Mãi cho đến khi Tô Triển Đào đi vào gọi hắn, Trương Dương mới tỉnh lại.
Mệt nhọc một đêm, lại cùng Kim Quan Mãng đánh nhau một trận sống chết lâu như vậy, một hồi đả tọa này căn bản không cách nào khôi phục toàn bộ, nhưng ít ra tinh thần so với trước đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy Trương Dương đả tọa mà ngủ, Tô Triển Đào cũng không thấy có cái gì đáng giật mình, anh ta đã biết Trương Dương có võ lực cực cao.
Đúng này anh ta chỉ có ước ao tìm được một cơ hội xem có thể theo Trương Dương đi học một ít hay không, chuyện phát sinh hôm đó đủ khiến anh ta nhớ kỹ một đời.
-Trương Dương, hôm nay làm sao mà lên trễ như vậy!
Bên ngoài đoàn người cũng đã tập hợp, họ đang ăn món thịt do Ngô Chí Quốc làm, Lý Á ngẩng đầu cười hỏi Trương Dương một câu.
Ngô Chí Quốc bản thân ăn cái gì cũng không thể không có thịt, cả đoàn người cũng chỉ có thể ăn theo, nhưng món thịt này anh ta làm mùi vị thật sự rất ngon, ngay cả Dương Linh cũng dùng không ít.
-Tối hôm qua có tiếng sói tru rất đáng sợ, ngủ không ngon!
Trương Dương tùy ý trả lời một câu, Lý Á thì lại rất tán thành gật đầu một cái, tối hôm qua tiếng sói tru quả thực không ít, cũng làm cho cậu ta không làm sao ngủ thoải mái, cả đêm đều đem súng săn đặt ở bên người.
Trương Dương khiến Long Thành đang cầm bát mà cũng không nhịn được run run.
Long Thành trong lòng còn đang suy nghĩ, với thực lực của Trương Dương, có nhiều chó sói đến mấy cậu cũng không sợ, làm sao có khả năng bị mấy cái tiếng sói tru làm cho khiếp sợ.
Cậu ta biết rõ, Trương Dương khẳng định là có chuyện khác, là không muốn nói ra thôi, nếu Trương Dương không muốn nói thì cậu ta càng không thể đi hỏi.
Long Phong cũng đã ở đây, tinh thần của y khôi phục không ít, vết bầm trên mặt nhỏ đi rất nhiều, không nhìn kỹ hầu như là không thấy, người nắm giữ nội kình liền có ưu điểm này, có thương thế gì có thể tự chữa trị.
Long Thành muốn đi giúp Long Phong lấy bữa sáng nhưng lại bị Long Phong cự tuyệt, có điều lần này Long Phong cũng đã có nói mấy câu khiến Long Thành rất là kích động.
Lúc trước, mặc kệ bao nhiêu lần gặp mặt, Long Phong nhiều nhất đối với cậu ta chỉ gật gù, vẫn chưa bao giờ chịu nói chuyện như vậy.
Điều làm cho cậu ta kích động, là Long Phong ám chỉ như vậy thì nếu có cơ hội chắc có thể chỉ điểm cho cậu ta một ít.
Lúc này quan niệm của Long Phong cũng đã thay đổi không ít.
Vừa bắt đầu y chỉ là bị hạn chế bỏi vụ cá cược. Theo Trương Dương làm hộ vệ, với Trương Dương cũng không hề hiểu rõ, cũng không có tán thành.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại có thời gian đồng cam cộng khổ, giờ y đã triệt để tán thành với Trương Dương, công nhận Trương Dương cũng như những người bên cạnh hắn, Long Thành lại là đệ tử Long gia, chỉ điểm đôi chút cũng không có vấn đề gì.
Đây đương nhiên chỉ là ý nghĩ của y. Nhưng y lại không biết là Long Thành kích động đến mức sắp khóc.
Có thể được tiền bối nội môn chỉ điểm. Thực lực của cậu ta sẽ tăng nhanh như gió, không tính các cao thủ như Trương Dương hay Long Phong thì so với những người khác cậu ta tuyệt đối sẽ mạnh hơn không ít. Sau đó về tổng bộ thuật chức, cũng có thể ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà đối mặt với người trong gia tộc.
Ăn uống no nê. Trưởng trấn Vương lại chạy tới.
Ngày hôm nay ông ta muốn dẫn đội liên phòng vào núi xem xét, ở ngoài núi có nhiều mãnh thú tới như vậy ắt không phải chuyện tốt đẹp gì, ông ta nhất định phải điều tra rõ ràng.
Ông ta tới nơi này là muốn khuyên Long Thành bọn họ, ngày hôm nay đừng ai vào núi nữa.
Đáng tiếc đề nghị của ông ta căn bản không có ai nghe theo, đoàn người thật vất vả đi một chuyến, chính là muốn cố gắng thỏa “cơn nghiền”, làm sao có khả năng ngồi xổm ở nơi này không vào núi, vậy còn gì mà nói nữa.
Nếu đội liên phòng đã đi, vậy thì chi bằng đồng thời xuất phát, nhiều người thì có gặp phải mãnh thú nào cũng không sợ, cho dù lại có thêm mấy con lợn rừng tới thì bọn họ nhiều người như vậy cũng có thể ứng phó.
Long Thành bọn họ phản đối, Trưởng trấn Vương cũng chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Bọn họ đồng ý đi cùng đội liên phòng cũng tốt, đội liên phòng lần này vào núi có hơn hai mươi người, phần lớn mọi người có thổ thương. Thêm vào Long Thành bọn họ có súng săn, vẫn đúng là không có bao nhiêu dã thú có thể gây uy hiếp đối với họ.
Đồng ý rồi thì mọi người lập tức vào núi, Nhị Hổ bọn họ chỉ có thể nhìn theo mà ước ao, bọn họ vẫn phải lưu lại trông coi nơi đóng quân. Đây mới là công việc chủ yếu của bọn họ.
-Làm sao càng ngày càng kỳ quái thế này, ngày hôm qua ở đây còn có không ít gà rừng với thỏ các loại. Ngày hôm nay lại không nhìn thấy ngay cả một con?
Sau khi vào núi hơn một giờ, Hoàng Hải không nhịn được oán trách một câu, bọn họ còn có cả thành viên đội liên phòng, nhiều người như vậy mà nghiễm nhiên ngay cả một con mồi cũng đều không nhìn thấy.
Ngay cả thấy cũng không thấy được, chớ nói chi đến chuyện đánh bắt.
-Nơi này vẫn hơi gần thôn trấn, hay là chúng ta đi vào sâu nữa xem sao?
Thường Phong tiếp thêm một câu, bây giờ còn đang ở ngoại sơn, cậu ta cũng cảm giác được có gì kỳ quái, nhưng vẫn đang đi tìm cho mình lý do.
Hoàng Hải gật đầu một cái, Trưởng trấn Vương lông mày thì lại chăm chú ngưng kết lại một chỗ, đang tỉ mỉ quan sát chung quanh.
Nơi này ngày thường là có một sô động vật nhỏ, ông ta còn nhìn thấy vết tích hoạt động của một số động vật nhỏ, vào lúc này ngay một con cũng đều không nhìn thấy quả thật có chút quái lạ.
Thêm vào việc hôm qua dã thú ra khỏi thâm sơn với quy mô lớn, điều này càng làm cho ông ta lo lắng.
Chỉ là ông ta vẫn chưa có phát hiện cụ thể nào, lúc này cũng không tiện nói gì cả.
Đi non nửa buổi sáng, đã đến vùng tiếp giáp thâm sơn, lần này bọn họ ngược lại là đã gặp được ít mồi, nhưng chỉ có một con hoẵng con, lại còn không bắn trúng để nó chạy mất.
Nói cách khác, bọn họ đi nửa buổi sáng, một con mồi cũng chả được, so với ngày hôm qua còn thảm hơn.
-Hay là chúng ta cứ vào trong núi sâu luôn?
Ngô Chí Quốc đưa ra kiến nghị, không săn được con mồi nào thì cậu ta là gấp gáp nhất, có chút mùi vị cũng không tệ, có thể giúp cậu ta cắt được một lần cơn nghiền thịt, còn nếu không có thu hoạch thì bằng với cậu ta sẽ chịu không nổi cơn nghiền này.
-Được, vào thâm sơn!
Hoàng Hải lập tức đồng ý, Lý Á, Thường Phong cũng theo đó đồng ý, ngày hôm qua bị Trương Dương đe dọa khiến ai nấy đều chạy trở về, tất cả đều không đã nghiền lúc này vừa vặn lại tiến vào một lần.
Long Thành, Tô Triển Đào đều liếc nhìn Trương Dương, Trương Dương lông mày thì lại nhảy một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Có vào sâu trong núi cũng chẳng sao, ngược lại nguy hiểm đã bị bọn họ giải quyết, không còn Kim Quan Mãng thì cũng không còn uy hiếp, chỉ dựa vào những mãnh thú trong núi sâu kia hoặc là những thú vật khác, đối với bọn họ sẽ không có uy hiếp nào đáng ngại.
Đoàn người là tới săn thú, Trương Dương cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
Sau khi cùng Trưởng trấn Vương bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng mới quyết định chia ra hai nhóm người.
Một nửa thành viên đội liên phòng tiếp tục kiểm tra tình hình ở bên ngoài, xem có dã thú qua lại hay không, còn lại một nửa thì theo Trưởng trấn Vương cùng đám Long Thành bọn họ vào sâu trong núi.
Trưởng trấn Vương cũng muốn vào sâu trong núi xem cho rõ ràng, điều tra rõ những mãnh thú thâm sơn kia tại sao đều chạy ngược ra vùng ngoại vi.
Thương lượng xong xuôi, đoàn người trực tiếp tiến vào thâm sơn.
Trương Dương hết sức dẫn theo bọn họ tản ra, thâm sơn rất lớn, ngược lại đều là săn thú, đi đường nào cũng đều như nhau.
-Đoàng đoàng!
Tiếng súng săn rốt cục bắt đầu vang lên, Hoàng Hải đầu tiên bắn được một con mã lộc khiến cậu ta suýt chút vui mừng mà kêu lên thành tiếng.
Mã lộc thuộc về một loại động vật phân bố rất rộng, bãi cỏ hay núi rừng đều có, mã lộc có cái đầu khá lớn như ngựa nên mới có cái tên này, Hoàng Hải săn được con này xem chừng vẫn chưa nặng tới hai trăm kg. Là một con mã lộc đực.
Mã lộc ở Dã Nhân sơn không nhiều, trước đây bọn hắn tới đây cũng đều chưa từng săn được, lần này bị Hoàng Hải “phát tài” trước, lại còn là một con mã lộc lớn như vậy, cũng khó trách vì sao cậu ta lại cao hứng đến thế.
Đi vào thâm sơn liền săn được một con mồi, mọi người đều hứng thú hơn hẳn, mấy thành viên đội liên phòng hỗ trợ khiêng mã lộc, còn bọn họ mang theo súng săn không ngừng đi về phía trước.
Trưởng trấn Vương thì lại mang theo mấy thành viên khác của đội liên phòng thủ hộ bên cạnh. Đồng thời quan sát tình hình xung quanh.
Hai ngày lại đây có vẻ không bình thường. Đều là khiến ông ta cứ có loại cảm giác là lạ, không biết rõ mà vẫn cứ nơm nớp sợ có chuyện.
-Khỉ?
Lý Á đột nhiên kêu một tiếng, giương súng bóp cò. Trên ngọn cây phía trước có một con khỉ, nhưng khi tiếng súng vừa vang lên thì đã bỏ chạy mất dạng.
Một phát đạn này không bắn trúng để con khỉ chạy mất khiến cậu ta ảo não không thôi.
-Lý Á, bắn khỉ làm chi, thịt lại không có thiếu, tàn nhẫn như vậy làm chi hử!
Dương Linh không nhịn được nói một câu, săn hươu hay chim trĩ thỏ rừng cái gì còn chưa tính, giờ Lý Á đến cả khỉ cũng bắn, sự thương cảm trong lòng Dương Linh bắt đầu trỗi dậy.
Lý Á bĩu môi, gật đầu một cái cũng coi như là đáp ứng rồi. Nhưng trong bụng thì cũng không có nghĩ như vậy.
Thịt khỉ quả là ăn không ngon nhưng não khỉ lại là thứ đại bổ, bọn họ vào sâu trong núi lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy qua khỉ, đây mới là lần đầu tiên gặp được.
-Lợn rừng, có lợn rừng!
Phía trước một thành viên đội liên phòng đột nhiên kêu lên, Tô Triển Đào run lên . Theo bản năng mà nhìn về phía Trương Dương một chút.
Ngày đó anh ta bị lợn rừng dọa cho sợ hãi đến thành tổn thương về mặt tâm lý, Dương Linh cũng giống như vậy.
Bọn họ thì sợ sệt, nhưng mấy người kia lại đều hưng phấn hơn về mặt tinh thần, nhanh chóng chạy về phía trước. Quả nhiên thấy một con lợn rừng to, chí ít cũng phải nặng hơn hai trăm kg, nhìn thấy bọn họ nhiều người như vậy. Lợn rừng liền quay đầu bỏ chạy.
Thật vất vả mới phát hiện ra tên to xác này, mấy người làm sao có khả năng để nó chạy mất, Long Thành chạy nhanh nhất, súng săn đã nạp đạn đuổi tới.
Mấy người đều chạy đi, chỉ là một con lợn rừng, bọn họ có nhiều người như vậy, súng như vậy, căn bản là không sợ.
Lý Á còn hưng phấn nghêu ngao, kêu to lần này cậu ta cũng muốn vác một con lợn rừng đi ra.
Trương Dương cũng vội vàng đi theo, tập thể đã hành động thì hắn không thể nào rớt lại, ngược lại có hắn cùng Long Phong ở đó, chỉ cần không phải linh thú như Kim Quan Mãng, nơi này có bất kỳ dã thú nào đều sẽ không đủ sức gây nguy hiểm cho bọn hắn.
Theo sát họ, để mọi người vui chơi cho sảng khoái cũng tốt.
-Đoàng!
Long Thành nổ súng trước, trước đây cứ mỗi lần đi săn đều là cậu ta có thu hoạch lớn nhất, lần này không chỉ có bị ba con lợn rừng khủng của Trương Dương hạ thấp xuống, ngay cả Hoàng Hải cậu ta cũng không thể so bì.
Trương Dương coi như xong, cậu ta biết Trương Dương là ai, nhưng bại bởi tay Hoàng Hải thì cậu ta quả không phục lắm, bình thường người đi đầu luôn là cậu ta, nhân vật cấp đại ca thì kiểu gì cũng phải biểu hiện xuất sắc hơn đôi chút so với những người khác.
Đáng tiếc là phát đạn này của cậu ta bắn không có trúng, con lợn rừng né qua một cây đại thụ bên cạnh, đoạn bỏ chạy mất dạng.
-Đuổi, tiếp tục đuổi!
Long Thành kêu một tiếng, tính tình của cậu ta hoàn toàn bị kích thích, không săn được con lợn rừng này thì không xong, cậu ta vừa thay đạn vừa đuổi theo, chẳng mấy chốc thì đã mất tăm mất tích.
Những người khác cũng đều chạy theo, sau đó thì ai cũng mất dấu hẳn.
Trương Dương liếc mắt ra hiệu cho Long Phong, bảo y theo tới trước, chính mình thì lại bồi tiếp đám Tô Triển Đào ở phía sau.
Dương Linh chạy khá chậm, Trưởng trấn Vương cũng chẳng nhanh hơn, càng không cần phải nói còn có mấy thành viên đội liên phòng đang khênh mã lộc, bọn họ khiêng hơn hai trăm kg mà đòi giơ lên chạy đuổi theo con mồi, quả cũng hơi quá sức.
Hắn lúc này cũng chỉ có thể lưu lại trước tiên bồi tiếp mọi người, vả lại còn có Long Phong, cho dù thêm mấy con lợn rừng cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Chẳng bao lâu thì đám người phía trước đã chạy mất dạng cả, Tô Triển Đào kỳ thực rất muốn đuổi theo, nhưng Dương Linh chạy không nổi thì anh ta cũng hết cách, chỉ có thể bắn vội một phát, nhưng vận may của anh ta quả cũng không tệ, đi không bao xa thì lại gặp được một con sói cô độc, dĩ nhiên anh ta chỉ bắn một phát duy nhất trúng đầu là đủ giết chết nó.
Cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, đủ để nói khoác trước mặt Dương Linh mình là tay “thần xạ”.
-Đó là cái gì?
-Chuyện gì đã xảy ra!
Bên trong bộ đàm đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ã, mấy người bọn họ tuy rằng chạy tản ra, nhưng cũng không hề quên mang theo bộ đàm bên người, âm thanh đều sẽ truyền lại đây.
Mệt nhọc một đêm, lại cùng Kim Quan Mãng đánh nhau một trận sống chết lâu như vậy, một hồi đả tọa này căn bản không cách nào khôi phục toàn bộ, nhưng ít ra tinh thần so với trước đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy Trương Dương đả tọa mà ngủ, Tô Triển Đào cũng không thấy có cái gì đáng giật mình, anh ta đã biết Trương Dương có võ lực cực cao.
Đúng này anh ta chỉ có ước ao tìm được một cơ hội xem có thể theo Trương Dương đi học một ít hay không, chuyện phát sinh hôm đó đủ khiến anh ta nhớ kỹ một đời.
-Trương Dương, hôm nay làm sao mà lên trễ như vậy!
Bên ngoài đoàn người cũng đã tập hợp, họ đang ăn món thịt do Ngô Chí Quốc làm, Lý Á ngẩng đầu cười hỏi Trương Dương một câu.
Ngô Chí Quốc bản thân ăn cái gì cũng không thể không có thịt, cả đoàn người cũng chỉ có thể ăn theo, nhưng món thịt này anh ta làm mùi vị thật sự rất ngon, ngay cả Dương Linh cũng dùng không ít.
-Tối hôm qua có tiếng sói tru rất đáng sợ, ngủ không ngon!
Trương Dương tùy ý trả lời một câu, Lý Á thì lại rất tán thành gật đầu một cái, tối hôm qua tiếng sói tru quả thực không ít, cũng làm cho cậu ta không làm sao ngủ thoải mái, cả đêm đều đem súng săn đặt ở bên người.
Trương Dương khiến Long Thành đang cầm bát mà cũng không nhịn được run run.
Long Thành trong lòng còn đang suy nghĩ, với thực lực của Trương Dương, có nhiều chó sói đến mấy cậu cũng không sợ, làm sao có khả năng bị mấy cái tiếng sói tru làm cho khiếp sợ.
Cậu ta biết rõ, Trương Dương khẳng định là có chuyện khác, là không muốn nói ra thôi, nếu Trương Dương không muốn nói thì cậu ta càng không thể đi hỏi.
Long Phong cũng đã ở đây, tinh thần của y khôi phục không ít, vết bầm trên mặt nhỏ đi rất nhiều, không nhìn kỹ hầu như là không thấy, người nắm giữ nội kình liền có ưu điểm này, có thương thế gì có thể tự chữa trị.
Long Thành muốn đi giúp Long Phong lấy bữa sáng nhưng lại bị Long Phong cự tuyệt, có điều lần này Long Phong cũng đã có nói mấy câu khiến Long Thành rất là kích động.
Lúc trước, mặc kệ bao nhiêu lần gặp mặt, Long Phong nhiều nhất đối với cậu ta chỉ gật gù, vẫn chưa bao giờ chịu nói chuyện như vậy.
Điều làm cho cậu ta kích động, là Long Phong ám chỉ như vậy thì nếu có cơ hội chắc có thể chỉ điểm cho cậu ta một ít.
Lúc này quan niệm của Long Phong cũng đã thay đổi không ít.
Vừa bắt đầu y chỉ là bị hạn chế bỏi vụ cá cược. Theo Trương Dương làm hộ vệ, với Trương Dương cũng không hề hiểu rõ, cũng không có tán thành.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại có thời gian đồng cam cộng khổ, giờ y đã triệt để tán thành với Trương Dương, công nhận Trương Dương cũng như những người bên cạnh hắn, Long Thành lại là đệ tử Long gia, chỉ điểm đôi chút cũng không có vấn đề gì.
Đây đương nhiên chỉ là ý nghĩ của y. Nhưng y lại không biết là Long Thành kích động đến mức sắp khóc.
Có thể được tiền bối nội môn chỉ điểm. Thực lực của cậu ta sẽ tăng nhanh như gió, không tính các cao thủ như Trương Dương hay Long Phong thì so với những người khác cậu ta tuyệt đối sẽ mạnh hơn không ít. Sau đó về tổng bộ thuật chức, cũng có thể ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà đối mặt với người trong gia tộc.
Ăn uống no nê. Trưởng trấn Vương lại chạy tới.
Ngày hôm nay ông ta muốn dẫn đội liên phòng vào núi xem xét, ở ngoài núi có nhiều mãnh thú tới như vậy ắt không phải chuyện tốt đẹp gì, ông ta nhất định phải điều tra rõ ràng.
Ông ta tới nơi này là muốn khuyên Long Thành bọn họ, ngày hôm nay đừng ai vào núi nữa.
Đáng tiếc đề nghị của ông ta căn bản không có ai nghe theo, đoàn người thật vất vả đi một chuyến, chính là muốn cố gắng thỏa “cơn nghiền”, làm sao có khả năng ngồi xổm ở nơi này không vào núi, vậy còn gì mà nói nữa.
Nếu đội liên phòng đã đi, vậy thì chi bằng đồng thời xuất phát, nhiều người thì có gặp phải mãnh thú nào cũng không sợ, cho dù lại có thêm mấy con lợn rừng tới thì bọn họ nhiều người như vậy cũng có thể ứng phó.
Long Thành bọn họ phản đối, Trưởng trấn Vương cũng chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Bọn họ đồng ý đi cùng đội liên phòng cũng tốt, đội liên phòng lần này vào núi có hơn hai mươi người, phần lớn mọi người có thổ thương. Thêm vào Long Thành bọn họ có súng săn, vẫn đúng là không có bao nhiêu dã thú có thể gây uy hiếp đối với họ.
Đồng ý rồi thì mọi người lập tức vào núi, Nhị Hổ bọn họ chỉ có thể nhìn theo mà ước ao, bọn họ vẫn phải lưu lại trông coi nơi đóng quân. Đây mới là công việc chủ yếu của bọn họ.
-Làm sao càng ngày càng kỳ quái thế này, ngày hôm qua ở đây còn có không ít gà rừng với thỏ các loại. Ngày hôm nay lại không nhìn thấy ngay cả một con?
Sau khi vào núi hơn một giờ, Hoàng Hải không nhịn được oán trách một câu, bọn họ còn có cả thành viên đội liên phòng, nhiều người như vậy mà nghiễm nhiên ngay cả một con mồi cũng đều không nhìn thấy.
Ngay cả thấy cũng không thấy được, chớ nói chi đến chuyện đánh bắt.
-Nơi này vẫn hơi gần thôn trấn, hay là chúng ta đi vào sâu nữa xem sao?
Thường Phong tiếp thêm một câu, bây giờ còn đang ở ngoại sơn, cậu ta cũng cảm giác được có gì kỳ quái, nhưng vẫn đang đi tìm cho mình lý do.
Hoàng Hải gật đầu một cái, Trưởng trấn Vương lông mày thì lại chăm chú ngưng kết lại một chỗ, đang tỉ mỉ quan sát chung quanh.
Nơi này ngày thường là có một sô động vật nhỏ, ông ta còn nhìn thấy vết tích hoạt động của một số động vật nhỏ, vào lúc này ngay một con cũng đều không nhìn thấy quả thật có chút quái lạ.
Thêm vào việc hôm qua dã thú ra khỏi thâm sơn với quy mô lớn, điều này càng làm cho ông ta lo lắng.
Chỉ là ông ta vẫn chưa có phát hiện cụ thể nào, lúc này cũng không tiện nói gì cả.
Đi non nửa buổi sáng, đã đến vùng tiếp giáp thâm sơn, lần này bọn họ ngược lại là đã gặp được ít mồi, nhưng chỉ có một con hoẵng con, lại còn không bắn trúng để nó chạy mất.
Nói cách khác, bọn họ đi nửa buổi sáng, một con mồi cũng chả được, so với ngày hôm qua còn thảm hơn.
-Hay là chúng ta cứ vào trong núi sâu luôn?
Ngô Chí Quốc đưa ra kiến nghị, không săn được con mồi nào thì cậu ta là gấp gáp nhất, có chút mùi vị cũng không tệ, có thể giúp cậu ta cắt được một lần cơn nghiền thịt, còn nếu không có thu hoạch thì bằng với cậu ta sẽ chịu không nổi cơn nghiền này.
-Được, vào thâm sơn!
Hoàng Hải lập tức đồng ý, Lý Á, Thường Phong cũng theo đó đồng ý, ngày hôm qua bị Trương Dương đe dọa khiến ai nấy đều chạy trở về, tất cả đều không đã nghiền lúc này vừa vặn lại tiến vào một lần.
Long Thành, Tô Triển Đào đều liếc nhìn Trương Dương, Trương Dương lông mày thì lại nhảy một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Có vào sâu trong núi cũng chẳng sao, ngược lại nguy hiểm đã bị bọn họ giải quyết, không còn Kim Quan Mãng thì cũng không còn uy hiếp, chỉ dựa vào những mãnh thú trong núi sâu kia hoặc là những thú vật khác, đối với bọn họ sẽ không có uy hiếp nào đáng ngại.
Đoàn người là tới săn thú, Trương Dương cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
Sau khi cùng Trưởng trấn Vương bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng mới quyết định chia ra hai nhóm người.
Một nửa thành viên đội liên phòng tiếp tục kiểm tra tình hình ở bên ngoài, xem có dã thú qua lại hay không, còn lại một nửa thì theo Trưởng trấn Vương cùng đám Long Thành bọn họ vào sâu trong núi.
Trưởng trấn Vương cũng muốn vào sâu trong núi xem cho rõ ràng, điều tra rõ những mãnh thú thâm sơn kia tại sao đều chạy ngược ra vùng ngoại vi.
Thương lượng xong xuôi, đoàn người trực tiếp tiến vào thâm sơn.
Trương Dương hết sức dẫn theo bọn họ tản ra, thâm sơn rất lớn, ngược lại đều là săn thú, đi đường nào cũng đều như nhau.
-Đoàng đoàng!
Tiếng súng săn rốt cục bắt đầu vang lên, Hoàng Hải đầu tiên bắn được một con mã lộc khiến cậu ta suýt chút vui mừng mà kêu lên thành tiếng.
Mã lộc thuộc về một loại động vật phân bố rất rộng, bãi cỏ hay núi rừng đều có, mã lộc có cái đầu khá lớn như ngựa nên mới có cái tên này, Hoàng Hải săn được con này xem chừng vẫn chưa nặng tới hai trăm kg. Là một con mã lộc đực.
Mã lộc ở Dã Nhân sơn không nhiều, trước đây bọn hắn tới đây cũng đều chưa từng săn được, lần này bị Hoàng Hải “phát tài” trước, lại còn là một con mã lộc lớn như vậy, cũng khó trách vì sao cậu ta lại cao hứng đến thế.
Đi vào thâm sơn liền săn được một con mồi, mọi người đều hứng thú hơn hẳn, mấy thành viên đội liên phòng hỗ trợ khiêng mã lộc, còn bọn họ mang theo súng săn không ngừng đi về phía trước.
Trưởng trấn Vương thì lại mang theo mấy thành viên khác của đội liên phòng thủ hộ bên cạnh. Đồng thời quan sát tình hình xung quanh.
Hai ngày lại đây có vẻ không bình thường. Đều là khiến ông ta cứ có loại cảm giác là lạ, không biết rõ mà vẫn cứ nơm nớp sợ có chuyện.
-Khỉ?
Lý Á đột nhiên kêu một tiếng, giương súng bóp cò. Trên ngọn cây phía trước có một con khỉ, nhưng khi tiếng súng vừa vang lên thì đã bỏ chạy mất dạng.
Một phát đạn này không bắn trúng để con khỉ chạy mất khiến cậu ta ảo não không thôi.
-Lý Á, bắn khỉ làm chi, thịt lại không có thiếu, tàn nhẫn như vậy làm chi hử!
Dương Linh không nhịn được nói một câu, săn hươu hay chim trĩ thỏ rừng cái gì còn chưa tính, giờ Lý Á đến cả khỉ cũng bắn, sự thương cảm trong lòng Dương Linh bắt đầu trỗi dậy.
Lý Á bĩu môi, gật đầu một cái cũng coi như là đáp ứng rồi. Nhưng trong bụng thì cũng không có nghĩ như vậy.
Thịt khỉ quả là ăn không ngon nhưng não khỉ lại là thứ đại bổ, bọn họ vào sâu trong núi lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy qua khỉ, đây mới là lần đầu tiên gặp được.
-Lợn rừng, có lợn rừng!
Phía trước một thành viên đội liên phòng đột nhiên kêu lên, Tô Triển Đào run lên . Theo bản năng mà nhìn về phía Trương Dương một chút.
Ngày đó anh ta bị lợn rừng dọa cho sợ hãi đến thành tổn thương về mặt tâm lý, Dương Linh cũng giống như vậy.
Bọn họ thì sợ sệt, nhưng mấy người kia lại đều hưng phấn hơn về mặt tinh thần, nhanh chóng chạy về phía trước. Quả nhiên thấy một con lợn rừng to, chí ít cũng phải nặng hơn hai trăm kg, nhìn thấy bọn họ nhiều người như vậy. Lợn rừng liền quay đầu bỏ chạy.
Thật vất vả mới phát hiện ra tên to xác này, mấy người làm sao có khả năng để nó chạy mất, Long Thành chạy nhanh nhất, súng săn đã nạp đạn đuổi tới.
Mấy người đều chạy đi, chỉ là một con lợn rừng, bọn họ có nhiều người như vậy, súng như vậy, căn bản là không sợ.
Lý Á còn hưng phấn nghêu ngao, kêu to lần này cậu ta cũng muốn vác một con lợn rừng đi ra.
Trương Dương cũng vội vàng đi theo, tập thể đã hành động thì hắn không thể nào rớt lại, ngược lại có hắn cùng Long Phong ở đó, chỉ cần không phải linh thú như Kim Quan Mãng, nơi này có bất kỳ dã thú nào đều sẽ không đủ sức gây nguy hiểm cho bọn hắn.
Theo sát họ, để mọi người vui chơi cho sảng khoái cũng tốt.
-Đoàng!
Long Thành nổ súng trước, trước đây cứ mỗi lần đi săn đều là cậu ta có thu hoạch lớn nhất, lần này không chỉ có bị ba con lợn rừng khủng của Trương Dương hạ thấp xuống, ngay cả Hoàng Hải cậu ta cũng không thể so bì.
Trương Dương coi như xong, cậu ta biết Trương Dương là ai, nhưng bại bởi tay Hoàng Hải thì cậu ta quả không phục lắm, bình thường người đi đầu luôn là cậu ta, nhân vật cấp đại ca thì kiểu gì cũng phải biểu hiện xuất sắc hơn đôi chút so với những người khác.
Đáng tiếc là phát đạn này của cậu ta bắn không có trúng, con lợn rừng né qua một cây đại thụ bên cạnh, đoạn bỏ chạy mất dạng.
-Đuổi, tiếp tục đuổi!
Long Thành kêu một tiếng, tính tình của cậu ta hoàn toàn bị kích thích, không săn được con lợn rừng này thì không xong, cậu ta vừa thay đạn vừa đuổi theo, chẳng mấy chốc thì đã mất tăm mất tích.
Những người khác cũng đều chạy theo, sau đó thì ai cũng mất dấu hẳn.
Trương Dương liếc mắt ra hiệu cho Long Phong, bảo y theo tới trước, chính mình thì lại bồi tiếp đám Tô Triển Đào ở phía sau.
Dương Linh chạy khá chậm, Trưởng trấn Vương cũng chẳng nhanh hơn, càng không cần phải nói còn có mấy thành viên đội liên phòng đang khênh mã lộc, bọn họ khiêng hơn hai trăm kg mà đòi giơ lên chạy đuổi theo con mồi, quả cũng hơi quá sức.
Hắn lúc này cũng chỉ có thể lưu lại trước tiên bồi tiếp mọi người, vả lại còn có Long Phong, cho dù thêm mấy con lợn rừng cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Chẳng bao lâu thì đám người phía trước đã chạy mất dạng cả, Tô Triển Đào kỳ thực rất muốn đuổi theo, nhưng Dương Linh chạy không nổi thì anh ta cũng hết cách, chỉ có thể bắn vội một phát, nhưng vận may của anh ta quả cũng không tệ, đi không bao xa thì lại gặp được một con sói cô độc, dĩ nhiên anh ta chỉ bắn một phát duy nhất trúng đầu là đủ giết chết nó.
Cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, đủ để nói khoác trước mặt Dương Linh mình là tay “thần xạ”.
-Đó là cái gì?
-Chuyện gì đã xảy ra!
Bên trong bộ đàm đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ã, mấy người bọn họ tuy rằng chạy tản ra, nhưng cũng không hề quên mang theo bộ đàm bên người, âm thanh đều sẽ truyền lại đây.
/1041
|