Trương Dương tin, Long Phong nhất định cũng có cảm giác.
Nội lực của Long Phong không bằng hắn, nhưng cũng không kém quá nhiều, tới đẳng cấp của bọn họ, thứ có thể cảm nhận được cũng xấp xỉ, hắn cảm thấy nguy hiểm, Long Phong cũng sẽ cảm thấy được.
Biết rõ vào trong đó sẽ gặp nguy hiểm, Long Phong vẫn tình nguyện đi theo, điều này khiến Trương Dương thật sự có chút cảm động.
Một lát sau, Trương Dương mới nói:
- Long Phong, lần này anh không cần phải đi!
Long Phong bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trong vòng ba năm tôi sẽ là vệ sĩ của cậu, cậu đi đâu tôi đi đó, biết có nguy hiểm sẽ không đi, vậy còn gì là vệ sĩ nữa?
Long Phong rất kiên quyết, nhìn bộ dạng của anh ta, cho dù Trương Dương không đưa anh ta đi, anh ta cũng se kiên quyết đi cùng.
- Được rồi, đưa roi tuyết của anh đây!
Trương Dương chậm rãi gật đầu, đưa tay về phía Long Phong.
Roi tuyết của Long Phong là một binh khí không tệ, đáng tiếc Trương Dương không dùng roi, hắn không thuận tay, trên tay hắn không phát huy được uy lực gì cả.
Từ sau khi Long Phong đồng ý đi theo hắn, roi tuyết này Trương Dương trả lại cho anh ta, có hắn và Tia Chớp, cho dù Long Phong có hai lòng thì hắn cũng chẳng phải lo lắng.
Long Phong nghe xong, đưa tay ra sau lưng, sợi dây tuyết trong suốt xuất hiện trong tay anh, đưa cho Trương Dương.
Đây cũng là một loại tín nhiệm, độc môn binh khí có thể tùy ý giao cho người khác, không có độ tín nhiệm nhất định thì không thể làm như vậy.
Trương Dương lấy ra một cái bình nhỏ, cẩn thận chấm một chút thuốc vào đầu roi, đây là hỗn hợp độc do Trương Dương tự chế, không chỉ là độc chồn đuôi cáo, còn có độc của nhện hắc thiết, đều là những loại độc lợi hại nhất.
Ngoài ra, hắn còn phối hợp các loại kịch độc này với nhau, khiến chất độc càng lợi hại hơn.
Loại độc này trước mắt chưa có thuốc giải, nếu bản thân Trương Dương trúng phải có thể giải được nhưng vô cùng phiền phức, lần này nếu không phải cảm thấy quá nguy hiểm, hắn sẽ không sử dụng loại cực độc này.
Thêm độc dược cho roi tuyết của Long Phong, coi như tăng cho anh ta chút thực lực.
Thực lực bản thân Long Phong không yếu, thêm roi tuyết này cũng là sự giúp đỡ không tệ, ít nhất sẽ không thêm phiền thức cho hắn.
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi, chớ kinh động mọi người!
Trương Dương tiện tay lấy cây súng săn, lúc bước ra ngoài Long Phong thoáng kinh ngạc, anh ta không ngờ Trương Dương sẽ dùng súng săn làm vũ khí.
Tốc độ đạn của súng săn nhanh, nhưng bản thân cũng có khuyết điểm, lắp đạn quá chậm, gặp phải thứ có tốc độ nhanh hơn thì căn bản là vô dụng.
Giống như Tia Chớp, nó có thể thoải mái tránh được viên đạn này, căn bản không để người ta bắn trúng nó.
Nghi ngờ nhưng anh ta cũng không hỏi, cất roi tuyết xong, anh ta đi theo Trương Dương, hai người yên lặng rời khỏi nơi cắm trại, ngay cả mấy đội viên dân phòng và Nhị Hổ gác đêm cũng không biết.
Tốc độ của hai người này rất nhanh, đi ra khỏi trấn vốn không cần che giấu, hai bóng người như hai đạo lưu quang xông thẳng vào sơn lâm thâm xử.
Trên đường bọn họ gặp vài mãnh thú, còn có một bầy sói, đều ở bên ngoài núi, số lượng mãnh thú từ lâm sơn chạy ra ngoài càng lúc càng nhiều, điều này chứng tỏ trong núi quả thực tồn tại nguy hiểm cực lớn, khiến cho chúng phải trốn chạy.
Bản năng phát hiện nguy hiểm của động vật mạnh hơn con người.
Bọn Trương Dương căn bản không để ý đến những thứ này, chỉ trong 20 phút, hai người đã tiến vào thâm sơn, đến nơi mà lúc sáng họ đã đến.
Chỗ này, lúc sáng họ đến nhưng trưa thi đi.
Khi đến đây cảm giác sợ hãi kia lại xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn.
Giờ là buổi tối, bóng đêm hôm nay cũng không tốt, trong thâm sơn chỉ có một mảng tối đen, tay Trương Dương cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, tai hắn chú ý lắng nghe mọi động tĩnh.
- Chi, chi, chi!
Tia Chớp đột nhiên kêu lên, Trương Dương nhìn về phía trước.
Long Phong lẳng lặng đứng sau lưng Trương Dương, nguy hiểm phía trước anh ta cũng cảm thấy, đồng thời nguy hiểm này cũng đem đến cho anh ta một cảm giác hưng phấn.
Nói cho cùng, Long Phong cũng là thanh niên, cũng thích theo đuổi kích thihcs, có điều thứ có thể khiến cho họ thấy kích thích không nhiều lắm, săn bắn, đua xe căn bản không khiến cho anh ta kích thích, chỉ có những hàng động thế này mới khơi dậy cảm giác của anh ta.
Hơn nữa Long Phong cũng có tự tin rất lớn.
Lần này cũng không phải chỉ có mình hắn, có Trương Dương còn lợi hại hơn cả anh ta, còn có linh thú chồn đươi cáo, chẳng khác gì ba đại cao thủ, ba người bọn họ, cho dù có phải đối mặt với trưởng lão gia tộc cũng có thể đấu một trận rồi.
- Đi, cẩn thận xung quanh!
Nhìn sang hướng kia một lúc, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu, bước nhanh về phía đó, Long Phong không chút do dự bước theo sau, hai bóng dáng đi xuyên qua thâm sơn.
Đi được năm phút, Trương Dương đột nhiên ngừng lại, trong lòng Tia Chớp cảm thấy bất an, cảm giác bất an này rất mãnh liệt, đã lây nhiễm cả hắn.
Khoảng cách của họ với nguy hiểm càng ngày càng gần, nguy hiểm này căn bản Trương Dương đã xác định là một loại sinh vật cường đại nào đó mà hắn không biết, có thể cường đại đến mức khiến Tia Chớp bất an, tuyệt đối không phải là thứ đơn giản.
Điều này cũng khiến cho hắn hơi do dự.
- Chít chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên từ trong túi vải xông ra, nó nhìn về phía trước, mũi không ngừng ngửi ngửi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự kinh hãi.
Ngửi một hồi, nó lập tức xoay đầu về phía Trương Dương kêu lên, có vẻ rất sốt ruột.
Độ trung thành của Vô Ảnh không cao, Trương Dương không thể hiểu được ý nó, nhưng có thể thấy được nó rất kích động.
Có thể khiến Vô Ảnh kích động, chỉ có bảo bối.
Hiện tại Vô Ảnh kích động như vậy, chắc chắn là bảo bối không nhỏ, Trương Dương vào núi mục đích là kiếm bảo bối, thấy bộ dạng này của Vô Ảnh lập tức bỏ qua những băn khoăn lúc đầu, cho dù có nguy hiểm cũng phải xông vào.
Suy nghĩ của hắn và Long Phong không khác gì nhau, đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, lại có ba đại cao thủ, cho dù đầm rồng hang hổ cũng dám tiến vào, nếu chạy như vậy, đối với tâm tình tu luyện của anh ta trong tương lai cũng không tốt.
- Long Phong, chúng ta đi!
Trương Dương nhẹ nhàng nói rồi bước về phía trước, lúc này hắn đi rất chậm, không đi nhanh như lúc nãy.
Gần đây, không có bất kỳ sinh vật nào, Trương Dương lúc này cũng đoán được, chắc hẳn là sự xuất hiện của thứ này đã khiến cho nhiều mãnh thú lớn trong sơn lâm thâm xử phải bỏ chạy, không dám trở về.
Dựa theo thời gian những mãnh thú này chạy ra ngoài, tên này chắc là mới xuất hiện không bao lâu, bằng không bên ngoài sớm đã phát hiện rồi.
Tên này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, thêm biểu hiện của Vô Ảnh, Trương Dương đoán ở đây thực sự có thiên tài địa bảo gì đó, mới hấp dẫn được tên này đến đây.
Nếu thực sự có thiên tài địa bảo, mạo hiểm một lần cũng đáng.
- Có công kích, một thứ rất hùng mạnh!
Chồn đuôi cáo đột nhiên cảnh giác Trương Dương, Trương Dương không nghĩ ngợi gì, hắn nhảy mạnh lên, hắn vừa mới nhảy đi, chỗ vừa nãy, bị một cái gì đó quất mạnh xuống, Long Phong ở phía sau hắn cũng vội nhảy sang một bên.
- Phanh!
Trương Dương bắn một phát, bắn xong lập tức rời khỏi chỗ đó.
Trong quá trình rời đi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được thứ đánh lén hắn, đó là một con trăn khổng lồ, căn cứ vào hình dạng con trăn này, ít nhất nó phải dài mấy chục mét, thậm chí còn dài hơn nữa.
- Long Phong, thấy rõ không?
Trương Dương bắn phát này cũng không biết trúng hay chưa, viên đạn hắn bắn chính là loại đạn lợi hại nhất, sức giật của súng căn bản hắn không lo, chỉ lo là không bắn trúng, hoặc là không thể thủng nổi da của con mồi.
Da của linh thú rất cứng, súng bình thường căn bản không bắn được.
Lúc này, Trương Dương đã nhận ra địch thủ của mình là linh thú, còn là linh thú hùng mạnh.
- Mãng xà, là một con mãng xà, không biết là đã bắn trúng chưa, nó trốn rồi!
Long Phong hét lớn, tinh thần cũng cảnh giác cao độ, suy nghĩ của anh ta và Trương Dương không sai biệt, bọn họ đang đối mặt với một linh thú.
Chỉ cần là mãng xà, bắn trúng nó là được rồi.
Vảy của mãng xà không cứng được như linh tú nhện hắc thiết, Trương Dương chỉ cần dùng súng săn bắn trúng, khả năng bắn xuyên qua da nó là rất lớn, chỉ cần bắn trúng, linh thú này có lợi hại hắn cũng không sợ.
Trên vỏ đạn của súng đã được hắn bôi loại độc dược hắn đã dùng cho sợi roi tuyết của Long Phong, trúng độc, cho dù là linh thú thực lực cũng sẽ giảm đi nhiều.
Nếu là mãng xà bình thường, một phát này có thể lấy được mạng của nó.
- Tia Chớp, có thể cảm nhận được nó ở đâu không?
Trương Dương đột nhiên hỏi, Tia Chớp kêu chi chi, lắc đầu, nó chỉ cảm giác được mãng xà vẫn còn sống, chưa chết, còn cụ thể ở đâu thì không biết.
- Không sao, nó không ra, vậy chúng ta cũng không qua đó, Vô Ảnh, tìm đồ đi!
Trương Dương đột nhiên nở nụ cười, con cự xà này chắc hẳn đã phát hiện được thiên tài địa bảo, nến đến để thu thập, hoặc bản thân sớm đã biết được sự tồn tại của bảo bối này, bây giờ là thời điểm thiên tài địa bảo thành thục, nên mới đến hưởng thành quả.
Đang tiếc nó gặp phải Trương Dương, thiên tài địa bảo chính là bảo bối Trương Dương mong ước, đã biết rồi thì không thể nào bỏ qua được.
Bảo bối chỉ có một, hai phe tranh đọat chắc chắn phải đấu một trận rồi.
Trương Dương mặc kệ con cự xà kia đang ở đâu, cứ tìm được bảo bối là được, tìm được bảo bối rồi, không sợ con cự xà kia hiện thân nữa.
Mũi Vô Ảnh cứ hít hít, lập tức hướng về một phía kêu “chít chít”, nó đã ngửi được hướng có bảo bối.
Trương Dương lập tức từ từ bước về phía đó, toàn thân đề phòng, Long Phong cầm chắc roi tuyết, đi sát theo hắn, hai người cảnh giới cho nhau, có thể bao tất cả các góc chết, chỉ cần cự xà xuất hiện là họ sẽ phát hiện được.
Đêm đen là yếu tố bất lợi nhất đối với họ, cũng may con cự xà kia khổ người khá lớn, trong bóng đêm chỉ cần nó xuất hiện, bọn Trương Dương đều phát hiện ra.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh kêu to gấp đôi, điều này chứng tỏ khoảng cách với bảo bối càng lúc càng gần.
Đang bước tới, trong lòng Trương Dương đột nhiên có sự cảnh giác, hắn lôi Long Phong cùng nhảy nhanh ra phía sau, trước mặt họ, đột nhiên truyền đến mùi gió tanh, một cái đầu mãng xà màu vàng to hơn chậu rửa mặt hiện ra trước mặt họ.
Nhìn thấy đầu cự xà, sắc mặt Trương Dương và Long Phong đều thay đổi, trở nên chua xót, bọn họ không ngờ, lần này lại phải đối mặt với thứ này.
Đặc biệt là cái mào màu vàng sáng lạn trên đỉnh đầu cự xà khiến Trương Dương và Long Phong trong lòng hơi run lên.
Kim Quan Mãng, một trong những thiên địa linh thú, là một linh thú cường đại nổi tiếng, lần này bọn họ được chơi một trận đủ lớn rồi đây. Trương Dương và Long Phong đều không ngờ họ sẽ phải đối mặt với một địch thủ như vậy!!!
Nội lực của Long Phong không bằng hắn, nhưng cũng không kém quá nhiều, tới đẳng cấp của bọn họ, thứ có thể cảm nhận được cũng xấp xỉ, hắn cảm thấy nguy hiểm, Long Phong cũng sẽ cảm thấy được.
Biết rõ vào trong đó sẽ gặp nguy hiểm, Long Phong vẫn tình nguyện đi theo, điều này khiến Trương Dương thật sự có chút cảm động.
Một lát sau, Trương Dương mới nói:
- Long Phong, lần này anh không cần phải đi!
Long Phong bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trong vòng ba năm tôi sẽ là vệ sĩ của cậu, cậu đi đâu tôi đi đó, biết có nguy hiểm sẽ không đi, vậy còn gì là vệ sĩ nữa?
Long Phong rất kiên quyết, nhìn bộ dạng của anh ta, cho dù Trương Dương không đưa anh ta đi, anh ta cũng se kiên quyết đi cùng.
- Được rồi, đưa roi tuyết của anh đây!
Trương Dương chậm rãi gật đầu, đưa tay về phía Long Phong.
Roi tuyết của Long Phong là một binh khí không tệ, đáng tiếc Trương Dương không dùng roi, hắn không thuận tay, trên tay hắn không phát huy được uy lực gì cả.
Từ sau khi Long Phong đồng ý đi theo hắn, roi tuyết này Trương Dương trả lại cho anh ta, có hắn và Tia Chớp, cho dù Long Phong có hai lòng thì hắn cũng chẳng phải lo lắng.
Long Phong nghe xong, đưa tay ra sau lưng, sợi dây tuyết trong suốt xuất hiện trong tay anh, đưa cho Trương Dương.
Đây cũng là một loại tín nhiệm, độc môn binh khí có thể tùy ý giao cho người khác, không có độ tín nhiệm nhất định thì không thể làm như vậy.
Trương Dương lấy ra một cái bình nhỏ, cẩn thận chấm một chút thuốc vào đầu roi, đây là hỗn hợp độc do Trương Dương tự chế, không chỉ là độc chồn đuôi cáo, còn có độc của nhện hắc thiết, đều là những loại độc lợi hại nhất.
Ngoài ra, hắn còn phối hợp các loại kịch độc này với nhau, khiến chất độc càng lợi hại hơn.
Loại độc này trước mắt chưa có thuốc giải, nếu bản thân Trương Dương trúng phải có thể giải được nhưng vô cùng phiền phức, lần này nếu không phải cảm thấy quá nguy hiểm, hắn sẽ không sử dụng loại cực độc này.
Thêm độc dược cho roi tuyết của Long Phong, coi như tăng cho anh ta chút thực lực.
Thực lực bản thân Long Phong không yếu, thêm roi tuyết này cũng là sự giúp đỡ không tệ, ít nhất sẽ không thêm phiền thức cho hắn.
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi, chớ kinh động mọi người!
Trương Dương tiện tay lấy cây súng săn, lúc bước ra ngoài Long Phong thoáng kinh ngạc, anh ta không ngờ Trương Dương sẽ dùng súng săn làm vũ khí.
Tốc độ đạn của súng săn nhanh, nhưng bản thân cũng có khuyết điểm, lắp đạn quá chậm, gặp phải thứ có tốc độ nhanh hơn thì căn bản là vô dụng.
Giống như Tia Chớp, nó có thể thoải mái tránh được viên đạn này, căn bản không để người ta bắn trúng nó.
Nghi ngờ nhưng anh ta cũng không hỏi, cất roi tuyết xong, anh ta đi theo Trương Dương, hai người yên lặng rời khỏi nơi cắm trại, ngay cả mấy đội viên dân phòng và Nhị Hổ gác đêm cũng không biết.
Tốc độ của hai người này rất nhanh, đi ra khỏi trấn vốn không cần che giấu, hai bóng người như hai đạo lưu quang xông thẳng vào sơn lâm thâm xử.
Trên đường bọn họ gặp vài mãnh thú, còn có một bầy sói, đều ở bên ngoài núi, số lượng mãnh thú từ lâm sơn chạy ra ngoài càng lúc càng nhiều, điều này chứng tỏ trong núi quả thực tồn tại nguy hiểm cực lớn, khiến cho chúng phải trốn chạy.
Bản năng phát hiện nguy hiểm của động vật mạnh hơn con người.
Bọn Trương Dương căn bản không để ý đến những thứ này, chỉ trong 20 phút, hai người đã tiến vào thâm sơn, đến nơi mà lúc sáng họ đã đến.
Chỗ này, lúc sáng họ đến nhưng trưa thi đi.
Khi đến đây cảm giác sợ hãi kia lại xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn.
Giờ là buổi tối, bóng đêm hôm nay cũng không tốt, trong thâm sơn chỉ có một mảng tối đen, tay Trương Dương cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, tai hắn chú ý lắng nghe mọi động tĩnh.
- Chi, chi, chi!
Tia Chớp đột nhiên kêu lên, Trương Dương nhìn về phía trước.
Long Phong lẳng lặng đứng sau lưng Trương Dương, nguy hiểm phía trước anh ta cũng cảm thấy, đồng thời nguy hiểm này cũng đem đến cho anh ta một cảm giác hưng phấn.
Nói cho cùng, Long Phong cũng là thanh niên, cũng thích theo đuổi kích thihcs, có điều thứ có thể khiến cho họ thấy kích thích không nhiều lắm, săn bắn, đua xe căn bản không khiến cho anh ta kích thích, chỉ có những hàng động thế này mới khơi dậy cảm giác của anh ta.
Hơn nữa Long Phong cũng có tự tin rất lớn.
Lần này cũng không phải chỉ có mình hắn, có Trương Dương còn lợi hại hơn cả anh ta, còn có linh thú chồn đươi cáo, chẳng khác gì ba đại cao thủ, ba người bọn họ, cho dù có phải đối mặt với trưởng lão gia tộc cũng có thể đấu một trận rồi.
- Đi, cẩn thận xung quanh!
Nhìn sang hướng kia một lúc, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu, bước nhanh về phía đó, Long Phong không chút do dự bước theo sau, hai bóng dáng đi xuyên qua thâm sơn.
Đi được năm phút, Trương Dương đột nhiên ngừng lại, trong lòng Tia Chớp cảm thấy bất an, cảm giác bất an này rất mãnh liệt, đã lây nhiễm cả hắn.
Khoảng cách của họ với nguy hiểm càng ngày càng gần, nguy hiểm này căn bản Trương Dương đã xác định là một loại sinh vật cường đại nào đó mà hắn không biết, có thể cường đại đến mức khiến Tia Chớp bất an, tuyệt đối không phải là thứ đơn giản.
Điều này cũng khiến cho hắn hơi do dự.
- Chít chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên từ trong túi vải xông ra, nó nhìn về phía trước, mũi không ngừng ngửi ngửi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự kinh hãi.
Ngửi một hồi, nó lập tức xoay đầu về phía Trương Dương kêu lên, có vẻ rất sốt ruột.
Độ trung thành của Vô Ảnh không cao, Trương Dương không thể hiểu được ý nó, nhưng có thể thấy được nó rất kích động.
Có thể khiến Vô Ảnh kích động, chỉ có bảo bối.
Hiện tại Vô Ảnh kích động như vậy, chắc chắn là bảo bối không nhỏ, Trương Dương vào núi mục đích là kiếm bảo bối, thấy bộ dạng này của Vô Ảnh lập tức bỏ qua những băn khoăn lúc đầu, cho dù có nguy hiểm cũng phải xông vào.
Suy nghĩ của hắn và Long Phong không khác gì nhau, đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, lại có ba đại cao thủ, cho dù đầm rồng hang hổ cũng dám tiến vào, nếu chạy như vậy, đối với tâm tình tu luyện của anh ta trong tương lai cũng không tốt.
- Long Phong, chúng ta đi!
Trương Dương nhẹ nhàng nói rồi bước về phía trước, lúc này hắn đi rất chậm, không đi nhanh như lúc nãy.
Gần đây, không có bất kỳ sinh vật nào, Trương Dương lúc này cũng đoán được, chắc hẳn là sự xuất hiện của thứ này đã khiến cho nhiều mãnh thú lớn trong sơn lâm thâm xử phải bỏ chạy, không dám trở về.
Dựa theo thời gian những mãnh thú này chạy ra ngoài, tên này chắc là mới xuất hiện không bao lâu, bằng không bên ngoài sớm đã phát hiện rồi.
Tên này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, thêm biểu hiện của Vô Ảnh, Trương Dương đoán ở đây thực sự có thiên tài địa bảo gì đó, mới hấp dẫn được tên này đến đây.
Nếu thực sự có thiên tài địa bảo, mạo hiểm một lần cũng đáng.
- Có công kích, một thứ rất hùng mạnh!
Chồn đuôi cáo đột nhiên cảnh giác Trương Dương, Trương Dương không nghĩ ngợi gì, hắn nhảy mạnh lên, hắn vừa mới nhảy đi, chỗ vừa nãy, bị một cái gì đó quất mạnh xuống, Long Phong ở phía sau hắn cũng vội nhảy sang một bên.
- Phanh!
Trương Dương bắn một phát, bắn xong lập tức rời khỏi chỗ đó.
Trong quá trình rời đi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được thứ đánh lén hắn, đó là một con trăn khổng lồ, căn cứ vào hình dạng con trăn này, ít nhất nó phải dài mấy chục mét, thậm chí còn dài hơn nữa.
- Long Phong, thấy rõ không?
Trương Dương bắn phát này cũng không biết trúng hay chưa, viên đạn hắn bắn chính là loại đạn lợi hại nhất, sức giật của súng căn bản hắn không lo, chỉ lo là không bắn trúng, hoặc là không thể thủng nổi da của con mồi.
Da của linh thú rất cứng, súng bình thường căn bản không bắn được.
Lúc này, Trương Dương đã nhận ra địch thủ của mình là linh thú, còn là linh thú hùng mạnh.
- Mãng xà, là một con mãng xà, không biết là đã bắn trúng chưa, nó trốn rồi!
Long Phong hét lớn, tinh thần cũng cảnh giác cao độ, suy nghĩ của anh ta và Trương Dương không sai biệt, bọn họ đang đối mặt với một linh thú.
Chỉ cần là mãng xà, bắn trúng nó là được rồi.
Vảy của mãng xà không cứng được như linh tú nhện hắc thiết, Trương Dương chỉ cần dùng súng săn bắn trúng, khả năng bắn xuyên qua da nó là rất lớn, chỉ cần bắn trúng, linh thú này có lợi hại hắn cũng không sợ.
Trên vỏ đạn của súng đã được hắn bôi loại độc dược hắn đã dùng cho sợi roi tuyết của Long Phong, trúng độc, cho dù là linh thú thực lực cũng sẽ giảm đi nhiều.
Nếu là mãng xà bình thường, một phát này có thể lấy được mạng của nó.
- Tia Chớp, có thể cảm nhận được nó ở đâu không?
Trương Dương đột nhiên hỏi, Tia Chớp kêu chi chi, lắc đầu, nó chỉ cảm giác được mãng xà vẫn còn sống, chưa chết, còn cụ thể ở đâu thì không biết.
- Không sao, nó không ra, vậy chúng ta cũng không qua đó, Vô Ảnh, tìm đồ đi!
Trương Dương đột nhiên nở nụ cười, con cự xà này chắc hẳn đã phát hiện được thiên tài địa bảo, nến đến để thu thập, hoặc bản thân sớm đã biết được sự tồn tại của bảo bối này, bây giờ là thời điểm thiên tài địa bảo thành thục, nên mới đến hưởng thành quả.
Đang tiếc nó gặp phải Trương Dương, thiên tài địa bảo chính là bảo bối Trương Dương mong ước, đã biết rồi thì không thể nào bỏ qua được.
Bảo bối chỉ có một, hai phe tranh đọat chắc chắn phải đấu một trận rồi.
Trương Dương mặc kệ con cự xà kia đang ở đâu, cứ tìm được bảo bối là được, tìm được bảo bối rồi, không sợ con cự xà kia hiện thân nữa.
Mũi Vô Ảnh cứ hít hít, lập tức hướng về một phía kêu “chít chít”, nó đã ngửi được hướng có bảo bối.
Trương Dương lập tức từ từ bước về phía đó, toàn thân đề phòng, Long Phong cầm chắc roi tuyết, đi sát theo hắn, hai người cảnh giới cho nhau, có thể bao tất cả các góc chết, chỉ cần cự xà xuất hiện là họ sẽ phát hiện được.
Đêm đen là yếu tố bất lợi nhất đối với họ, cũng may con cự xà kia khổ người khá lớn, trong bóng đêm chỉ cần nó xuất hiện, bọn Trương Dương đều phát hiện ra.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh kêu to gấp đôi, điều này chứng tỏ khoảng cách với bảo bối càng lúc càng gần.
Đang bước tới, trong lòng Trương Dương đột nhiên có sự cảnh giác, hắn lôi Long Phong cùng nhảy nhanh ra phía sau, trước mặt họ, đột nhiên truyền đến mùi gió tanh, một cái đầu mãng xà màu vàng to hơn chậu rửa mặt hiện ra trước mặt họ.
Nhìn thấy đầu cự xà, sắc mặt Trương Dương và Long Phong đều thay đổi, trở nên chua xót, bọn họ không ngờ, lần này lại phải đối mặt với thứ này.
Đặc biệt là cái mào màu vàng sáng lạn trên đỉnh đầu cự xà khiến Trương Dương và Long Phong trong lòng hơi run lên.
Kim Quan Mãng, một trong những thiên địa linh thú, là một linh thú cường đại nổi tiếng, lần này bọn họ được chơi một trận đủ lớn rồi đây. Trương Dương và Long Phong đều không ngờ họ sẽ phải đối mặt với một địch thủ như vậy!!!
/1041
|