.

Năm năm trăm mới kết quả, ba quả chỉ có thể ra sau một ngàn năm, hơn nữa còn chỉ có thể hái trong vòng một canh giờ. Linh dược như vậy khó như nào, ông rốt cuộc cũng hiểu rồi.

Giờ phút này, ông thậm chí cảm thấy thù lao ông trả khi trước còn lâu mới đủ. Linh dược như vậy, tuyệt đối là bảo bối tiền cũng không mua được.

-Vù…

Trong Dương đột nhiên giơ ngón tay ra, gẩy từng cái châm trên người Ngô Yến một chút. Gẩy xong toàn bộ châm, hắn lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, khôi phục nội kình của bản thân.

Có sâm hoàn ngàn năm, tốc độ khôi phục nội kình của hắn nhanh hơn rất nhiều. Cứ như vậy, không chỉ có thể mau chóng khôi phục nội kình mà hắn đã tiêu hao, còn có hỗ trợ rất lớn đối với việc nâng cao nội kình của hắn.

Ngô lão không nói gì, chỉ im lặng.

Trong lòng ông không ngừng trăn trở, bọn họ là gặp được quý nhân, quý nhân thật sự.

Ông lúc đó thật sự rất may mắn, may đã đưa cháu gái ra bãi biển, may là gặp Trương Dương, cũng may Trương Dương là một người nhiệt tình, hơn nữa còn là một người rộng rãi.

Ông biết rõ, thuốc như vậy nếu trong tay người bình thường, nhất định sẽ coi là bảo vật gia truyền cất đi, căn bản không thể lấy ra để giúp người chữa bệnh.

Còn Trương Dương thì không. Hắn từ lúc bắt đầu đã thể hiện, muốn dùng một loại linh dược chữa bệnh cho Ngô Yến.

Nói cách khác, từ lúc chưa có chút bệnh phí nào, thậm chí không biết tình hình bệnh phí, Trương Dương đã bắt đầu chữa bệnh cho Ngô Yến, định sử dụng viên thuốc này rồi.

Đây tuyệt đối là một tấm lòng vô tư.

Nhìn Trương Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt Ngô lão cũng lộ ra một nét cảm động. Đã từng gặp nhiều người ích kỷ, sau khi lại gặp được người như Trương Dương, mới hiểu được sự quý giá này.

Trương Dương là một bác sĩ đích thực. Hắn thực sự làm được điều ‘cứu tử phù thương’ (cứu người sống, chữa cho người bị thương), chỉ cần phát hiện bệnh nhân, hắn đều cố gắng hết sức cứu chữa.

-Hô.

Nhẹ thở hắt ra, Trương Dương tỉnh lại, Ngô Yến từ sau khi Trương Dương gẩy châm vẫn ngủ, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Thời gian tỉnh lại lần này, cũng khoảng nửa tiếng.

Lại gẩy một lần hết tất cả các châm một lượt, sau khi đưa vào toàn bộ nội kình của mình, Trương Dương lại nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếp tục hấp thu dược lực của sâm hoàn ngàn năm, bổ sung nội kình cho hắn.

Ngô Yến trên mặt đã không đỏ bừng như khi nãy nữa. Cô ngủ vô cùng thoải mái, trên mặt còn hơi cười.

Nhìn thấy điều này, Ngô lão cũng yên tâm.

Trong lòng ông, lúc này có một niềm tin tuyệt đối, không có bất luận hoài nghi gì.

Nửa tiếng sau, Trương Dương tỉnh lại, lại gẩy châm một chút.

Nội kình của hắn lại một lần nữa tiến vào cơ thể Ngô Yến. Có nội kình của hắn, tác dụng của tiên quả đan sẽ phát huy toàn bộ. Chỉ như vậy mới có thể giảm bớt bệnh tình của Ngô Yến càng triệt để hơn.

Nửa tiếng một lần, Trương Dương đã tiến hành liên tục tám lần.

Lúc này hắn đã không nhẹ nhõm như ban đầu. Trên mặt hắn đã hơi trắng bệch, trán cũng chảy ra mồ hôi. Vừa gẩy xong, hắn lập tức ngồi nghỉ, nhanh chóng khôi phục nội kình.

Mỗi lần gẩy, phải rút đi của hắn tầm nửa số nội kình, đây cũng không phải lượng nhỏ.

Lúc bắt đầu, trong thời gian nửa tiếng hắn còn có thể khôi phục phần lớn nội kình. Thời gian lâu dần, dược kình của sâm hoàn cũng giảm xuống, một lần đã không thể bổ sung toàn bộ được nữa.

Nội kình bổ sung ít đi, tiêu hao lại không giảm bớt, đương nhiên sẽ xuất hiện tình trạng này.

Ngô lão đứng đó, mày nhíu chặt vào, ông lại có chút lo lắng.

Lúc này ông lo không phải là Ngô Yến, mà là Trương Dương. Bộ dạng Trương Dương, chỉ cần không phải tên ngốc thì có thể nhìn ra là không phải ổn lắm.

Ngô lão cũng không nghĩ tới, dùng linh dược sẽ phiền toái như vậy.

Lần thứ chín, lần thứ mười.

Gẩy liên tục mười lần, hơn nữa thời gian hành châm, lúc này cũng khoảng tầm mười giờ tối rồi, Ngô lão vẫn định hỏi Trương Dương có muốn ăn gì không, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.

Trương Dương mỗi lần gẩy châm xong đều trực tiếp ngồi xuống, khiến ông không có cơ hội hỏi.

Lúc này, sắc mặt Trương Dương càng trắng bệch. Lần cuối cùng, sau khi ngồi xuống, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

/1041

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status