Trương Dương uống trà, không nói gì.
-Không cần loại linh dược này, tôi cũng có thể chữa giúp ông.
Trương Dương khẽ mỉm cười, linh dược hắn đương nhiên vẫn còn, trong nhà còn mười mấy viên, chỉ là hắn không nói điều này ra.
Lòng người khó dò, Ngô lão thoạt nhìn có vẻ là người rất tốt, nhưng Trương Dương cũng không muốn để ông biết quá nhiều bí mật. Những linh dược này đều là thứ có thể cứu cả mạng người, nói ra ngoài khó tránh sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Huống chí, bệnh của ông đúng là không cần tiên quả đan. Parkinson của ông rất nghiêm trọng, nhưng Trương Dương đúng lúc lại có cách khác.
Nói ra cũng trùng hợp, kiếp trước trước khi Trương Dương bị tai nạn máy bay, lại nghiên cứu Parkinson. Lần cuối cùng hắn ra ngoài chữa bệnh cho người khác, bệnh nhân kia cũng bị Parkinson, chính với tình trạng bệnh này hắn đã nghiên cứu ra một bộ phương pháp trị liệu khá thành thục.
Người bệnh qua tay hắn, đều có cải thiện rất lớn. Nếu không phải còn mấy vấn đề nan giải không phá được, hắn đã có thể trực tiếp phá được loại bệnh này.
Nếu kiếp trước hắn thực sự làm được điều này, thì chắc chắn sẽ không ai ngăn hắn đạt Nobel y học, nhất định là hắn.
-Có cách, tốt, tốt, cảm ơn bác sĩ Trương.
Ngô lão có vẻ có chút kích động, ông ta hôm nay tâm tình cũng biến đổi bất ngờ.
Bất kể quá trình như nào, kết quả cũng tốt với ông. Lúc này ông hoàn toàn tin tưởng Trương Dương. Trương Dương chỉ cần nói có thể chữa, vậy nhất định có thể chữa giúp ông. Ông cũng có đủ thời gian để chăm sóc cháu gái.
Điều này đối với ông mà nói là chuyện quan trọng nhất, vui vẻ nhất.
Rời đi từ chỗ Ngô lão đã là hai giờ sáng, Ngô lão và Ngô Yến đều tiễn hắn ra cửa thang máy.
Kết quả hôm nay rất tốt, cũng có chút ngoài dựa đoán của Trương Dương.
Năm năm, có thời gian năm năm hắn thật sự sẽ làm được rất nhiều việc. Trước tiên không nói trong vòng năm năm, chuột tìm bảo vật có thể giúp hắn tìm được thiên tài địa bảo mới hay không, mà năm năm tiến bộ của mình cũng không nhỏ.
Đến lúc đó ra tay giúp Ngô Yến, ít nhiều cũng có chút nắm chắc, giữ lại được thêm một viên tiên quả đan, vẫn có thể giúp cô kéo dài tính mạng.
Ngoài ra còn cả bệnh của Ngô lão.
Bệnh này của Ngô lão vừa may giúp hắn tiếp tục nghiên cứu đề tài kiếp trước. Parkinson rất phiền phức, kiếp trước Trương Dương vẫn luôn muốn phá giải được nó, đáng tiếc cho đến tận cuối cùng chưa làm được.
Bệnh của Ngô lão hiện nay, còn nghiêm trọng như vậy. Vừa hay cho hắn cơ hội tiếp tục nghiên cứu. Tuy nhiên dù là nghiên cứu, Trương Dương cũng sẽ dốc toàn lực, bảo vệ hai ông cháu.
Ngày hôm sau, Trương Dương dậy muộn.
Ngày hôm qua mệt quá, mệt tới mức hắn nhất định phải ngủ nhiều một chút để nghỉ ngơi. Bằng không, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cơ thể.
Sau khi thức dậy, ngồi tu luyện một lúc, hắn mới thấy đỡ hơn chút, nội kình khôi phục hơn phân nửa. Đáng tiếc dược lực của sâm hoàn ngàn năm cũng bị hắn tiêu hao gần hết.
Tác dụng của sâm hoàn ngàn năm không bằng lúc trước, nhưng chỉ trong một ngày đã tiêu hao hết như vậy, cũng đủ để thấy hôm qua Trương Dương đã rất mất sức.
Tuy nhiên cũng không phải không có lợi. Trương Dương cảm thấy nội kình của mình lại tăng lên một phần, càng gần với trạng thái đỉnh cao của kiếp trước.
Hắn dậy trễ, bọn Long Thành và Hoàng Hải cũng không đợi ắn hắn điểm tâm.
Lúc này mấy người đều đã chạy ra ngoài. Long Thành và Hoàng Hải cũng không biết đã đi đâu, hình như là cùng ra ngoài. Hai người Vương Thành và Lý Á, vừa sáng đã mỗi người ôm một mỹ nữ rời khách sạn, bây giờ đi đâu tiêu diêu cũng không rõ nữa.
Tô Triển Đào và Dương Linh cũng không ở đây, lúc này chỉ có mình hắn ở lại khách sạn.
Ở trong phòng một lúc, Trương Dương quyết định tới thăm biệt thự của Ngô lão.
Hiện tại không thể nói là biệt thự của Ngô lão nữa, nơi đó đã tặng đi, quyền sở hữu tài sản hiện nay là của Trương Dương.
Ngay cả bản thân Trương Dương cũng không nghĩ, hắn còn chưa mua nhà ở Trường Kinh, bên Hỗ Hải này đã có một ngôi nhà. Lại còn là một biệt thự lớn như vậy.
Giá trị của biệt thự này Trương Dương rất rõ, tương lai sẽ tăng giá không lường được. Dùng nó để trả phí khám bệnh cũng coi là đủ rồi. Tuy nhiên tiên quả đan tuyệt đối đáng cái giá này.
Tòa nhà cách khách sạn của họ không gần, Trương Dương lái xe hơn một tiếng mới tới.
Cũng may trí nhớ hắn khá tốt. Về cơ bản những đường đi qua hắn đều nhớ, bằng không chưa chắc đã tìm được tới đây.
Cửa lớn của ngôi nhà đang đống, đỗ xe xong đi tới, Trương Dương trực tiếp bấm chuông.
Nhà này có người, có một quản gia và ba người giúp việc, ngoài ra còn có hai lái xe và một đầu bếp.
Những điều này đều là Ngô lão nói cho hắn biết. Hơn nữa Ngô lão đã giao cho người ở đây từ trước, chủ của ngôi nhà hiện nay là Trương Dương, tuy nhiên tiền lương của bọn họ vẫn là do Ngô lão trả.
-Tiên sinh, cậu đã trở lại.
Người mở cửa là quản gia Nam Thành, hơi khomg người nói với Trương Dưng, giống như Trương Dương vốn là chủ của nơi này vậy.
Đó là một người đàn ông khôn khéo khoảng năm mươi tuổi. Nghe Ngô lão nói, ông ta đã từng học ở Anh, là nhân tài chuyên nghiệp có giấy chứng nhận quản gia quốc tế.
Đối với người này, Ngô lão đánh giá rất cao. Biệt thự này giao cho ông ta quản lý hoàn toàn không có vấn đề gì. Không cần Trương Dương phải lo gì.
Ở phía sau ông ta, còn ba người giúp việc và hai lái xe đi cùng, một người xe tiến vội đi lên trước, giúp Trương Dương lái xe vào.
Lần trước Trương Dương tới, những người này đều từng gặp hắn.
-Không có gì, tôi chỉ tới xem thôi. Mọi người làm gì cứ làm đi, sắp tới tôi cũng chưa định ở đây.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lời này của hắn là nói thật. Hắn còn phải trở lại Trường Kinh, trong thời gian ngắn thật sự sẽ không quay lại.
Tuy nhiên dù hắn không trở lại, nơi này vẫn phải có người. Bằng không phòng lớn như vậy không có người dọn dẹp, rất nhanh sẽ bị bẩn. Lúc Trương Dương trở lại cũng sẽ thấy không thoải mái.
-Lúc nào cậu trở lại cũng được, nơi này mãi mãi là nhà của cậu.
Nam Thành lại nhẹ nhàng khom người, đưa Trương Dương vào trong.
Đi theo phía sau quản gia, Trương Dương có một cảm giác rất khác, cẩn thận xem xét mọi nơi.
Lần trước tới hắn vẫn là khách, lần này lại đã thành chủ nhân. Biến đổi to lớn khiến ngay bản thân hắn cũng không ngờ.
Biệt thự này, nếu so với ngôi nhà hắn ở kiếp trước, còn tốt hơn nhiều. Cho dù ở Hỗ Hải, biệt thự như vậy cũng đếm trên đầu ngón tay được. Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ sẽ mua căn nhà lớn như vậy.
Chỉ là giá ngôi như nhà vậy lúc đó rất cao, tài sản của hắn rất nhiều, nhưng cũng không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa bất động sản của hắn cũng không ít, nên tạm thời bỏ qua.
Đây cũng là một niềm tiếc nuối nho nhỏ của hắn ở kiếp trước.
-Tiên sinh, biệt thự này tổng cộng có hai vườn hoa, một tòa biệt thự, hai kho hàng…
Vào phòng khách, quản gia Nam Thành trước tiên rót cho Trương Dương tách trà ngon. Lúc này mới đứng bên cạnh hắn, từ từ giới thiệu về tất thảy tòa biệt thự.
Ông ta giới thiệu rất tỉ mỉ. Hơn nữa không dài dòng chút nào, chỉ vài phút, Trương Dương đã hiểu rất rõ về nơi này. Dường như biết mọi ngóc ngách ở đây, bao gồm cả công việc của mỗi người.
Hiện tại trong biệt thự ngoại trừ quản gia chỉ còn sáu người. Nếu chỉ là chăm lo nhà cửa, chỉ như vậy là đủ. Tuy nhiên Trương Dương nếu muốn chuyển đến ở, người nếu lại nhiều, thì sẽ cần thêm mấy người.
Những người này đều có dự bị, Nam Thành có quan hệ với mấy công ty gia chính, lúc nào cũng có thể bổ sung thêm.
Ngoài ra, Trương Dương nếu không hài lòng với bất kỳ người nào hiện nay, cũng có thể đổi. Những lời này, đều là Nam Thành nói với Trương Dương.
Sau khi giới thiệu xong, Nam Thành vẫn cung kính như cũ đứng bên cạnh Trương Dương.
Ông ta biết rõ, người thanh niên trước mặt mình sau này sẽ là chủ nhân của mình. Kỳ thật Nam Thành rất có tài, giấy chứng nhận quản gia quốc tế vốn không phải dễ lấy được. Ông ta lại có năng lực, bất kể đi đâu cũng có người tranh nhau thuê.
Bao gồm một số công ty lớn, trước đây không phải chưa từng có người liên hệ với ông ta.
Chỉ có điều quan hệ của ông ta và Ngô lão không phải bình thường. Nếu không có Ngô lão, ông ta chẳng thể đi đâu được, cũng sẽ không đi.
-Không cần loại linh dược này, tôi cũng có thể chữa giúp ông.
Trương Dương khẽ mỉm cười, linh dược hắn đương nhiên vẫn còn, trong nhà còn mười mấy viên, chỉ là hắn không nói điều này ra.
Lòng người khó dò, Ngô lão thoạt nhìn có vẻ là người rất tốt, nhưng Trương Dương cũng không muốn để ông biết quá nhiều bí mật. Những linh dược này đều là thứ có thể cứu cả mạng người, nói ra ngoài khó tránh sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Huống chí, bệnh của ông đúng là không cần tiên quả đan. Parkinson của ông rất nghiêm trọng, nhưng Trương Dương đúng lúc lại có cách khác.
Nói ra cũng trùng hợp, kiếp trước trước khi Trương Dương bị tai nạn máy bay, lại nghiên cứu Parkinson. Lần cuối cùng hắn ra ngoài chữa bệnh cho người khác, bệnh nhân kia cũng bị Parkinson, chính với tình trạng bệnh này hắn đã nghiên cứu ra một bộ phương pháp trị liệu khá thành thục.
Người bệnh qua tay hắn, đều có cải thiện rất lớn. Nếu không phải còn mấy vấn đề nan giải không phá được, hắn đã có thể trực tiếp phá được loại bệnh này.
Nếu kiếp trước hắn thực sự làm được điều này, thì chắc chắn sẽ không ai ngăn hắn đạt Nobel y học, nhất định là hắn.
-Có cách, tốt, tốt, cảm ơn bác sĩ Trương.
Ngô lão có vẻ có chút kích động, ông ta hôm nay tâm tình cũng biến đổi bất ngờ.
Bất kể quá trình như nào, kết quả cũng tốt với ông. Lúc này ông hoàn toàn tin tưởng Trương Dương. Trương Dương chỉ cần nói có thể chữa, vậy nhất định có thể chữa giúp ông. Ông cũng có đủ thời gian để chăm sóc cháu gái.
Điều này đối với ông mà nói là chuyện quan trọng nhất, vui vẻ nhất.
Rời đi từ chỗ Ngô lão đã là hai giờ sáng, Ngô lão và Ngô Yến đều tiễn hắn ra cửa thang máy.
Kết quả hôm nay rất tốt, cũng có chút ngoài dựa đoán của Trương Dương.
Năm năm, có thời gian năm năm hắn thật sự sẽ làm được rất nhiều việc. Trước tiên không nói trong vòng năm năm, chuột tìm bảo vật có thể giúp hắn tìm được thiên tài địa bảo mới hay không, mà năm năm tiến bộ của mình cũng không nhỏ.
Đến lúc đó ra tay giúp Ngô Yến, ít nhiều cũng có chút nắm chắc, giữ lại được thêm một viên tiên quả đan, vẫn có thể giúp cô kéo dài tính mạng.
Ngoài ra còn cả bệnh của Ngô lão.
Bệnh này của Ngô lão vừa may giúp hắn tiếp tục nghiên cứu đề tài kiếp trước. Parkinson rất phiền phức, kiếp trước Trương Dương vẫn luôn muốn phá giải được nó, đáng tiếc cho đến tận cuối cùng chưa làm được.
Bệnh của Ngô lão hiện nay, còn nghiêm trọng như vậy. Vừa hay cho hắn cơ hội tiếp tục nghiên cứu. Tuy nhiên dù là nghiên cứu, Trương Dương cũng sẽ dốc toàn lực, bảo vệ hai ông cháu.
Ngày hôm sau, Trương Dương dậy muộn.
Ngày hôm qua mệt quá, mệt tới mức hắn nhất định phải ngủ nhiều một chút để nghỉ ngơi. Bằng không, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cơ thể.
Sau khi thức dậy, ngồi tu luyện một lúc, hắn mới thấy đỡ hơn chút, nội kình khôi phục hơn phân nửa. Đáng tiếc dược lực của sâm hoàn ngàn năm cũng bị hắn tiêu hao gần hết.
Tác dụng của sâm hoàn ngàn năm không bằng lúc trước, nhưng chỉ trong một ngày đã tiêu hao hết như vậy, cũng đủ để thấy hôm qua Trương Dương đã rất mất sức.
Tuy nhiên cũng không phải không có lợi. Trương Dương cảm thấy nội kình của mình lại tăng lên một phần, càng gần với trạng thái đỉnh cao của kiếp trước.
Hắn dậy trễ, bọn Long Thành và Hoàng Hải cũng không đợi ắn hắn điểm tâm.
Lúc này mấy người đều đã chạy ra ngoài. Long Thành và Hoàng Hải cũng không biết đã đi đâu, hình như là cùng ra ngoài. Hai người Vương Thành và Lý Á, vừa sáng đã mỗi người ôm một mỹ nữ rời khách sạn, bây giờ đi đâu tiêu diêu cũng không rõ nữa.
Tô Triển Đào và Dương Linh cũng không ở đây, lúc này chỉ có mình hắn ở lại khách sạn.
Ở trong phòng một lúc, Trương Dương quyết định tới thăm biệt thự của Ngô lão.
Hiện tại không thể nói là biệt thự của Ngô lão nữa, nơi đó đã tặng đi, quyền sở hữu tài sản hiện nay là của Trương Dương.
Ngay cả bản thân Trương Dương cũng không nghĩ, hắn còn chưa mua nhà ở Trường Kinh, bên Hỗ Hải này đã có một ngôi nhà. Lại còn là một biệt thự lớn như vậy.
Giá trị của biệt thự này Trương Dương rất rõ, tương lai sẽ tăng giá không lường được. Dùng nó để trả phí khám bệnh cũng coi là đủ rồi. Tuy nhiên tiên quả đan tuyệt đối đáng cái giá này.
Tòa nhà cách khách sạn của họ không gần, Trương Dương lái xe hơn một tiếng mới tới.
Cũng may trí nhớ hắn khá tốt. Về cơ bản những đường đi qua hắn đều nhớ, bằng không chưa chắc đã tìm được tới đây.
Cửa lớn của ngôi nhà đang đống, đỗ xe xong đi tới, Trương Dương trực tiếp bấm chuông.
Nhà này có người, có một quản gia và ba người giúp việc, ngoài ra còn có hai lái xe và một đầu bếp.
Những điều này đều là Ngô lão nói cho hắn biết. Hơn nữa Ngô lão đã giao cho người ở đây từ trước, chủ của ngôi nhà hiện nay là Trương Dương, tuy nhiên tiền lương của bọn họ vẫn là do Ngô lão trả.
-Tiên sinh, cậu đã trở lại.
Người mở cửa là quản gia Nam Thành, hơi khomg người nói với Trương Dưng, giống như Trương Dương vốn là chủ của nơi này vậy.
Đó là một người đàn ông khôn khéo khoảng năm mươi tuổi. Nghe Ngô lão nói, ông ta đã từng học ở Anh, là nhân tài chuyên nghiệp có giấy chứng nhận quản gia quốc tế.
Đối với người này, Ngô lão đánh giá rất cao. Biệt thự này giao cho ông ta quản lý hoàn toàn không có vấn đề gì. Không cần Trương Dương phải lo gì.
Ở phía sau ông ta, còn ba người giúp việc và hai lái xe đi cùng, một người xe tiến vội đi lên trước, giúp Trương Dương lái xe vào.
Lần trước Trương Dương tới, những người này đều từng gặp hắn.
-Không có gì, tôi chỉ tới xem thôi. Mọi người làm gì cứ làm đi, sắp tới tôi cũng chưa định ở đây.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lời này của hắn là nói thật. Hắn còn phải trở lại Trường Kinh, trong thời gian ngắn thật sự sẽ không quay lại.
Tuy nhiên dù hắn không trở lại, nơi này vẫn phải có người. Bằng không phòng lớn như vậy không có người dọn dẹp, rất nhanh sẽ bị bẩn. Lúc Trương Dương trở lại cũng sẽ thấy không thoải mái.
-Lúc nào cậu trở lại cũng được, nơi này mãi mãi là nhà của cậu.
Nam Thành lại nhẹ nhàng khom người, đưa Trương Dương vào trong.
Đi theo phía sau quản gia, Trương Dương có một cảm giác rất khác, cẩn thận xem xét mọi nơi.
Lần trước tới hắn vẫn là khách, lần này lại đã thành chủ nhân. Biến đổi to lớn khiến ngay bản thân hắn cũng không ngờ.
Biệt thự này, nếu so với ngôi nhà hắn ở kiếp trước, còn tốt hơn nhiều. Cho dù ở Hỗ Hải, biệt thự như vậy cũng đếm trên đầu ngón tay được. Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ sẽ mua căn nhà lớn như vậy.
Chỉ là giá ngôi như nhà vậy lúc đó rất cao, tài sản của hắn rất nhiều, nhưng cũng không có nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa bất động sản của hắn cũng không ít, nên tạm thời bỏ qua.
Đây cũng là một niềm tiếc nuối nho nhỏ của hắn ở kiếp trước.
-Tiên sinh, biệt thự này tổng cộng có hai vườn hoa, một tòa biệt thự, hai kho hàng…
Vào phòng khách, quản gia Nam Thành trước tiên rót cho Trương Dương tách trà ngon. Lúc này mới đứng bên cạnh hắn, từ từ giới thiệu về tất thảy tòa biệt thự.
Ông ta giới thiệu rất tỉ mỉ. Hơn nữa không dài dòng chút nào, chỉ vài phút, Trương Dương đã hiểu rất rõ về nơi này. Dường như biết mọi ngóc ngách ở đây, bao gồm cả công việc của mỗi người.
Hiện tại trong biệt thự ngoại trừ quản gia chỉ còn sáu người. Nếu chỉ là chăm lo nhà cửa, chỉ như vậy là đủ. Tuy nhiên Trương Dương nếu muốn chuyển đến ở, người nếu lại nhiều, thì sẽ cần thêm mấy người.
Những người này đều có dự bị, Nam Thành có quan hệ với mấy công ty gia chính, lúc nào cũng có thể bổ sung thêm.
Ngoài ra, Trương Dương nếu không hài lòng với bất kỳ người nào hiện nay, cũng có thể đổi. Những lời này, đều là Nam Thành nói với Trương Dương.
Sau khi giới thiệu xong, Nam Thành vẫn cung kính như cũ đứng bên cạnh Trương Dương.
Ông ta biết rõ, người thanh niên trước mặt mình sau này sẽ là chủ nhân của mình. Kỳ thật Nam Thành rất có tài, giấy chứng nhận quản gia quốc tế vốn không phải dễ lấy được. Ông ta lại có năng lực, bất kể đi đâu cũng có người tranh nhau thuê.
Bao gồm một số công ty lớn, trước đây không phải chưa từng có người liên hệ với ông ta.
Chỉ có điều quan hệ của ông ta và Ngô lão không phải bình thường. Nếu không có Ngô lão, ông ta chẳng thể đi đâu được, cũng sẽ không đi.
/1041
|