Ngô Hữu Đạo không tiếp tục nói chuyện giữ lại, huống hồ hắn đối với cách làm của bệnh viện ngày hôm nay đã bất mãn như thế.
Ngày hôm nay không phải thời gian làm việc của Trương Dương, hắn cũng không tính tăng ca, hết bận với ca bệnh này liền trực tiếp đi tới khu nội trú.
Vương Thần vẫn ở trong bệnh viện nên nếu đã tới thì hắn thấy thế nào cũng phải đi xem xem.
- Mày lại tính chọc tao hử, cẩn thận không để yên cho đâu à nha!
- Cái thằng này toàn thân như xác ướp, tính làm sao không để yên cho ta, muốn không để yên thì trước tiên đứng lên rồi hẵng nói!
Vẫn chưa vào cửa, liền nghe bên trong có tiếng phẫn nộ gào thét, còn có tiếng cười nhạo dương dương đắc ý.
Không cần nghe kỹ cũng biết âm thanh gào thét là đến từ Vương Thần, còn người đang đắc ý cười nhạo là Lý Á, Lý Á tiểu tử này không vội đưa công ty của mình đi vào hoạt động, không biết làm sao lại chạy tới đây.
- Bắt nạt bệnh nhân, không phải là anh hùng đâu nha!
Trương Dương vừa đẩy cửa vừa nói, hắn cùng Mễ Tuyết xuất hiện ở bên trong phòng bệnh, lập tức khiến tất cả mọi người bên trong phòng bệnh đều nhìn về phía bọn họ.
Vương Thần cùng Lý Á phần nhiều chính là nhìn Mễ Tuyết, đóa hoa xinh đẹp như vậy bọn họ cũng không thường được thấy.
- Trương Dương, cậu đã đến rồi!
Hoàng Hải cười cười hỏi thăm Trương Dương một chút, bên trong phòng bệnh không chỉ có Vương Thần cùng Lý Á, Hoàng Hải cũng có mặt.
Ngoài Hoàng Hải ra còn có bà bảo mẫu, là bảo mẫu trong nhà Vương Thần, cha mẹ của anh ta đều rất bận, ngoại trừ lúc sớm hôm có lại đây ra, ban ngày phần lớn thời giờ đều là có bảo mẫu trong nhà chăm sóc.
- Trương Dương, vẫn là cậu mới xứng là bạn thân, bọn hắn đều không phải anh hùng, đây chính là “phu nhân” sao? Xinh đẹp như vậy, khó trách đám người mẫu xe kia không lọt nổi mắt xanh của cậu!
Vương Thần thân thể đều băng bó kín mít, đôi chỗ còn bó thạch cao, Lý Á nói hắn là xác ướp cũng không có sai, đến như vậy mà nhìn thấy gái đẹp hai mắt vẫn cứ đăm đăm.
- Cái thằng này, thói xấu không thay đổi đi, sau này sớm muộn rồi cũng còn có chuyện cho xem!
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đoạn kéo Mễ Tuyết qua giới thiệu:
- Bạn gái của tôi, Mễ Tuyết, cùng trường đó!
Hắn đem Mễ Tuyết giới thiệu cho bọn họ biết rồi đem mấy người nói qua hết một lần, Mễ Tuyết đều lễ phép chào hỏi, những cái tên này từ lúc Trương Dương còn ở Hỗ Hải trong điện thoại đã từng nhắc qua với cô.
Bạn bè của Trương Dương kỳ thực cũng không nhiều, trước đây 'Trương Dương' tính tình cũng có chút quái gở, cũng là cùng Hồ Hâm, Cố Thành và Tiêu Bân có mối quan hệ tốt một chút, sau này thì với Tiểu ngốc và Nam Nam quan hệ cũng không tồi.
Sau khi xuyên vượt thời gian càng là như vậy, trừ bọn họ ra thì cũng chỉ có Tô Triển Đào là bạn.
Những người này, tất cả đều là thông qua mối quan hệ với Tô Triển Đào mới quen biết, không quen Tô Triển Đào thì không thể quen với Dương Linh, đương nhiên sẽ không kết bạn tham gia triển lãm xe lần này.
Không tham gia triển lãm xe, càng sẽ không quen Long Thành, Hoàng Hải bọn họ.
- Trương Dương, giấu kỹ thế, tôi dám cam đoan, em gái đây nhất định là hoa khôi của trường, nhất định là mỹ nữ có hạng à nha!
Lý Á rất là đố kị nhìn Trương Dương, sau khi nói xong lại xoay đầu lại, cười khà khà với Mễ Tuyết:
- Em à, trường các em có còn bạn gái nào xinh đẹp như em hay không, sau này cũng giới thiệu cho anh một bạn nha, anh bảo đảm rất chân tình đó!
Mễ Tuyết vẫn chưa trả lời, Vương Thần đã ở đó lớn tiếng kêu lên:
- Thằng này mà chân tình? Tim mày sớm đã bị chó ăn rồi, em à, muốn giới thiệu thì giới thiệu cho anh, anh mới là người chân tình nè!
- Hai người các cậu yên tĩnh đi, lần đầu gặp nhau mà đã để lại cho người ta cái ấn tượng không tốt rồi!
Hoàng Hải bất đắc dĩ cười mắng một tiếng, hai tiểu tử này không ai chịu ai, cũng không sợ Mễ Tuyết chê cười.
Đối với chuyện này Mễ Tuyết cũng không để ý, nói nữa cũng không sao, sự hiền thục này lại khiến mọi người trầm trồ một trận.
- Lý Á, công ty của cậu thế nào rồi?
Trương Dương thuận miệng hỏi một câu, hắn đối với công ty của Lý Á quả thật là có chút quan tâm, làm xong cái này, sau đó đây có thể trở thành chỗ hắn đầu tư vào.
- Đã đăng kí, Vương Thần tiểu tử này muốn góp cổ phần, tôi là tới tìm hắn ký tên!
Lý Á cười nói, Trương Dương thì lại gật đầu một cái.
Vốn đầu tư của hắn cùng Long Thành, Hoàng Hải cũng đã chuyển cho Lý Á, cũng đều đã ký nhận hợp đồng cổ phần, Vương Thần nếu muốn đầu tư, vậy thì phải bỏ tiền ra, tự nhiên cũng phải ký tên.
Cũng may Vương Thần thân thể tuy không thể động nhưng đầu ngón tay vẫn không có chuyện gì, ký tên vào không phải là vấn đề.
- Tôi đã thuê được văn phòng, ngày khai trương cổ đông mấy người nhất định phải trình diện!
Lý Á lại cười nói, trở về trong hai ngày này cậu ta cũng không hề nhàn rỗi, trực tiếp thuê lại một văn phòng tầng một, mặt khác còn liên hệ với công ty môi giới lao động để họ hỗ trợ tuyển mộ một bộ phận công nhân.
Chờ sau khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, làm xong giấy phép là công ty của cậu ta có thể khai trương.
Lý Á đối với việc này rất yên tâm, Hoàng Hải bọn họ đều an tâm không ít, Lý Á người này năng lực tuyệt đối là có, chỉ cần chịu làm, muốn lỗ cũng khó.
Ngày hôm nay cũng là Lý Á kéo cậu ta đến bệnh viện, nhân tiện cũng tới thăm Vương Thần luôn thể.
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Mễ Tuyết mới biết được Trương Dương lại đầu tư vào một công ty mới, lại còn là món làm ăn rất lớn.
Một lần đầu tư 20 triệu, đối với Mễ Tuyết mà nói hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Điều này làm cho trong lòng cô lại có một loại cảm giác tự hào, Trương Dương càng có năng lực, cô lại càng thấy hãnh diện.
Ngồi lại chỗ Vương Thần một hồi, sắc trời chhuyển nhá nhem tối, Trương Dương với Lý Á và Hoàng Hải cùng rời bệnh viện, lúc rời đi, Trương Dương rốt cuộc đã nhận lại được chiếc Benz của hắn.
Chiếc xe đã được thay biển, lần này so với ban đầu còn thuận hơn, là bốn số tám liền mạch, chiếc Benz thể thao kia của Trương Dương cũng là bốn số tám, chỉ là con số phía trước không giống nhau.
Hai giấy phép này hẳn là phải bỏ ra giá cao, xem như là sự cảm tạ của Dương Linh đối với Trương Dương, cô được Trương Dương kê thuốc cho uống, hiện tại thân thể so với trước đây đã khá hơn nhiều.
Con Benz mới cóng, lái vào bệnh viện rồi lại chạy khỏi bệnh viện, tự nhiên lại rước lấy nghị luận của mấy ông bảo vệ ở cửa.
Đám bảo vệ ở cửa cũng không biết chiếc Benz hào hoa này cũng thuộc về Trương Dương.
Về chuyện muốn rời đi, Trương Dương cũng không hề trực tiếp đi nói cho Chu Chí Tường, hắn tin là Ngô Hữu Đạo sẽ truyền đạt lại ý tứ của hắn.
Ngoài ra, trước đó lúc đi Hỗ Hải hắn còn xin nghỉ thêm mấy ngày phép, bất kể là đi hay không, hắn đều muốn làm bù cho đủ.
Như vậy tính ra, hắn còn phải ở lại bệnh viện lâu thêm mấy ngày.
Lái xe trở về sân tiểu khu rồi dừng ở ga ra, xe thể thao thì ngày mai sẽ đưa tới, Trương Dương thì lại nghĩ có nên mua thêm một cái ga ra hay không, dù gì thì giá thành ga ra hiện tại cũng khá rẻ.
Mễ Tuyết xuống xe trước rồi ôm Tia chớp lên lầu, cô không phải là không chờ Trương Dương mà là vội đi nhà cầu.
Mới vừa khoá cửa ga ra, lông mày Trương Dương liền nhẹ nhàng khẽ cau lại.
Hắn ngẩng đầu, đứng thẳng người, cách đó không xa sau một cái bồn hoa một người tuổi đời còn trẻ đang đứng.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen kịt lại, người kia lại ẩn nấp ở trong bóng tối, nếu không phải y tản ra một tia khí tức, Trương Dương cũng không dễ phát hiện ra. Thấy Trương Dương chú ý đến mình, người trẻ tuổi này trực tiếp tiến về phía Trương Dương.
- Tôi cho rằng anh rất thông minh, sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, không nghĩ tới anh còn có thể trở lại đây!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói với người trẻ tuổi đang đi tới.
Người trẻ tuổi kia Trương Dương không xa lạ gì, chính là người đã từng bị Tia chớp cắn và cũng bị hắn bắt làm tù binh, Long Phong.
Long Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu tôi cứ đi như thế, thì chính là nỗi sỉ nhục của đời tôi!
Trương Dương nhàn nhạt hỏi:
- Anh lần này đến, là vì Trương gia ở Hoa Đà cư?
Lúc đặt câu hỏi, hắn dụng tâm cảm thụ trên lầu, trên lầu cũng không hề động tĩnh gì, tên Long Phong này hẳn là chỉ có một người.
Điều này làm cho Trương Dương an tâm đi bao nhiêu, hắn sợ nhất chính là Long gia một lần đến nhiều người, cho dù hắn có thể ứng phó nhưng Mễ Tuyết thì không được.
Trước mắt Mễ Tuyết không có chuyện gì là tốt rồi, cho dù có cao thủ, cũng không thể nào vô thanh vô tức đối phó với Mễ Tuyết, Tia chớp có thể theo sát cô.
Long Phong lần thứ hai lắc đầu:
- Không phải, bọn họ chết sống ra sao không có quan hệ gì với tôi, tôi là vì bản thân mà thôi!
Long Phong nói xong những điều này, liền lẳng lặng nhìn Trương Dương.
Trương Dương cũng nhìn hắn, đoạn Trương Dương mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Mễ Tuyết một cú điện thoại.
Hắn bảo Mễ Tuyết là gặp được một người bạn nên đang nói chuyện, sẽ về nhà muộn một chút, bảo Mễ Tuyết ôm Tia chớp chờ hắn, còn cố ý nhấn mạnh chuyện “ôm Tia chớp”.
Tia chớp có sức chiến đấu cũng không kém gì hắn, lấy độ trung thành của Tia chớp hiện tại, dù cho Trương Dương không có mặt, cũng không thể nào để Mễ Tuyết bị thương tổn.
Làm xong những việc này, Trương Dương mới đi ra ngoài.
Long Phong tới tìm hắn, tuyệt đối không phải đến nói chuyện phiếm, hai người cũng không có hứng đó.
Bên ngoài tiểu khu có cái nhà xưởng bỏ hoang, ban ngày trẻ con thích chơi ở đây, buổi tối cũng không có người, nơi này mấy năm trước còn xảy ra một vụ giết người, buổi tối càng ít người qua lại.
Nhà xưởng bỏ hoang giống như vậy cũng vẻn vẹn ở nội thành thời đại này mới có thể nhìn thấy, qua mấy năm sẽ rất khó thấy được.
Chỗ này tuy không lớn, không có rừng cây nhưng lại không có ai nên đủ cho hai người giao thủ.
- Tôi hôm nay tới đây, là muốn đánh bại anh để lấy lại tuyết tiên của tôi!
Đến đó, Long Phong mới chậm rãi nói một câu, lần trước Trương Dương để cho y thoát, cũng không trả lại vũ khí cho y, vũ khí kia đã trở thành chiến lợi phẩm của Trương Dương.
Lại nói Trương Dương không phải không cân nhắc chuyện hắn ta sẽ quay lại, càng không thể đem vũ khí lợi hại như vậy trả lại, hiện tại có thể thấy lúc trước quyết định như vậy là rất sáng suốt, chí ít vũ khí mà Long Phong cầm trên tay cũng sẽ không khiến Trương Dương đau đầu.
Trương Dương tay vuốt ngang hông một đường, một sợi nhuyễn tiên trong bóng tối hầu như không nhìn thấy liền đã xuất hiện ở trong tay của hắn.
Sợi nhuyễn tiên này rất tốt, chính là dùng Thiên tàm tuyết ti bện thành, lửa thường đều đốt không cháy, tuyệt đối là bảo bối tốt.
Nắm nhuyễn tiên, Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Có vũ khí anh không thắng, không có vũ khí, anh cho rằng có thể đánh bại tôi sao?
- Tôi không phải thua bởi anh, tôi là bị Hồ Vĩ Điêu đánh lén, không có nó, anh căn bản không thể nào bắt được tôi!
Long Phong mặt đột nhiên biến thành đỏ chót, lần trước bị Trương Dương nắm lấy, trở thành tù binh, là nỗi sỉ nhục lớn nhất của y đời này.
Vì thế y cũng không hề lập tức trở về gia tộc, y muốn báo thù, rửa đi nỗi sỉ nhục này, biện pháp báo thù tốt nhất, chính là đánh bại Trương Dương.
Y điều tra rõ về Trương Dương rồi đợi ở đây, biết cạnh Trương Dương có người bạn gái, nhưng y chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng bạn gái Trương Dương đi làm cái gì cả.
Hiên Viên thế gia bất kể nói thế nào cũng là gia tộc chính phái, trong nhà từ nhỏ cũng không giáo dục qua cho y dùng thủ pháp hèn hạ như vậy.
Lại nói, y muốn rửa nhục, không để trong lòng lưu lại chút bóng tối, liền chỉ có thể đường đường chính chính đánh bại Trương Dương, chỉ có như vậy y mới có thể xem như chân chính giành thắng lợi.
Ngày hôm nay không phải thời gian làm việc của Trương Dương, hắn cũng không tính tăng ca, hết bận với ca bệnh này liền trực tiếp đi tới khu nội trú.
Vương Thần vẫn ở trong bệnh viện nên nếu đã tới thì hắn thấy thế nào cũng phải đi xem xem.
- Mày lại tính chọc tao hử, cẩn thận không để yên cho đâu à nha!
- Cái thằng này toàn thân như xác ướp, tính làm sao không để yên cho ta, muốn không để yên thì trước tiên đứng lên rồi hẵng nói!
Vẫn chưa vào cửa, liền nghe bên trong có tiếng phẫn nộ gào thét, còn có tiếng cười nhạo dương dương đắc ý.
Không cần nghe kỹ cũng biết âm thanh gào thét là đến từ Vương Thần, còn người đang đắc ý cười nhạo là Lý Á, Lý Á tiểu tử này không vội đưa công ty của mình đi vào hoạt động, không biết làm sao lại chạy tới đây.
- Bắt nạt bệnh nhân, không phải là anh hùng đâu nha!
Trương Dương vừa đẩy cửa vừa nói, hắn cùng Mễ Tuyết xuất hiện ở bên trong phòng bệnh, lập tức khiến tất cả mọi người bên trong phòng bệnh đều nhìn về phía bọn họ.
Vương Thần cùng Lý Á phần nhiều chính là nhìn Mễ Tuyết, đóa hoa xinh đẹp như vậy bọn họ cũng không thường được thấy.
- Trương Dương, cậu đã đến rồi!
Hoàng Hải cười cười hỏi thăm Trương Dương một chút, bên trong phòng bệnh không chỉ có Vương Thần cùng Lý Á, Hoàng Hải cũng có mặt.
Ngoài Hoàng Hải ra còn có bà bảo mẫu, là bảo mẫu trong nhà Vương Thần, cha mẹ của anh ta đều rất bận, ngoại trừ lúc sớm hôm có lại đây ra, ban ngày phần lớn thời giờ đều là có bảo mẫu trong nhà chăm sóc.
- Trương Dương, vẫn là cậu mới xứng là bạn thân, bọn hắn đều không phải anh hùng, đây chính là “phu nhân” sao? Xinh đẹp như vậy, khó trách đám người mẫu xe kia không lọt nổi mắt xanh của cậu!
Vương Thần thân thể đều băng bó kín mít, đôi chỗ còn bó thạch cao, Lý Á nói hắn là xác ướp cũng không có sai, đến như vậy mà nhìn thấy gái đẹp hai mắt vẫn cứ đăm đăm.
- Cái thằng này, thói xấu không thay đổi đi, sau này sớm muộn rồi cũng còn có chuyện cho xem!
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đoạn kéo Mễ Tuyết qua giới thiệu:
- Bạn gái của tôi, Mễ Tuyết, cùng trường đó!
Hắn đem Mễ Tuyết giới thiệu cho bọn họ biết rồi đem mấy người nói qua hết một lần, Mễ Tuyết đều lễ phép chào hỏi, những cái tên này từ lúc Trương Dương còn ở Hỗ Hải trong điện thoại đã từng nhắc qua với cô.
Bạn bè của Trương Dương kỳ thực cũng không nhiều, trước đây 'Trương Dương' tính tình cũng có chút quái gở, cũng là cùng Hồ Hâm, Cố Thành và Tiêu Bân có mối quan hệ tốt một chút, sau này thì với Tiểu ngốc và Nam Nam quan hệ cũng không tồi.
Sau khi xuyên vượt thời gian càng là như vậy, trừ bọn họ ra thì cũng chỉ có Tô Triển Đào là bạn.
Những người này, tất cả đều là thông qua mối quan hệ với Tô Triển Đào mới quen biết, không quen Tô Triển Đào thì không thể quen với Dương Linh, đương nhiên sẽ không kết bạn tham gia triển lãm xe lần này.
Không tham gia triển lãm xe, càng sẽ không quen Long Thành, Hoàng Hải bọn họ.
- Trương Dương, giấu kỹ thế, tôi dám cam đoan, em gái đây nhất định là hoa khôi của trường, nhất định là mỹ nữ có hạng à nha!
Lý Á rất là đố kị nhìn Trương Dương, sau khi nói xong lại xoay đầu lại, cười khà khà với Mễ Tuyết:
- Em à, trường các em có còn bạn gái nào xinh đẹp như em hay không, sau này cũng giới thiệu cho anh một bạn nha, anh bảo đảm rất chân tình đó!
Mễ Tuyết vẫn chưa trả lời, Vương Thần đã ở đó lớn tiếng kêu lên:
- Thằng này mà chân tình? Tim mày sớm đã bị chó ăn rồi, em à, muốn giới thiệu thì giới thiệu cho anh, anh mới là người chân tình nè!
- Hai người các cậu yên tĩnh đi, lần đầu gặp nhau mà đã để lại cho người ta cái ấn tượng không tốt rồi!
Hoàng Hải bất đắc dĩ cười mắng một tiếng, hai tiểu tử này không ai chịu ai, cũng không sợ Mễ Tuyết chê cười.
Đối với chuyện này Mễ Tuyết cũng không để ý, nói nữa cũng không sao, sự hiền thục này lại khiến mọi người trầm trồ một trận.
- Lý Á, công ty của cậu thế nào rồi?
Trương Dương thuận miệng hỏi một câu, hắn đối với công ty của Lý Á quả thật là có chút quan tâm, làm xong cái này, sau đó đây có thể trở thành chỗ hắn đầu tư vào.
- Đã đăng kí, Vương Thần tiểu tử này muốn góp cổ phần, tôi là tới tìm hắn ký tên!
Lý Á cười nói, Trương Dương thì lại gật đầu một cái.
Vốn đầu tư của hắn cùng Long Thành, Hoàng Hải cũng đã chuyển cho Lý Á, cũng đều đã ký nhận hợp đồng cổ phần, Vương Thần nếu muốn đầu tư, vậy thì phải bỏ tiền ra, tự nhiên cũng phải ký tên.
Cũng may Vương Thần thân thể tuy không thể động nhưng đầu ngón tay vẫn không có chuyện gì, ký tên vào không phải là vấn đề.
- Tôi đã thuê được văn phòng, ngày khai trương cổ đông mấy người nhất định phải trình diện!
Lý Á lại cười nói, trở về trong hai ngày này cậu ta cũng không hề nhàn rỗi, trực tiếp thuê lại một văn phòng tầng một, mặt khác còn liên hệ với công ty môi giới lao động để họ hỗ trợ tuyển mộ một bộ phận công nhân.
Chờ sau khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, làm xong giấy phép là công ty của cậu ta có thể khai trương.
Lý Á đối với việc này rất yên tâm, Hoàng Hải bọn họ đều an tâm không ít, Lý Á người này năng lực tuyệt đối là có, chỉ cần chịu làm, muốn lỗ cũng khó.
Ngày hôm nay cũng là Lý Á kéo cậu ta đến bệnh viện, nhân tiện cũng tới thăm Vương Thần luôn thể.
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Mễ Tuyết mới biết được Trương Dương lại đầu tư vào một công ty mới, lại còn là món làm ăn rất lớn.
Một lần đầu tư 20 triệu, đối với Mễ Tuyết mà nói hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Điều này làm cho trong lòng cô lại có một loại cảm giác tự hào, Trương Dương càng có năng lực, cô lại càng thấy hãnh diện.
Ngồi lại chỗ Vương Thần một hồi, sắc trời chhuyển nhá nhem tối, Trương Dương với Lý Á và Hoàng Hải cùng rời bệnh viện, lúc rời đi, Trương Dương rốt cuộc đã nhận lại được chiếc Benz của hắn.
Chiếc xe đã được thay biển, lần này so với ban đầu còn thuận hơn, là bốn số tám liền mạch, chiếc Benz thể thao kia của Trương Dương cũng là bốn số tám, chỉ là con số phía trước không giống nhau.
Hai giấy phép này hẳn là phải bỏ ra giá cao, xem như là sự cảm tạ của Dương Linh đối với Trương Dương, cô được Trương Dương kê thuốc cho uống, hiện tại thân thể so với trước đây đã khá hơn nhiều.
Con Benz mới cóng, lái vào bệnh viện rồi lại chạy khỏi bệnh viện, tự nhiên lại rước lấy nghị luận của mấy ông bảo vệ ở cửa.
Đám bảo vệ ở cửa cũng không biết chiếc Benz hào hoa này cũng thuộc về Trương Dương.
Về chuyện muốn rời đi, Trương Dương cũng không hề trực tiếp đi nói cho Chu Chí Tường, hắn tin là Ngô Hữu Đạo sẽ truyền đạt lại ý tứ của hắn.
Ngoài ra, trước đó lúc đi Hỗ Hải hắn còn xin nghỉ thêm mấy ngày phép, bất kể là đi hay không, hắn đều muốn làm bù cho đủ.
Như vậy tính ra, hắn còn phải ở lại bệnh viện lâu thêm mấy ngày.
Lái xe trở về sân tiểu khu rồi dừng ở ga ra, xe thể thao thì ngày mai sẽ đưa tới, Trương Dương thì lại nghĩ có nên mua thêm một cái ga ra hay không, dù gì thì giá thành ga ra hiện tại cũng khá rẻ.
Mễ Tuyết xuống xe trước rồi ôm Tia chớp lên lầu, cô không phải là không chờ Trương Dương mà là vội đi nhà cầu.
Mới vừa khoá cửa ga ra, lông mày Trương Dương liền nhẹ nhàng khẽ cau lại.
Hắn ngẩng đầu, đứng thẳng người, cách đó không xa sau một cái bồn hoa một người tuổi đời còn trẻ đang đứng.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen kịt lại, người kia lại ẩn nấp ở trong bóng tối, nếu không phải y tản ra một tia khí tức, Trương Dương cũng không dễ phát hiện ra. Thấy Trương Dương chú ý đến mình, người trẻ tuổi này trực tiếp tiến về phía Trương Dương.
- Tôi cho rằng anh rất thông minh, sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, không nghĩ tới anh còn có thể trở lại đây!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói với người trẻ tuổi đang đi tới.
Người trẻ tuổi kia Trương Dương không xa lạ gì, chính là người đã từng bị Tia chớp cắn và cũng bị hắn bắt làm tù binh, Long Phong.
Long Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu tôi cứ đi như thế, thì chính là nỗi sỉ nhục của đời tôi!
Trương Dương nhàn nhạt hỏi:
- Anh lần này đến, là vì Trương gia ở Hoa Đà cư?
Lúc đặt câu hỏi, hắn dụng tâm cảm thụ trên lầu, trên lầu cũng không hề động tĩnh gì, tên Long Phong này hẳn là chỉ có một người.
Điều này làm cho Trương Dương an tâm đi bao nhiêu, hắn sợ nhất chính là Long gia một lần đến nhiều người, cho dù hắn có thể ứng phó nhưng Mễ Tuyết thì không được.
Trước mắt Mễ Tuyết không có chuyện gì là tốt rồi, cho dù có cao thủ, cũng không thể nào vô thanh vô tức đối phó với Mễ Tuyết, Tia chớp có thể theo sát cô.
Long Phong lần thứ hai lắc đầu:
- Không phải, bọn họ chết sống ra sao không có quan hệ gì với tôi, tôi là vì bản thân mà thôi!
Long Phong nói xong những điều này, liền lẳng lặng nhìn Trương Dương.
Trương Dương cũng nhìn hắn, đoạn Trương Dương mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Mễ Tuyết một cú điện thoại.
Hắn bảo Mễ Tuyết là gặp được một người bạn nên đang nói chuyện, sẽ về nhà muộn một chút, bảo Mễ Tuyết ôm Tia chớp chờ hắn, còn cố ý nhấn mạnh chuyện “ôm Tia chớp”.
Tia chớp có sức chiến đấu cũng không kém gì hắn, lấy độ trung thành của Tia chớp hiện tại, dù cho Trương Dương không có mặt, cũng không thể nào để Mễ Tuyết bị thương tổn.
Làm xong những việc này, Trương Dương mới đi ra ngoài.
Long Phong tới tìm hắn, tuyệt đối không phải đến nói chuyện phiếm, hai người cũng không có hứng đó.
Bên ngoài tiểu khu có cái nhà xưởng bỏ hoang, ban ngày trẻ con thích chơi ở đây, buổi tối cũng không có người, nơi này mấy năm trước còn xảy ra một vụ giết người, buổi tối càng ít người qua lại.
Nhà xưởng bỏ hoang giống như vậy cũng vẻn vẹn ở nội thành thời đại này mới có thể nhìn thấy, qua mấy năm sẽ rất khó thấy được.
Chỗ này tuy không lớn, không có rừng cây nhưng lại không có ai nên đủ cho hai người giao thủ.
- Tôi hôm nay tới đây, là muốn đánh bại anh để lấy lại tuyết tiên của tôi!
Đến đó, Long Phong mới chậm rãi nói một câu, lần trước Trương Dương để cho y thoát, cũng không trả lại vũ khí cho y, vũ khí kia đã trở thành chiến lợi phẩm của Trương Dương.
Lại nói Trương Dương không phải không cân nhắc chuyện hắn ta sẽ quay lại, càng không thể đem vũ khí lợi hại như vậy trả lại, hiện tại có thể thấy lúc trước quyết định như vậy là rất sáng suốt, chí ít vũ khí mà Long Phong cầm trên tay cũng sẽ không khiến Trương Dương đau đầu.
Trương Dương tay vuốt ngang hông một đường, một sợi nhuyễn tiên trong bóng tối hầu như không nhìn thấy liền đã xuất hiện ở trong tay của hắn.
Sợi nhuyễn tiên này rất tốt, chính là dùng Thiên tàm tuyết ti bện thành, lửa thường đều đốt không cháy, tuyệt đối là bảo bối tốt.
Nắm nhuyễn tiên, Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Có vũ khí anh không thắng, không có vũ khí, anh cho rằng có thể đánh bại tôi sao?
- Tôi không phải thua bởi anh, tôi là bị Hồ Vĩ Điêu đánh lén, không có nó, anh căn bản không thể nào bắt được tôi!
Long Phong mặt đột nhiên biến thành đỏ chót, lần trước bị Trương Dương nắm lấy, trở thành tù binh, là nỗi sỉ nhục lớn nhất của y đời này.
Vì thế y cũng không hề lập tức trở về gia tộc, y muốn báo thù, rửa đi nỗi sỉ nhục này, biện pháp báo thù tốt nhất, chính là đánh bại Trương Dương.
Y điều tra rõ về Trương Dương rồi đợi ở đây, biết cạnh Trương Dương có người bạn gái, nhưng y chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng bạn gái Trương Dương đi làm cái gì cả.
Hiên Viên thế gia bất kể nói thế nào cũng là gia tộc chính phái, trong nhà từ nhỏ cũng không giáo dục qua cho y dùng thủ pháp hèn hạ như vậy.
Lại nói, y muốn rửa nhục, không để trong lòng lưu lại chút bóng tối, liền chỉ có thể đường đường chính chính đánh bại Trương Dương, chỉ có như vậy y mới có thể xem như chân chính giành thắng lợi.
/1041
|