Còn một điều, các công tử Kim Lăng lần này tới mua xe, hiện nay toàn bộ đã rời Hỗ Hải, những người này cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại.
Nói cách khác, hoạt động đua xe lần này Kim Lăng không có người tham gia. Điều này khiến danh tiếng của Trương Dương càng vang dội, tương đương một người, liền đánh bại một toán người.
Lại càng không cần phải nói, Kim Lăng và Trường Kinh vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp.
-Quá khen, đó cũng chỉ là tình cờ.
Trương Dương tỏ vẻ rất bình thường, không để ý gì, ánh mắt của người kia càng sáng lên.
-Lão Thái, đây là Tô Triển Đào, Tô công tử, phu quân tâm đắc của Linh muội của chúng ta.
Long Thành lại kéo Tô Triển Đào tới, giới thiệu anh ta cho người này.
Lời của anh ta khiến Dương Linh ở bên cạnh cúi đầu, mặt còn ửng hồng. Tuy nhiên lần này cô không phản bác, cũng không biết Tô Triển Đào học được kiểu dẻo mỏ ở đâu, lần này ở nhà cô thật sự đã được mọi người tán thành.
Cha mẹ Dương Linh đều là giáo sư đại học, đối với tuổi tác của bọn họ vốn không nghĩ nhiều như vậy, còn nói bao giờ để cha mẹ hai bên gặp nhau nói chuyện.
-Tô công tử, lợi hại thật, Linh muội là đóa hoa xinh đẹp nhất của chúng ta, không ngờ bị anh hái mất rồi.
Người đàn ông mỉm cười bắt tay Tô Triển Đào, Dương Linh càng cúi thấp đầu hơn.
-Trương Dương, Triển Đào, đây là Thái Triết Lĩnh, tổng giám đốc Thái của bộ phận thương mại tập đoàn Hoa thị.
Giới thiệu xong Trương Dương và Tô Triển Đào, Long Thành mới giới thiệu đến người đàn ông này.
Nghe thấy tập đoàn Hoa thị, Trương Dương và Tô Triển Đào đều thoáng sửng sốt, cuối cùng coi như đã biết thân phận thật sự của vị công tử này.
Tập đoàn Hoa thị, đây là tập đoàn lớn, doanh nghiệp lớn bán công.
Hoa thị có thân phận của nhà nước, lại có tồn tử cổ phần của tư nhân. Công ty lớn hơn doanh nghiệp bình thường rất nhiều. Có thể làm Tổng giám đốc một bộ phận ở đây, rất khó.
Đây không chỉ cần có bối cảnh, còn cần phải có năng lực nhất định.
Khó trách Long Thành cao ngạo này rất kính trọng người này.
-Đi, vào trong thôi, còn có mấy người của địa phương chưa tới, tuy nhiên cũng sắp rồi.
Thái Triết Lĩnh đưa mọi người, cùng nhau đi vào bên trong. Long Thành là người cầm đầu của Trường Kinh, còn Thái Triết Lĩnh là đại biểu của Hỗ Hải.
Hơn nữa có được đoạn đường cao tốc lần này, chính là công lao của Thái Triết Lĩnh. Là anh ta đưa người, bao toàn bộ con đường cao tốc và quốc lộ xung quanh. Như vậy bọn họ có thể yên tâm hưởng thụ khoái cảm mà tốc độ cực nhanh mang lại, không phải lo lắng tới người trên đường.
Đường đều bị phong tỏa, sao còn có người đi đường nữa.
Bên này đã có bốn năm mươi người đứng. Rất nhiều người đều chào hỏi Thái Triết Lĩnh. Anh ta cũng lịch sự cúi đầu đáp lại, nhưng những người thực sự khiến anh ta cúi đầu cũng không nhiều.
Thời gian từ từ trôi, đã hơn tám giờ tối, người tụ tập ở đây càng nhiều hơn.
Ngoài đủ các loại xe sang trọng, đẹp mắt nhất là các mỹ nữ kia. Rất nhiều công tử đều mang theo một cô gái tới, giống Vương Thần và Lý Á, những phụ nữ này đều trở thành một dải đẹp mắt.
Tuy nhiên ai cũng biết, những cô gái này đều là bình hoa, những người thực sự khiến mọi người coi trọng không nhiều.
Dương Linh từ đầu tới cuối, không hề nói chuyện với những người này.
-Vù…
Từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, rất nhanh, một chiếc xe thể thao phóng vào khu phục vụ. Từ xa tới không giảm tốc độ, cũng không đỗ tại bãi đỗ xe, trực tiếp lái vào đám đông.
-Vù…
Tiếng động đất chói tai, chiếc xe này xoay tròn 180 độ, trực tiếp dừng ở đó.
Nhanh như vậy mà vẫn có thể dừng vững như vậy, kĩ thuật điều khiển xe của người này thật không tầm thường.
-Bugatti?
-Xe này chẳng phải trong nước không có sao. Ai vậy, hoành tráng thế?
Người trên xe còn chưa xuống, người xung quanh đã bàn luận, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao màu lam.
Cửa xe mở ra, đây là một chiếc cửa kéo thời thượng, không kém chút nào so với chiếc Mercedes thể thao cánh hải âu của Trương Dương.
-Tôi tưởng ai, ngông nghênh gớm.
Thái Triết Tử hừ lạnh một tiếng, người trên xe đi xuống anh ta cũng quen. Là mấy vị công tử Thượng Hải, vốn không có quan hệ tốt lắm với anh ta.
-Thái ca, ngại quá, không mời mà đến, anh không để ý chứ?
Một người thanh niên chừng 25, 26 tuổi, trông rất phong độ, sau khi xuống xe, trực tiếp cười ha hả đi tới trước mặt Thái Triết Lĩnh. Xung quanh rất nhiều người nhìn anh ta, cũng đều bàn luận gì đó.
Đặc biệt là mấy cô gái, nhìn chiếc xe đẹp đẽ này, lại nhìn chàng trai bảnh bao kia, ánh mắt đều sáng lên.
-Bugatti eb 110, giá bán bốn trăm tám mươi ngàn đô la Mỹ, cả thế giới không có tới một trăm chiếc. Ai mà hoành tránh thế, lại có một chiếc, vào nước ta, chắc phải lên tới mấy chục triệu.
Vương Thần và Lý Á đều đi tới trước chiếc xe kia, rất hâm mộ nhìn chiếc xe.
Là người yêu xe, bọn họ biết tất cả các loại xe sang trọng trên thế giới. Xe này không phải style mới của năm nay, bắt đầu ra từ năm 95, nhưng số lượng rất nhỏ. Hơn nữa Bugatti không có đại lý tiêu thụ trong nước, trong nước đến tận bây giờ vẫn chưa có chiếc nào.
Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với giá bán cao của nó. Giá chiếc xe này trong nước chắc chắn phải vượt con số chục triệu.
Ở thời đại này, xe hơn chục triệu và hơn triệu hoàn toàn là hai khái niệm. Cho dù bọn Vương Thần, muốn mua chiếc xe như vậy cũng phải do dự rất lâu, hoặc căn bản là không có cách mua được.
Người đứng trước chiếc xe càng ngày càng nhiều. Thấy xe của mình hấp dẫn nhiều người như vậy, người đàn ông xuống xe chào hỏi Thái Triết Lĩnh kia, trên mặt hơi có chút đắc ý.
-Cổ Phương, cậu tới thì cũng tới rồi, không gây phiền hà cho tôi là được.
Thái Triết Lĩnh hừ lạnh một tiếng. Lời còn chưa nói hết, mắt lại nhìn mấy chiếc xe đỗ cạnh chiếc Bugatti này
Điều này khiến sắc mặt anh ta càng khó coi. Đua xe dưới đất nghiêm chỉnh mà nói không có người tổ chức, đều là mọi người có sở thích chung tụ tập lại, nhưng lại có người chủ sự.
Chủ quản lần này, chính là Thái Triết Lĩnh. Anh ta đã chỉ định từ trước, xe tới trước tiên phải đỗ ở vị trí quy định, không được tùy ý đỗ lung tung.
Mấy chiếc xe này không chỉ dừng lung tung, mà còn đỗ ở nơi mọi người tập trung, điều này chẳng khác gì không nể nang gì anh ta, sắc mặt còn có thể dễ nhìn mới lạ.
Tuy nhiên người vừa lái chiếc Bugatti, cũng chính là người tên là Cổ Phương kia, lai lịch cũng không nhỏ. Khiến anh ta rất e dè, cho dù trong lòng không vui lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.
-Thế sao được, Thái ca ở đây, cho tiểu đệ một trăm lá gan cũng không dám.
Cổ Phương cười to một tiếng, tiếng cười của gã rất càn rỡ. Lời khen tặng, nhưng ngữ khí lại chẳng có chút cung kính nào.
-Cổ Phương, đi nhanh vậy là gì, cũng không đợi chúng tôi nữa.
Người trên chiếc xe phía sau cũng xuống rồi. Có chiếc Hummer lớn, còn có Ferrari và Porsche.
Nhìn thấy người xuống từ chiếc Hummer, chào hoỉ Cổ Phương, Trương Dương và Hoàng Hải đều thoáng sửng sốt. Người này bọn họ rất quen thuộc, trước đây cò từng kí hợp đồng cùng.
Đây chính là Thi công tử, nhìn thấy Hoàng Hải và Trương Dương, anh ta cũng sửng sốt, lập tức đi về phía hai người.
-Tổng giám đốc Hoàng, Trương Dương, sao hai người cũng ở đây?
-Chúng tôi vốn là định đến chơi, còn anh, chẳng phải anh không thích cái này sao, sao lại cũng tới?
Hoàng Hải kinh ngạc nói. Lần trước lúc mua Phỉ Thúy, Hoàng Hải từng hỏi sở thích của Thi công tử. Thi công tử chỉ thích Phỉ Thúy, không có hứng thú với cái gì khác.
-Tôi là bị kéo tới đây, nói thật tôi cũng không định đến.
Thi công tử trên mặt có chút bất đắc dĩ. Lại có một cô gái xuống từ chiếc Ferrari, đi thẳng về phía bọn họ.
Nhìn thấy cô gái vừa mới xuống, Trương Dương lập tức ngẩn người, trên mặt của hắn còn lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
Trương Dương cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Đến tham quan một lần đua xe, không chỉ gặp Thi công tử, còn gặp cô gái trước kia bị bắt cóc.
-Anh họ.
Cô gái gọi Thi công tử, dường như còn có chút không vui.
Cô còn chưa đi tới, đột nhiên đứng ngẩn ra ở đó, giơ tay chỉ vào Trương Dương, thất thanh thét lên chói tai:
-Là anh?
Giọng nói của cô rất lớn, khiến nhiều người đều chú ý tới. Bao gồm cả Thái Triết Lĩnh và Cổ Phương.
Cổ Phương đã đi tới bên này, lông mày Thái Triết Lĩnh cũng dựng lên, cũng đi tới.
-Ngọc Bình, em quen Trương Dương?
Thi công tử cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Anh ta hôm nay chính là bị cô bé này kéo tới. Đây là em họ Thiệu Ngọc Bình của anh ta. Vừa từ nước ngoài trở về không lâu, ở nhà cả ngày, bố mẹ cô bận kinh doanh, cũng không có thời gian hỏi han cô.
Trước đó không lâu, cô còn bị mấy người bắt cóc, cũng may kĩ thuật của bọn cướp không cao, xảy ra tai nạn xe cộ, lại có người tốt giúp đỡ, nên cô mới không sao.
Thế mà, vết sẹo còn chưa lành hẳn, lại muốn tới đua xe. Cha mẹ cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm anh ta, bảo anh ta đưa cô tới đây.
Nghe thấy bọn họ nói muốn tới đua xe ngầm. Đúng lúc Thi công tử đang ở cùng Cổ Phương, cũng cùng tới. Còn lái chiếc Bugatti vừa mang về nước.
-Anh họ, con cáo của em, chính là anh ta đánh mất.
Cô gái lập tức chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng nói. Nói xong lại quay người, hung tợn nhìn Trương Dương.
-Lần trước để anh chạy mất, lần này xem anh chạy đi đâu, anh bồi thường con cáo của tôi đi.
Cô lại lớn tiếng kêu, dường như có vẻ oan ức, Trương Dương không kìm nổi liên tục lắc đầu.
-Trương Dương, có chuyện gì thế?
Thi công tử cũng ngạc nhiên hỏi một câu. Anh ta không ngờ em họ mình lại quen Trương Dương, hơn nữa còn có vẻ rất không hợp nhau.
-Là thế này…
Trương Dương kể lại tóm tắt sự việc hôm đó một lượt. Hắn miêu tả đơn giản, tuy nhiên nguyên nhân kết quả của sự việc đều nói rõ ra, không giấu diếm gì cả.
Trên thực tế cũng không phải giấu diếm. Từ đầu tới cuối đều không có chuyện gì của hắn.
Nghe xong miêu tả của hắn, Thi công tử lại nhìn Tia Chớp trên vai Trương Dương một chút, lập tức hiểu ra.
Tính tình em họ mình, anh ta rất rõ. Chuyện lần này Trương Dương không nói sai, thật đúng là không thể trách hắn, chỉ có thể trách em họ mình quá tự do phóng khoáng.
Đánh mất con chồn nhỏ, còn không đáng sợ, may mắn nhất là hôm đó cô không sao. Sau khi xảy ra chuyện lần đó, khiến người trong nhà đều rất sợ hãi, không cho cô ra ngoài một mình nữa.
Mấy ngày nay, vẫn luôn nhốt cô trong nhà.
Tuy nhiên chuyện chữa trị sau đó Trương Dương không nhắc tới. Thi công tử và em họ anh ta cũng không biết, hôm đó người cứu cô chính là Trương Dương.
-Ngọc Bình, còn làm loạn nữa. Việc này em đúng, đánh mất cáo thì cũng mất rồi, sau này lại mua cho em một con là được.
Thi công tử lên tiếng, anh ta xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Việc này anh ta không thể giúp em mình.
Hơn nữa ấn tượng của anh ta với Trương Dương cũng rất tốt, lúc này cũng không muốn em họ nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào với Trương Dương, anh ta có thể làm trung gian điều hòa một chút là tốt nhất.
Nói cách khác, hoạt động đua xe lần này Kim Lăng không có người tham gia. Điều này khiến danh tiếng của Trương Dương càng vang dội, tương đương một người, liền đánh bại một toán người.
Lại càng không cần phải nói, Kim Lăng và Trường Kinh vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp.
-Quá khen, đó cũng chỉ là tình cờ.
Trương Dương tỏ vẻ rất bình thường, không để ý gì, ánh mắt của người kia càng sáng lên.
-Lão Thái, đây là Tô Triển Đào, Tô công tử, phu quân tâm đắc của Linh muội của chúng ta.
Long Thành lại kéo Tô Triển Đào tới, giới thiệu anh ta cho người này.
Lời của anh ta khiến Dương Linh ở bên cạnh cúi đầu, mặt còn ửng hồng. Tuy nhiên lần này cô không phản bác, cũng không biết Tô Triển Đào học được kiểu dẻo mỏ ở đâu, lần này ở nhà cô thật sự đã được mọi người tán thành.
Cha mẹ Dương Linh đều là giáo sư đại học, đối với tuổi tác của bọn họ vốn không nghĩ nhiều như vậy, còn nói bao giờ để cha mẹ hai bên gặp nhau nói chuyện.
-Tô công tử, lợi hại thật, Linh muội là đóa hoa xinh đẹp nhất của chúng ta, không ngờ bị anh hái mất rồi.
Người đàn ông mỉm cười bắt tay Tô Triển Đào, Dương Linh càng cúi thấp đầu hơn.
-Trương Dương, Triển Đào, đây là Thái Triết Lĩnh, tổng giám đốc Thái của bộ phận thương mại tập đoàn Hoa thị.
Giới thiệu xong Trương Dương và Tô Triển Đào, Long Thành mới giới thiệu đến người đàn ông này.
Nghe thấy tập đoàn Hoa thị, Trương Dương và Tô Triển Đào đều thoáng sửng sốt, cuối cùng coi như đã biết thân phận thật sự của vị công tử này.
Tập đoàn Hoa thị, đây là tập đoàn lớn, doanh nghiệp lớn bán công.
Hoa thị có thân phận của nhà nước, lại có tồn tử cổ phần của tư nhân. Công ty lớn hơn doanh nghiệp bình thường rất nhiều. Có thể làm Tổng giám đốc một bộ phận ở đây, rất khó.
Đây không chỉ cần có bối cảnh, còn cần phải có năng lực nhất định.
Khó trách Long Thành cao ngạo này rất kính trọng người này.
-Đi, vào trong thôi, còn có mấy người của địa phương chưa tới, tuy nhiên cũng sắp rồi.
Thái Triết Lĩnh đưa mọi người, cùng nhau đi vào bên trong. Long Thành là người cầm đầu của Trường Kinh, còn Thái Triết Lĩnh là đại biểu của Hỗ Hải.
Hơn nữa có được đoạn đường cao tốc lần này, chính là công lao của Thái Triết Lĩnh. Là anh ta đưa người, bao toàn bộ con đường cao tốc và quốc lộ xung quanh. Như vậy bọn họ có thể yên tâm hưởng thụ khoái cảm mà tốc độ cực nhanh mang lại, không phải lo lắng tới người trên đường.
Đường đều bị phong tỏa, sao còn có người đi đường nữa.
Bên này đã có bốn năm mươi người đứng. Rất nhiều người đều chào hỏi Thái Triết Lĩnh. Anh ta cũng lịch sự cúi đầu đáp lại, nhưng những người thực sự khiến anh ta cúi đầu cũng không nhiều.
Thời gian từ từ trôi, đã hơn tám giờ tối, người tụ tập ở đây càng nhiều hơn.
Ngoài đủ các loại xe sang trọng, đẹp mắt nhất là các mỹ nữ kia. Rất nhiều công tử đều mang theo một cô gái tới, giống Vương Thần và Lý Á, những phụ nữ này đều trở thành một dải đẹp mắt.
Tuy nhiên ai cũng biết, những cô gái này đều là bình hoa, những người thực sự khiến mọi người coi trọng không nhiều.
Dương Linh từ đầu tới cuối, không hề nói chuyện với những người này.
-Vù…
Từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, rất nhanh, một chiếc xe thể thao phóng vào khu phục vụ. Từ xa tới không giảm tốc độ, cũng không đỗ tại bãi đỗ xe, trực tiếp lái vào đám đông.
-Vù…
Tiếng động đất chói tai, chiếc xe này xoay tròn 180 độ, trực tiếp dừng ở đó.
Nhanh như vậy mà vẫn có thể dừng vững như vậy, kĩ thuật điều khiển xe của người này thật không tầm thường.
-Bugatti?
-Xe này chẳng phải trong nước không có sao. Ai vậy, hoành tráng thế?
Người trên xe còn chưa xuống, người xung quanh đã bàn luận, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao màu lam.
Cửa xe mở ra, đây là một chiếc cửa kéo thời thượng, không kém chút nào so với chiếc Mercedes thể thao cánh hải âu của Trương Dương.
-Tôi tưởng ai, ngông nghênh gớm.
Thái Triết Tử hừ lạnh một tiếng, người trên xe đi xuống anh ta cũng quen. Là mấy vị công tử Thượng Hải, vốn không có quan hệ tốt lắm với anh ta.
-Thái ca, ngại quá, không mời mà đến, anh không để ý chứ?
Một người thanh niên chừng 25, 26 tuổi, trông rất phong độ, sau khi xuống xe, trực tiếp cười ha hả đi tới trước mặt Thái Triết Lĩnh. Xung quanh rất nhiều người nhìn anh ta, cũng đều bàn luận gì đó.
Đặc biệt là mấy cô gái, nhìn chiếc xe đẹp đẽ này, lại nhìn chàng trai bảnh bao kia, ánh mắt đều sáng lên.
-Bugatti eb 110, giá bán bốn trăm tám mươi ngàn đô la Mỹ, cả thế giới không có tới một trăm chiếc. Ai mà hoành tránh thế, lại có một chiếc, vào nước ta, chắc phải lên tới mấy chục triệu.
Vương Thần và Lý Á đều đi tới trước chiếc xe kia, rất hâm mộ nhìn chiếc xe.
Là người yêu xe, bọn họ biết tất cả các loại xe sang trọng trên thế giới. Xe này không phải style mới của năm nay, bắt đầu ra từ năm 95, nhưng số lượng rất nhỏ. Hơn nữa Bugatti không có đại lý tiêu thụ trong nước, trong nước đến tận bây giờ vẫn chưa có chiếc nào.
Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với giá bán cao của nó. Giá chiếc xe này trong nước chắc chắn phải vượt con số chục triệu.
Ở thời đại này, xe hơn chục triệu và hơn triệu hoàn toàn là hai khái niệm. Cho dù bọn Vương Thần, muốn mua chiếc xe như vậy cũng phải do dự rất lâu, hoặc căn bản là không có cách mua được.
Người đứng trước chiếc xe càng ngày càng nhiều. Thấy xe của mình hấp dẫn nhiều người như vậy, người đàn ông xuống xe chào hỏi Thái Triết Lĩnh kia, trên mặt hơi có chút đắc ý.
-Cổ Phương, cậu tới thì cũng tới rồi, không gây phiền hà cho tôi là được.
Thái Triết Lĩnh hừ lạnh một tiếng. Lời còn chưa nói hết, mắt lại nhìn mấy chiếc xe đỗ cạnh chiếc Bugatti này
Điều này khiến sắc mặt anh ta càng khó coi. Đua xe dưới đất nghiêm chỉnh mà nói không có người tổ chức, đều là mọi người có sở thích chung tụ tập lại, nhưng lại có người chủ sự.
Chủ quản lần này, chính là Thái Triết Lĩnh. Anh ta đã chỉ định từ trước, xe tới trước tiên phải đỗ ở vị trí quy định, không được tùy ý đỗ lung tung.
Mấy chiếc xe này không chỉ dừng lung tung, mà còn đỗ ở nơi mọi người tập trung, điều này chẳng khác gì không nể nang gì anh ta, sắc mặt còn có thể dễ nhìn mới lạ.
Tuy nhiên người vừa lái chiếc Bugatti, cũng chính là người tên là Cổ Phương kia, lai lịch cũng không nhỏ. Khiến anh ta rất e dè, cho dù trong lòng không vui lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.
-Thế sao được, Thái ca ở đây, cho tiểu đệ một trăm lá gan cũng không dám.
Cổ Phương cười to một tiếng, tiếng cười của gã rất càn rỡ. Lời khen tặng, nhưng ngữ khí lại chẳng có chút cung kính nào.
-Cổ Phương, đi nhanh vậy là gì, cũng không đợi chúng tôi nữa.
Người trên chiếc xe phía sau cũng xuống rồi. Có chiếc Hummer lớn, còn có Ferrari và Porsche.
Nhìn thấy người xuống từ chiếc Hummer, chào hoỉ Cổ Phương, Trương Dương và Hoàng Hải đều thoáng sửng sốt. Người này bọn họ rất quen thuộc, trước đây cò từng kí hợp đồng cùng.
Đây chính là Thi công tử, nhìn thấy Hoàng Hải và Trương Dương, anh ta cũng sửng sốt, lập tức đi về phía hai người.
-Tổng giám đốc Hoàng, Trương Dương, sao hai người cũng ở đây?
-Chúng tôi vốn là định đến chơi, còn anh, chẳng phải anh không thích cái này sao, sao lại cũng tới?
Hoàng Hải kinh ngạc nói. Lần trước lúc mua Phỉ Thúy, Hoàng Hải từng hỏi sở thích của Thi công tử. Thi công tử chỉ thích Phỉ Thúy, không có hứng thú với cái gì khác.
-Tôi là bị kéo tới đây, nói thật tôi cũng không định đến.
Thi công tử trên mặt có chút bất đắc dĩ. Lại có một cô gái xuống từ chiếc Ferrari, đi thẳng về phía bọn họ.
Nhìn thấy cô gái vừa mới xuống, Trương Dương lập tức ngẩn người, trên mặt của hắn còn lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
Trương Dương cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Đến tham quan một lần đua xe, không chỉ gặp Thi công tử, còn gặp cô gái trước kia bị bắt cóc.
-Anh họ.
Cô gái gọi Thi công tử, dường như còn có chút không vui.
Cô còn chưa đi tới, đột nhiên đứng ngẩn ra ở đó, giơ tay chỉ vào Trương Dương, thất thanh thét lên chói tai:
-Là anh?
Giọng nói của cô rất lớn, khiến nhiều người đều chú ý tới. Bao gồm cả Thái Triết Lĩnh và Cổ Phương.
Cổ Phương đã đi tới bên này, lông mày Thái Triết Lĩnh cũng dựng lên, cũng đi tới.
-Ngọc Bình, em quen Trương Dương?
Thi công tử cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Anh ta hôm nay chính là bị cô bé này kéo tới. Đây là em họ Thiệu Ngọc Bình của anh ta. Vừa từ nước ngoài trở về không lâu, ở nhà cả ngày, bố mẹ cô bận kinh doanh, cũng không có thời gian hỏi han cô.
Trước đó không lâu, cô còn bị mấy người bắt cóc, cũng may kĩ thuật của bọn cướp không cao, xảy ra tai nạn xe cộ, lại có người tốt giúp đỡ, nên cô mới không sao.
Thế mà, vết sẹo còn chưa lành hẳn, lại muốn tới đua xe. Cha mẹ cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm anh ta, bảo anh ta đưa cô tới đây.
Nghe thấy bọn họ nói muốn tới đua xe ngầm. Đúng lúc Thi công tử đang ở cùng Cổ Phương, cũng cùng tới. Còn lái chiếc Bugatti vừa mang về nước.
-Anh họ, con cáo của em, chính là anh ta đánh mất.
Cô gái lập tức chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng nói. Nói xong lại quay người, hung tợn nhìn Trương Dương.
-Lần trước để anh chạy mất, lần này xem anh chạy đi đâu, anh bồi thường con cáo của tôi đi.
Cô lại lớn tiếng kêu, dường như có vẻ oan ức, Trương Dương không kìm nổi liên tục lắc đầu.
-Trương Dương, có chuyện gì thế?
Thi công tử cũng ngạc nhiên hỏi một câu. Anh ta không ngờ em họ mình lại quen Trương Dương, hơn nữa còn có vẻ rất không hợp nhau.
-Là thế này…
Trương Dương kể lại tóm tắt sự việc hôm đó một lượt. Hắn miêu tả đơn giản, tuy nhiên nguyên nhân kết quả của sự việc đều nói rõ ra, không giấu diếm gì cả.
Trên thực tế cũng không phải giấu diếm. Từ đầu tới cuối đều không có chuyện gì của hắn.
Nghe xong miêu tả của hắn, Thi công tử lại nhìn Tia Chớp trên vai Trương Dương một chút, lập tức hiểu ra.
Tính tình em họ mình, anh ta rất rõ. Chuyện lần này Trương Dương không nói sai, thật đúng là không thể trách hắn, chỉ có thể trách em họ mình quá tự do phóng khoáng.
Đánh mất con chồn nhỏ, còn không đáng sợ, may mắn nhất là hôm đó cô không sao. Sau khi xảy ra chuyện lần đó, khiến người trong nhà đều rất sợ hãi, không cho cô ra ngoài một mình nữa.
Mấy ngày nay, vẫn luôn nhốt cô trong nhà.
Tuy nhiên chuyện chữa trị sau đó Trương Dương không nhắc tới. Thi công tử và em họ anh ta cũng không biết, hôm đó người cứu cô chính là Trương Dương.
-Ngọc Bình, còn làm loạn nữa. Việc này em đúng, đánh mất cáo thì cũng mất rồi, sau này lại mua cho em một con là được.
Thi công tử lên tiếng, anh ta xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Việc này anh ta không thể giúp em mình.
Hơn nữa ấn tượng của anh ta với Trương Dương cũng rất tốt, lúc này cũng không muốn em họ nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào với Trương Dương, anh ta có thể làm trung gian điều hòa một chút là tốt nhất.
/1041
|