Thường Phong nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới gật đầu.
- Cậu nói không sai, tra một chút chẳng mất gì, vừa lúc tôi có một người bạn ở Nhật, tôi sẽ hỏi thăm anh ta.
Thường Phong từ từ nói, nói xong anh ta trực tiếp gọi điện thoại.
Anh ta không báo cáo ngay cũng là thỏa đáng, vì dù sao Trương Dương cũng không hoàn toàn khẳng định. Sau khi hỏi, xác thực rồi thì báo cáo cũng chưa muộn.
Tuy nhiên nếu thật sự như Trương Dương nói, đây đúng là một vụ án không nhỏ, người ngoại quốc lừa đảo trong nước, lại là người Nhật, phỏng chừng những bộ ngành liên quan sẽ không ít.
Cho dù liên lụy ai, vụ án này không thể giao cho anh ta. Đây không phải việc anh ta phụ trách, nhưng điều nên làm thì phải làm.
Nhanh chóng gọi xong điện thoại, sau khi cúp máy sắc mặt Thường Phong chợt trở nên khó coi.
Người bạn kia sau khi nghe chuyện anh ta hỏi, trực tiếp nói với anh ta là không cần điều tra cũng biết là lừa đảo, hoàng gia Nhật không có người quản lý đầu tư. Tiền lãi của bọn họ phần lớn là lợi nhuận được chia của cổ phiếu, chuyện này rất nhiều người ở Nhật đều biết.
Vì Thường Phong nài nỉ, người bạn kia đành đồng ý nghe ngóng giúp, đặc biệt là về người tên là Hộ Điền Sơn Vũ này.
Kỳ thật gọi xong cú điện thoại này, Thường Phong đã có chút tin Trương Dương rồi.
Đáng tiếc thời đại này không có độ nương. Bằng không hỏi cái gì độ nương cũng sẽ biết, cũng không cần sắp xếp người đi hỏi thăm.
Hơn 10 phút sau, người bạn kia của Thường Phong gọi lại.
Trong Hoàng gia Nhật Bản và những người làm việc cho Hoàng gia, không có ai tên là Hộ Điền Sơn Vũ. Anh ta còn khẳng định, hoàng gia Nhật chưa bao giờ có ý định đầu tư ở nước ngoài, người bên đó còn hỏi anh ta lấy đâu ra tin ấy.
Cú điện thoại này, cơ bản hoàng toàn chứng tỏ lời Trương Dương nói là đúng.
Thường Phong không do dự nữa, trực tiếp gọi điện cho sở tỉnh. Trong sở nghe nói có một người Nhật lừa đảo chính quyền, cũng có vẻ rất hoảng hốt.
Sở rất coi trọng chuyện này. Sẽ lập tức phái người đến điều tra. Vài phút sau họ liền gọi lại cho Thường Phong, phải tạm thời khống chế hành động của người Nhật này, tuyệt đối không để ông ta chạy mất.
Nhận được mệnh lệnh, Thường Phong cũng khẽ thở ra.
Trong sở tỉnh vẫn có người hiểu được chút ít. Nhận được báo cáo của Thường Phong, bọn họ liền nhanh chóng phát hiện ra những sơ hở củ Hộ Điền Sơn Vũ này, cho nên mới lệnh cho Thường Phong như vậy.
Lại rời khỏi phòng, đã qua 20 phút, bên ngoài cục trưởng còn đang chờ.
Thường Phong liếc nhìn Hộ Điền Sơn Vũ còn ngồi trong phòng kia, khẽ thở ra. Tỉnh đã điều tra, tin rằng sẽ có kết quả sớm. Trước hết anh ta chỉ cần kiểm soát người này là được.
- Bảo mọi người tản đi, khiến Hộ Điền tiên sinh bị sợ hãi, trước hết mời Hộ Điền tiên sinh về nghỉ một lát.
Thường Phong khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng trả lại súng cho cục trưởng kia.
Sắc mặt cục trưởng cũng trở nên thoải mái hơn. Còn đích thân chạy về phòng mời Hộ Điền tiên sinh. Kẻ lừa đảo người Nhật này rất sốt ruột, lại đưa ra kiến nghị về việc đầu tư ở đây.
Trước khi đi, ông ta còn nhằm vào Tia Chớp, tuy nhiên lần này không nói cứng nữa, mà là muốn bỏ tiền ra mua Tia Chớp.
Người Nhật này không ngốc. Ông ta biết bên ngoài cũng có người có bối cảnh. Nếu cục trưởng kia cũng không biết làm sao, thì mình cũng chịu.
Ông ta đã nhắm trúng bộ lông của Tia Chớp, nhưng không phải đi tặng thiên hoàng gì cả. Bóng dáng của thiên hoàng ông ta cũng không thấy bao giờ. Ở Nhật có một người phụ nữ mà ông ta thích. Thấy lông của Tia Chớp đẹp, ông ta muốn cầm thứ đồ như vậy về để lấy lòng cô ta.
Bộ dạng của ông ta, khiến cho Trương Dương khẽ lắc đầu.
Người này còn không biết mình sắp bị tai vạ đến nơi. Còn dám ra điều thích Tia Chớp. Trương Dương không biết ông ta đã lừa thành công bao nhiêu, cũng không bận tâm lừa được bao nhiêu, ông ta đừng mong chạy thoát dễ vậy.
Bị những người này gây chuyện, mấy người họ cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà ăn tiếp.
Cuối cùng tất cả mọi người rời quán cơm, cùng lái xe tới khách sạn.
Thường Phong không thể đi, anh ta còn phải giám sát người Nhật này. Chờ người của sở tới, sở tỉnh đã phái một tổ công tác lâm thời xuống, đang xuất phát đi về đây.
Về phần người của phòng công an huyện Liệt Sơn này, cũng không đáng tin bằng anh ta, quá đơn giản.
Thường Phong không đi. Những người khác cũng không thể đi, chỉ có thể tạm thời ở lại cùng, từ từ vạch kế hoạch.
Nhìn thấy xe của những người này, mấy cảnh sát đều trợn trừng mắt.
Đây rõ ràng là một đám công tử thành phố, chiếc xe nào cũng rất sang trọng, khó trách những người này lại lợi hại như vậy. Đánh cục trưởng của bọn họ mà còn khiến ông ta không dám nói gì. Lúc này cục trưởng cũng có chút lo lắng, rất hối hận.
Ông ta mà biết hôm nay sẽ đắc tội với những người như vậy, căn bản sẽ không tới đây ăn cơm, càng không vì hai con gà quay, mà đắc tội với người không nên đắc tội
Lúc này trong lòng ông ta cũng rất hận cái ông chủ nhiệm Miêu kia. Sự tình là do ông ta gây ra, tai họa này cũng hoàn toàn vì ông ta.
Lúc này cục trưởng không nghĩ, cái tát kia của ông ta mới là mấu chốt nhất. Không phải ông ta muốn thể hiện một chút trước mặt Hộ Điền Sơn Vũ, ra ngoài đánh người, thì cũng không gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Cái tát kia của ông ta, quả thật phiền toái.
Bọn Trương Dương vừa tới khách sạn, Ngô Chí Quốc liền tìm Thường Phong.
Cục trưởng kia dám đánh anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha như vậy. Anh ta hỏi Thường Phong có giúp mình không. Nếu không giúp, anh ta sẽ dùng thế lực của gia đình.
Quan hệ của tập đoàn Ngô thị hiện nay cũng rất vững, đối phó với một cục trưởng công an thật đúng là không thành vấn đề.
Vị cục trưởng mới nhậm chức này, số phận đã định sẽ gặp bất hạnh.
Người của sở tỉnh đi rất nhanh, chỉ một tiếng, sở tỉnh đã gọi điện lại cho Thường Phong, thân phận của Hộ Điền Sơn Vũ đã được xác định.
Gã chính là một nông dân bình thường ở Hokkaido Nhật. Khi ở Nhật, gã cũng bị bắt vì tội lừa đảo, còn từng ngồi tù ba năm.
Hiện nay gã ra tù mới vài năm, không biết tại sao quen biết với một thương nhân Trung Quốc, từ đó biết được trong nước rất nhiều nơi đều đang thu hút đầu tư, hơn nữa rất nhiều cán bộ đều đầu tư mù quáng.
Điều này khiến gã nảy ra ý tưởng, quyết định tới Trung Quốc, kiếm một số tiền.
Gã bán nhà ở Nhật, kiếm được một khoản tiền, làm giả một số giấy chứng nhận, lại mua chuộc một nhân viên làm việc ở đại sứ quán Nhật Bản, bảo anh ta ra mặt chứng minh thân phận của mình
Không thể không nói Hộ Điền Sơn Vũ này có sự quyết đoán nhất định. Sau khi gã tới Trung Quốc, những giấy tờ giả này chưa từng bị phát hiện, còn luôn được người ta coi là thần tài.
Gã cũng rất thông minh. Biết là cho dù lừa, cũng chỉ có thể lừa ở cấp huyện. Hiện không có inte, trừ phi là người từng tới Nhật, hiểu rõ về người Nhật, mới phát hiện ra gã có vấn đề.
Ở cấp huyện, người như vậy không nhiều, thậm chí nhiều huyện còn không có người như vậy, thân phận của gã khó mà bị bại lộ.
Thậm chí trước khi tới từng nơi, gã đều lặng lẽ thăm dò tình hình ở đó, khẳng định không nguy hiểm gì thì mới tới. Cơ bản những nơi được gã xác định rồi, đều sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Liệt Sơn chính là như vậy, chẳng có du học sinh Nhật nào. Bằng không cũng không để cục trưởng này đích thân tới tiếp đãi mình.
Nếu không gặp Trương Dương, gã đã lừa đảo thành công Liệt Sơn. Gã đã có kinh nghiệm đối phó với chính quyền địa phương rồi.
Hộ Điền Sơn Vũ còn chưa biết thân phận của mình bị lộ. Nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, lại bảo cục trưởng kia đưa cho mình một bản ghi chép của huyện, trước tiên gã phải khảo sát dân tình nơi đây.
Hộ Điền Sơn Vũ này rất biết diễn trò. Lý do của việc gã xem ghi chép của huyện cũng rất đơn giản. Sau này phải dùng người ở đây, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình của họ một chút, xem có đạt tiêu chuẩn của mình không.
Những trò diễn này của gã lại lừa được không ít người, thực sự cho rằng gã chuẩn bị cho việc đầu tư.
Lại qua một tiếng nữa, Thường Phong lại nhận được thông báo của sở.
Hộ Điền Sơn Vũ thực sự là một tên lừa đảo. Trước khi tới Liệt Sơn, gã đã lừa được ba huyện khác.
Thủ đoạn lừa đảo của gã rất nhiều, đầu tiên bày trò khảo sát, đòi một vài chính sách ưu đãi hoặc đất đai. Sau đó nói thành lập một nhà máy nhỏ để thử nghiệm, từ đó tiến hành vay tiền ngân hàng.
Để lôi kéo được khoản đầu tư lớn, những huyện này đều dồn hết sức lực ủng hộ gã.
Gã mở xưởng nhỏ, không muốn đầu tư lớn ngay từ đầu, lại khiến những người này tin tưởng, đều cho rằng gã thật sự đang khảo sát, cũng đều muốn tranh miếng bánh to nhất cho mình.
Cứ như vậy, gã càng được lợi.
Căn cứ điều tra sơ qua của sở tỉnh, Hộ Điền Sơn Vũ này, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, dùng đủ loại thủ đoạn đã lừa được ít nhất mười sáu triệu của ba huyện. Mười sáu triệu kia, dùng để xây dựng trường học tình thương thì không biết xây được bao nhiêu cái.
Sở tỉnh cũng giao cho Thường Phong một nhiệm vụ, trước khi tổ công tác của sở tới, nhất định phải giám sát người này nghiêm ngặt, tuyệt đối không để gã bỏ trốn.
Vị cục trưởng đáng thương kia chưa hay biết gì, đang dẫn người, cầm ghi chép của huyện giới thiệu cho tên lừa đảo này.
Ông ta còn ảo tưởng, phục vụ tốt người Nhật này, kéo được khoản đầu tư, là có thể thăng quan phát tài.
Những việc ông ta làm, đúng lúc giúp Thường Phong giữ gã lại, Thường Phong cũng vui vẻ tự tạ, chuyên tâm chờ người của tổ công tác tới.
Khoảng tầm 5 giờ chiều, mười mấy người của tổ công tác sở tỉnh tới huyện Liệt Sơn. Nhìn Hộ Điền Sơn Vũ bị tổ công tác sở tỉnh đưa đi, vị cục trưởng kia ánh mắt ngây dại.
Sau khi biết gã vì lừa đảo mà bị người ta bắt đi, cục trưởng này có cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, trong lòng ông ta có nỗi ngậm ngùi không nói nên lời.
Trước tiên không nói những cái khác, có một điểm ông ta rất rõ, chiến tích của mình, giấc mộng thăng quan của mình, chắc chắn đã mất rồi.
Sau đó mấy ngày, người của phòng giám sát sở tỉnh lại tới, điều tra việc ông ta lấy súng dọa người, đây là nhiệm vụ Thường Phong đích thân giao phó, người của phòng giám sát căn bản không dám chậm trễ chút nào.
Điều tra rất thuận lợi, vị cục trưởng này thừa nhận tấ cả, cũng nói ra cả chuyện ẩu đả với Ngô Chí Quốc.
Tuy nhiên những điều này cũng vô dụng, phía Ngô Chí Quốc có luật sư giúp, còn khởi tố ông ta tội cố tình đả thương người, lạm dụng chức quyền…Cuối cùng cái ghế cục trưởng này còn chưa ngồi vững, đã gặp phải kết cục như cục trưởng Nhâm lúc trước.
Nghiêm túc mà nói ông ta còn thảm hơn cục trưởng Nhâm. Cục trưởng Nhâm là từ chức, còn ông ta là bị khai trừ, trước khi khai trừ còn bị giam ngắn ba tháng.
Sau khi ra, ông ta chỉ có thể đi làm công, không thể ở lại đây nữa.
Những việc này để sau hãy bàn, quan hệ của Ngô Chí Quốc và Thường Phong không tệ. Nỗi oan khuất của Ngô Chí Quốc, Thường Phong nhất định sẽ giúp. Thêm cả chuyện đưa tên lừa đảo vào huyện Liệt Sơn, cục trưởng này nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Còn mấy người bọn hắn, chỉ ở lại Liệt Sơn này một ngày, sáng sớm ngày thứ hai tiếp tục xuất phát tới Dã Nhân sơn. Tên lừa gạt này chỉ là một tiết mục xen vào, không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
- Cậu nói không sai, tra một chút chẳng mất gì, vừa lúc tôi có một người bạn ở Nhật, tôi sẽ hỏi thăm anh ta.
Thường Phong từ từ nói, nói xong anh ta trực tiếp gọi điện thoại.
Anh ta không báo cáo ngay cũng là thỏa đáng, vì dù sao Trương Dương cũng không hoàn toàn khẳng định. Sau khi hỏi, xác thực rồi thì báo cáo cũng chưa muộn.
Tuy nhiên nếu thật sự như Trương Dương nói, đây đúng là một vụ án không nhỏ, người ngoại quốc lừa đảo trong nước, lại là người Nhật, phỏng chừng những bộ ngành liên quan sẽ không ít.
Cho dù liên lụy ai, vụ án này không thể giao cho anh ta. Đây không phải việc anh ta phụ trách, nhưng điều nên làm thì phải làm.
Nhanh chóng gọi xong điện thoại, sau khi cúp máy sắc mặt Thường Phong chợt trở nên khó coi.
Người bạn kia sau khi nghe chuyện anh ta hỏi, trực tiếp nói với anh ta là không cần điều tra cũng biết là lừa đảo, hoàng gia Nhật không có người quản lý đầu tư. Tiền lãi của bọn họ phần lớn là lợi nhuận được chia của cổ phiếu, chuyện này rất nhiều người ở Nhật đều biết.
Vì Thường Phong nài nỉ, người bạn kia đành đồng ý nghe ngóng giúp, đặc biệt là về người tên là Hộ Điền Sơn Vũ này.
Kỳ thật gọi xong cú điện thoại này, Thường Phong đã có chút tin Trương Dương rồi.
Đáng tiếc thời đại này không có độ nương. Bằng không hỏi cái gì độ nương cũng sẽ biết, cũng không cần sắp xếp người đi hỏi thăm.
Hơn 10 phút sau, người bạn kia của Thường Phong gọi lại.
Trong Hoàng gia Nhật Bản và những người làm việc cho Hoàng gia, không có ai tên là Hộ Điền Sơn Vũ. Anh ta còn khẳng định, hoàng gia Nhật chưa bao giờ có ý định đầu tư ở nước ngoài, người bên đó còn hỏi anh ta lấy đâu ra tin ấy.
Cú điện thoại này, cơ bản hoàng toàn chứng tỏ lời Trương Dương nói là đúng.
Thường Phong không do dự nữa, trực tiếp gọi điện cho sở tỉnh. Trong sở nghe nói có một người Nhật lừa đảo chính quyền, cũng có vẻ rất hoảng hốt.
Sở rất coi trọng chuyện này. Sẽ lập tức phái người đến điều tra. Vài phút sau họ liền gọi lại cho Thường Phong, phải tạm thời khống chế hành động của người Nhật này, tuyệt đối không để ông ta chạy mất.
Nhận được mệnh lệnh, Thường Phong cũng khẽ thở ra.
Trong sở tỉnh vẫn có người hiểu được chút ít. Nhận được báo cáo của Thường Phong, bọn họ liền nhanh chóng phát hiện ra những sơ hở củ Hộ Điền Sơn Vũ này, cho nên mới lệnh cho Thường Phong như vậy.
Lại rời khỏi phòng, đã qua 20 phút, bên ngoài cục trưởng còn đang chờ.
Thường Phong liếc nhìn Hộ Điền Sơn Vũ còn ngồi trong phòng kia, khẽ thở ra. Tỉnh đã điều tra, tin rằng sẽ có kết quả sớm. Trước hết anh ta chỉ cần kiểm soát người này là được.
- Bảo mọi người tản đi, khiến Hộ Điền tiên sinh bị sợ hãi, trước hết mời Hộ Điền tiên sinh về nghỉ một lát.
Thường Phong khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng trả lại súng cho cục trưởng kia.
Sắc mặt cục trưởng cũng trở nên thoải mái hơn. Còn đích thân chạy về phòng mời Hộ Điền tiên sinh. Kẻ lừa đảo người Nhật này rất sốt ruột, lại đưa ra kiến nghị về việc đầu tư ở đây.
Trước khi đi, ông ta còn nhằm vào Tia Chớp, tuy nhiên lần này không nói cứng nữa, mà là muốn bỏ tiền ra mua Tia Chớp.
Người Nhật này không ngốc. Ông ta biết bên ngoài cũng có người có bối cảnh. Nếu cục trưởng kia cũng không biết làm sao, thì mình cũng chịu.
Ông ta đã nhắm trúng bộ lông của Tia Chớp, nhưng không phải đi tặng thiên hoàng gì cả. Bóng dáng của thiên hoàng ông ta cũng không thấy bao giờ. Ở Nhật có một người phụ nữ mà ông ta thích. Thấy lông của Tia Chớp đẹp, ông ta muốn cầm thứ đồ như vậy về để lấy lòng cô ta.
Bộ dạng của ông ta, khiến cho Trương Dương khẽ lắc đầu.
Người này còn không biết mình sắp bị tai vạ đến nơi. Còn dám ra điều thích Tia Chớp. Trương Dương không biết ông ta đã lừa thành công bao nhiêu, cũng không bận tâm lừa được bao nhiêu, ông ta đừng mong chạy thoát dễ vậy.
Bị những người này gây chuyện, mấy người họ cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà ăn tiếp.
Cuối cùng tất cả mọi người rời quán cơm, cùng lái xe tới khách sạn.
Thường Phong không thể đi, anh ta còn phải giám sát người Nhật này. Chờ người của sở tới, sở tỉnh đã phái một tổ công tác lâm thời xuống, đang xuất phát đi về đây.
Về phần người của phòng công an huyện Liệt Sơn này, cũng không đáng tin bằng anh ta, quá đơn giản.
Thường Phong không đi. Những người khác cũng không thể đi, chỉ có thể tạm thời ở lại cùng, từ từ vạch kế hoạch.
Nhìn thấy xe của những người này, mấy cảnh sát đều trợn trừng mắt.
Đây rõ ràng là một đám công tử thành phố, chiếc xe nào cũng rất sang trọng, khó trách những người này lại lợi hại như vậy. Đánh cục trưởng của bọn họ mà còn khiến ông ta không dám nói gì. Lúc này cục trưởng cũng có chút lo lắng, rất hối hận.
Ông ta mà biết hôm nay sẽ đắc tội với những người như vậy, căn bản sẽ không tới đây ăn cơm, càng không vì hai con gà quay, mà đắc tội với người không nên đắc tội
Lúc này trong lòng ông ta cũng rất hận cái ông chủ nhiệm Miêu kia. Sự tình là do ông ta gây ra, tai họa này cũng hoàn toàn vì ông ta.
Lúc này cục trưởng không nghĩ, cái tát kia của ông ta mới là mấu chốt nhất. Không phải ông ta muốn thể hiện một chút trước mặt Hộ Điền Sơn Vũ, ra ngoài đánh người, thì cũng không gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Cái tát kia của ông ta, quả thật phiền toái.
Bọn Trương Dương vừa tới khách sạn, Ngô Chí Quốc liền tìm Thường Phong.
Cục trưởng kia dám đánh anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha như vậy. Anh ta hỏi Thường Phong có giúp mình không. Nếu không giúp, anh ta sẽ dùng thế lực của gia đình.
Quan hệ của tập đoàn Ngô thị hiện nay cũng rất vững, đối phó với một cục trưởng công an thật đúng là không thành vấn đề.
Vị cục trưởng mới nhậm chức này, số phận đã định sẽ gặp bất hạnh.
Người của sở tỉnh đi rất nhanh, chỉ một tiếng, sở tỉnh đã gọi điện lại cho Thường Phong, thân phận của Hộ Điền Sơn Vũ đã được xác định.
Gã chính là một nông dân bình thường ở Hokkaido Nhật. Khi ở Nhật, gã cũng bị bắt vì tội lừa đảo, còn từng ngồi tù ba năm.
Hiện nay gã ra tù mới vài năm, không biết tại sao quen biết với một thương nhân Trung Quốc, từ đó biết được trong nước rất nhiều nơi đều đang thu hút đầu tư, hơn nữa rất nhiều cán bộ đều đầu tư mù quáng.
Điều này khiến gã nảy ra ý tưởng, quyết định tới Trung Quốc, kiếm một số tiền.
Gã bán nhà ở Nhật, kiếm được một khoản tiền, làm giả một số giấy chứng nhận, lại mua chuộc một nhân viên làm việc ở đại sứ quán Nhật Bản, bảo anh ta ra mặt chứng minh thân phận của mình
Không thể không nói Hộ Điền Sơn Vũ này có sự quyết đoán nhất định. Sau khi gã tới Trung Quốc, những giấy tờ giả này chưa từng bị phát hiện, còn luôn được người ta coi là thần tài.
Gã cũng rất thông minh. Biết là cho dù lừa, cũng chỉ có thể lừa ở cấp huyện. Hiện không có inte, trừ phi là người từng tới Nhật, hiểu rõ về người Nhật, mới phát hiện ra gã có vấn đề.
Ở cấp huyện, người như vậy không nhiều, thậm chí nhiều huyện còn không có người như vậy, thân phận của gã khó mà bị bại lộ.
Thậm chí trước khi tới từng nơi, gã đều lặng lẽ thăm dò tình hình ở đó, khẳng định không nguy hiểm gì thì mới tới. Cơ bản những nơi được gã xác định rồi, đều sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Liệt Sơn chính là như vậy, chẳng có du học sinh Nhật nào. Bằng không cũng không để cục trưởng này đích thân tới tiếp đãi mình.
Nếu không gặp Trương Dương, gã đã lừa đảo thành công Liệt Sơn. Gã đã có kinh nghiệm đối phó với chính quyền địa phương rồi.
Hộ Điền Sơn Vũ còn chưa biết thân phận của mình bị lộ. Nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, lại bảo cục trưởng kia đưa cho mình một bản ghi chép của huyện, trước tiên gã phải khảo sát dân tình nơi đây.
Hộ Điền Sơn Vũ này rất biết diễn trò. Lý do của việc gã xem ghi chép của huyện cũng rất đơn giản. Sau này phải dùng người ở đây, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình của họ một chút, xem có đạt tiêu chuẩn của mình không.
Những trò diễn này của gã lại lừa được không ít người, thực sự cho rằng gã chuẩn bị cho việc đầu tư.
Lại qua một tiếng nữa, Thường Phong lại nhận được thông báo của sở.
Hộ Điền Sơn Vũ thực sự là một tên lừa đảo. Trước khi tới Liệt Sơn, gã đã lừa được ba huyện khác.
Thủ đoạn lừa đảo của gã rất nhiều, đầu tiên bày trò khảo sát, đòi một vài chính sách ưu đãi hoặc đất đai. Sau đó nói thành lập một nhà máy nhỏ để thử nghiệm, từ đó tiến hành vay tiền ngân hàng.
Để lôi kéo được khoản đầu tư lớn, những huyện này đều dồn hết sức lực ủng hộ gã.
Gã mở xưởng nhỏ, không muốn đầu tư lớn ngay từ đầu, lại khiến những người này tin tưởng, đều cho rằng gã thật sự đang khảo sát, cũng đều muốn tranh miếng bánh to nhất cho mình.
Cứ như vậy, gã càng được lợi.
Căn cứ điều tra sơ qua của sở tỉnh, Hộ Điền Sơn Vũ này, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, dùng đủ loại thủ đoạn đã lừa được ít nhất mười sáu triệu của ba huyện. Mười sáu triệu kia, dùng để xây dựng trường học tình thương thì không biết xây được bao nhiêu cái.
Sở tỉnh cũng giao cho Thường Phong một nhiệm vụ, trước khi tổ công tác của sở tới, nhất định phải giám sát người này nghiêm ngặt, tuyệt đối không để gã bỏ trốn.
Vị cục trưởng đáng thương kia chưa hay biết gì, đang dẫn người, cầm ghi chép của huyện giới thiệu cho tên lừa đảo này.
Ông ta còn ảo tưởng, phục vụ tốt người Nhật này, kéo được khoản đầu tư, là có thể thăng quan phát tài.
Những việc ông ta làm, đúng lúc giúp Thường Phong giữ gã lại, Thường Phong cũng vui vẻ tự tạ, chuyên tâm chờ người của tổ công tác tới.
Khoảng tầm 5 giờ chiều, mười mấy người của tổ công tác sở tỉnh tới huyện Liệt Sơn. Nhìn Hộ Điền Sơn Vũ bị tổ công tác sở tỉnh đưa đi, vị cục trưởng kia ánh mắt ngây dại.
Sau khi biết gã vì lừa đảo mà bị người ta bắt đi, cục trưởng này có cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, trong lòng ông ta có nỗi ngậm ngùi không nói nên lời.
Trước tiên không nói những cái khác, có một điểm ông ta rất rõ, chiến tích của mình, giấc mộng thăng quan của mình, chắc chắn đã mất rồi.
Sau đó mấy ngày, người của phòng giám sát sở tỉnh lại tới, điều tra việc ông ta lấy súng dọa người, đây là nhiệm vụ Thường Phong đích thân giao phó, người của phòng giám sát căn bản không dám chậm trễ chút nào.
Điều tra rất thuận lợi, vị cục trưởng này thừa nhận tấ cả, cũng nói ra cả chuyện ẩu đả với Ngô Chí Quốc.
Tuy nhiên những điều này cũng vô dụng, phía Ngô Chí Quốc có luật sư giúp, còn khởi tố ông ta tội cố tình đả thương người, lạm dụng chức quyền…Cuối cùng cái ghế cục trưởng này còn chưa ngồi vững, đã gặp phải kết cục như cục trưởng Nhâm lúc trước.
Nghiêm túc mà nói ông ta còn thảm hơn cục trưởng Nhâm. Cục trưởng Nhâm là từ chức, còn ông ta là bị khai trừ, trước khi khai trừ còn bị giam ngắn ba tháng.
Sau khi ra, ông ta chỉ có thể đi làm công, không thể ở lại đây nữa.
Những việc này để sau hãy bàn, quan hệ của Ngô Chí Quốc và Thường Phong không tệ. Nỗi oan khuất của Ngô Chí Quốc, Thường Phong nhất định sẽ giúp. Thêm cả chuyện đưa tên lừa đảo vào huyện Liệt Sơn, cục trưởng này nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Còn mấy người bọn hắn, chỉ ở lại Liệt Sơn này một ngày, sáng sớm ngày thứ hai tiếp tục xuất phát tới Dã Nhân sơn. Tên lừa gạt này chỉ là một tiết mục xen vào, không ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
/1041
|