Sau xúc động, Long Phong dần bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn Trương Dương.
Gã đi theo Trương Dương ba năm, làm vệ sĩ cho hắn ba năm. Đây là kết quả thua cuộc trong vụ cá cược của gã. Chấp nhận thua cuộc nhưng Long Phong không phải là thánh, cũng không hẳn là người tốt đẹp gì nhưng tuyệt đối là người đáng tin cậy.
Ai cũng có nguyên tắc riêng của mình, Long Phong cũng giống như vậy.
Ba năm vệ sĩ, thù lao là một viên linh dược. Nhưng lúc trước gã đã dùng một viên, còn lấy được một viên nữa, bây giờ lại được cho thêm hai viên nữa, tổng cộng là bốn viên.
Trong bốn viên này có viên Thánh Nữ hoàn, đây là viên thuốc vượt ngoài sức tưởng tượng của Long Phong.
Quan trọng nhất là Trương Dương vừa nói sau này nếu cần lại đến tìm hắn. Điều này chứng tỏ sau này hắn còn có thể cho Long Phong linh dược nữa.
Cho dù là gia tộc gã cũng không thể nào có được loại linh dược thượng hạng như thế để cung cấp cho gã.
-Có phải đã quá nhiều rồi không, lúc trước tôi đã cầm hai viên rồi?
Long Phong thản nhiên nói, Trương Dương càng cười tươi hơn.
Sức hấp dẫn của linh dược rất lớn, còn hấp dẫn hơn cả tiền bạc đối với người bình thường. Giống như một người, đột nhiên có người mang đến năm mươi triệu tiền mặt và tặng không cho anh ta vậy.
Neus là người có tiền thì sẽ không để ý lắm nhưng tâm cũng sẽ dao động.
Nhưng nếu là người nghèo thì mắt chắc sẽ sáng trưng như đèn ô tô, trong đầu chỉ còn biết đến số tiền này chứ không nghĩ được chuyện gì khác.
-Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Đây là thứ anh đáng được hưởng, cầm lấy trước đi, chúng ta lập tức đi ra ngoài!
Trương Dương mỉm cười nói, đứng lên đặt chiếc bình ngọc ở đó.
Lần bào chế thuốc này mất khoảng gần một ngày, sắp tối rồi, Trương Dương phải chuẩn bị đi ra ngoài, đi đến nhà hàng của Mễ Tuyết.
Hôm qua Hồ Hâm đã mời cơm ở Khải Hoàn Lâu, hôm nay Mễ Tuyết lại mời cơm ở chính nhà hàng của các cô. Đây là chút tâm ý của Mễ Tuyết, Trương Dương không muốn từ chối và cũng không thể từ chối.
Lái chiếc xe Mercedes-Benz Trương Dương và Long Phong liền đi ra ngoài.
Chiếc Hummer cũng rất tuyệt nhưng gió quá. Trương Dương vẫn ưa thích Mercedes-Benz hơn. Chiếc xe này cũng thu hút ánh nhìn của mọi người còn nhiều hơn cả chiếc Hummer.
Nhà hàng Dương Tuyết là cái tên mới mà Mễ Tuyết đặt cho nhà hàng của các cô.
Mễ Tuyết không thích cái tên cũ của nó vì mỗi lần Tiểu Ngốc và Nam Nam nhìn thấy sẽ gợi nhớ đến kí ức buồn của hai cô. Đơn giản chỉ là đổi tên, cái tên này là Tiểu Ngốc và Nam Nam cùng đề nghị đấy.
Dương Tuyết, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là lấy từ tên của Trương Dương và Mễ Tuyết ghép thành. Một cái tên rất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, Trương Dương đều mỉm cười.
Tuy rất bình thường nhưng nhìn cũng rất được, lại có ý nghĩa đặc biệt.
-Xin chào quý khách. Xin hỏi anh có đặt bàn trước không?
Hai cô gái ở cửa nhìn thấy Trương Dương và Long Phong bước vào, lập tức cúi chào và hỏi.
Trương Dương và Long Phong tới đây không nhiều nên bọn hắn như khách mới, nhiều người không biết bọn hắn.
Nhưng Giám đốc điều hành đang bận việc gì đó bên trong, đã nhìn thấy bọn hắn, vội vàng đi đến.
-Anh Trương, anh đã đến rồi, Mễ tổng đang ở trong phòng làm việc, để tôi dẫn anh đi.
Giám đốc điều hành này chính là người duy nhất đã bảo vệ cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, tiếc là sức mình cô chỉ có hạn nên chỉ có thể dùng lời lẽ để giúp hai cô gái.
Sau khi Mễ Tuyết nhận quản lý nhà hàng này, đã giữ giám đốc lại và còn trả lương cho cô khá hậu hĩnh. Giám đốc là một chức vụ quan trọng, cần dùng người có kinh nghiệm và đáng tin cậy.
-Được, cô cứ làm việc đi. Tôi biết chỗ rồi, tôi tự đi là được.
Trương Dương mỉm cười gật đầu đáp. Trương Dương đã tới phòng làm việc của Mễ Tuyết một lần nên đã biết chỗ, không cần làm phiền đến người khác.
Trương Dương không cần dẫn đường, chị giám đốc liền đưa bọn hắn đến cửa thang máy.
Nhìn Trương Dương vào trong thang máy, chị giám đốc bất giác lộ vẻ ngưỡng mộ và tôn trọng trong ánh mắt.
-Giám đốc Diêu, người đó là ai vậy ?
Một nhân viên phục vụ đi theo gần đó không kìm nổi hỏi. Cô gái này cũng mới đến làm nên không biết rõ về mọi chuyện ở đây.
-Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi lung tung.
Giám đốc trừng mắt nhìn cô ta nói. Cô bé lè lưỡi, lập tức đi sang một bên, tiếp tục làm việc.
Người này là ai, đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân chị giám đốc cũng không biết gì nhiều, chỉ biết hắn là bạn trai của Mễ Tuyết.
Chính con người này sau khi đến đây đã dạy dỗ cho bọn Lương tổng ức hiếp Nam Nam một trận nên thân. Lúc đó, cô cũng có mặt và còn một phen đổ mồ hôi hột vì Trương Dương.
Cô biết thế lực Lương tổng, đắc tội với Lương tổng ở đây nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng mọi chuyện lại tiến triển ngoài suy đoán của cô. Sau khi cảnh sát đến, người thanh niên này lại bất ngờ tố cáo Lương tổng và người của đồn Công an dường như rất nể trọng hắn.
Sau đó, khi Chủ tịch quận Lương đích thân đến đồn Công an, cô lại bắt đầu lo lắng cho anh chàng này, cũng lo lắng Tiểu Ngốc và Nam Nam phải chịu thiệt thòi.
Cô biết rõ sự lợi hại của Chủ tịch quận Lương.
Nhưng kết quả lại không như cô nghĩ. Chủ tịch quận Lương đích thân đến áp chế được đồn Công an, nhưng anh chàng này vẫn không bận tâm. Sau khi mấy người bạn của anh ta đến, mới nhìn cũng biết đều không phải là nhân vật bình thường.
Những người này không ngờ đã bức Chủ tịch quận Lương phải tức mà đi về.
Sau khi nghe tin Chủ tịch quận Lương cũng bị bắt giam, cô càng há hốc miệng vì kinh ngạc. Một Chủ tịch quận quyền lực như thế mà coi như đã kết thúc rồi.
Nhà hàng bị chuyển nhượng, sau đó Tiểu Ngốc và Nam Nam lại trở thành bà chủ. Nhưng điều này cũng không làm cho cô ngạc nhiên lắm. Có nhân vật lợi hại như Trương Dương ở đây, đến Chủ tịch quận còn có thể lật đổ được thì mua lại một nhà hàng chẳng phải còn dễ dàng hơn nhiều sao.
Từ đó, cô cũng hiểu ra rằng người thanh niên này có khả năng phi thường, là người có thế lực. Cho nên khi Nam Nam giữ cô lại thì cô liền ở lại.
Trương Dương có thế lực, đồng nghĩa với nhà hàng của bọn cô cũng có chỗ dựa. Điểm này thì cô biết rất rõ.
Phòng làm việc của đám Mễ Tuyết ở tầng bốn, là nơi tách biệt với các chỗ khác. Ngoài phòng làm việc của các cô ra còn có một phòng chứa đồ.
Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và Nam Nam thường dùng chỗ này, nói là phòng làm việc nhưng thực ra chỉ là chỗ để các cô nghỉ ngơi.
Đi đến đây, nhìn thấy phòng làm việc không khóa, Trương Dương liền đi thẳng về phía trước.
-Mễ Tuyết, nếu bạn sốt ruột thì mau gọi điện thoại hỏi thử xem, đừng cứ mãi nhìn chiếc di động như thế, trông như người mất hồn ấy.
Vừa đi đến cửa, hắn đã nghe thấy giọng của Tiểu Ngốc. Cô bé hình như đang trêu Mễ Tuyết.
-Không được, nhất định là anh ấy đang bận gì đó, lúc này mà gọi điện thì sẽ làm phiền anh ấy.
Giọng Mễ Tuyết vang lên, Trương Dương hơi ngây người ra, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chuyện là Mễ Tuyết đang định gọi điện thoại cho hắn nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến hắn. Cô bé ngốc này làm cho Trương Dương không khỏi cảm thấy yêu thương trong lòng.
-Bạn không gọi thì để tôi gọi.
Tiểu Ngốc lại nói tiếp, lát sau, chiếc di động trên người Trương Dương liền đổ chuông. Trương Dương lập tức đưa chiếc túi dài đeo vai ra, Vô Ảnh đưa chiếc điện thoại ra, cái mặt nhỏ xinh của nó có vẻ tiu nghỉu mất hứng.
Nó đang ngủ ngon, bị âm thanh này đánh thức, có thể vui mừng mới là lạ.
Nghe thấy tiếng chuông, ba cô gái trong phòng đều ngạc nhiên, cùng nhìn ra cửa. Trương Dương cầm di động, mỉm cười xuất hiện ở cửa phòng.
-Trương Dương, anh đến đây lúc nào, sao không gọi điện thoại trước?
Nhìn thấy Trương Dương, Mễ Tuyết vừa bất ngờ vừa vui mừng, bước nhanh tới hỏi. Tiểu Ngốc nhan chóng cúp máy, đặt sang một bên.
-Anh cũng mới đến thôi, biết chỗ rồi nên không nghĩ đến việc gọi điện thoại thông báo cho các em, là sơ xuất của anh.
Trương Dương nhẹ nhàng ôm lấy Mễ Tuyết nói. Tiểu Ngốc và Nam Nam lập tức quay đầu đi, tay thu dọn đồ đạc ở trên bàn.
Giây phút ấm áp này, các cô không muốn làm phiền hai người.
Trương Dương đến đây không bao lâu thì Hồ Hâm và Cố Thành cũng đến. Tuy rằng hai người không vất vả như trước nhưng bận rộn hơn, ngày nào cũng có người gọi điện làm ăn.
Khi Hồ Hâm vào còn gọi điện thoại trước.
Phía đầu bếp, Tiểu Ngốc đã sắp xếp xong xuôi từ sớm, chuẩn bị cho bọn hắn một bàn tiệc phong phú. Điểm tốt khi ăn ở nhà hàng của mình chính là điểm này, thức ăn cũng chính là ngon nhất và sạch sẽ nhất.
Đầu bếp nhà hàng rất giỏi, đồ ăn cũng rất ngon. Những thứ này đều là do đầu bếp trước đây vẫn ở lại nấu. Tuy ông chủ cũ tính tình không tốt nhưng con mắt lại rất khá, chọn được những nhân viên rất giỏi.
Khi làm phục vụ ở đây, Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng đã quen biết vị đầu bếp này, biết bọn họ cần gì và muốn gì.
Sau khi các cô tiếp nhận nhà hàng đã điều chỉnh một chút và cũng cũng nhanh chóng ổn định tâm tình của mấy người đầu bếp cũng như nhân viên ở đây, để họ có thể yên tâm tiếp tục làm việc ở đây.
Bữa cơm tối rất ngon miệng, không thua kém gì bữa ăn ở Khải Hoàn Lâu. Khi đang ăn thì Tô Triển Đào gọi điện thoại đến. Nghe nói bọn hắn ở đó, Tô công tử lập tức lái xe chở Dương Linh đến.
Thằng nhãi này khi nhìn thấy Trương Dương còn nhưn nhó mặt mày, Dương Linh đi bên cạnh, sắc mặt cũng không khá hơn.
Sau khi Trương Dương hỏi rõ mới biết nguyên nhân tại sao lại như vậy.
Tô công tử và Dương Linh đã không giấu được người nhà. Bây giờ hai người đã bị người nhà phát hiện ra mối quan hệ, đòi gã phải mang Dương Linh về ra mắt.
Tô Triển Đào là thành viên quan trọng của Tô Gia, chuyện đại sự của cá nhân gã cũng liên quan đến mọi người trong Tô gia.
Lần này đề nghị đòi gặp Dương Linh chính là Tô Thiệu Hoa.
Tô Thiệu Hoa là bác ruột của Tô Triển Đào, lại nuôi nấng gã từ nhỏ. Ông ta có đủ tư cách đòi gặp mặt cháu dâu tương lai đấy.
Có thể qua được cửa ải này mới có thể nói chuyện với ba mẹ của Tô Triển Đào. Dù sao thân thế ba của Tô Triển Đào cũng hơi đặc biệt.
Gặp người lớn trong nhà đều là nỗi lo lắng của những đôi yêu nhau. Nhận được điện thoại của Tô Thiệu Hoa, Tô Triển Đào lập tức không nghĩ ra được điều gì.
Gã vẫn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm gì về phương diện này nên không biết rằng bộ dạng của gã làm Dương Linh thầm bị tổn thương.
Gặp người lớn trong nhà gã, Dương Linh không phản đối. Cô vốn đã bằng lòng đi theo Tô Triển Đào, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, bằng không cô đã không dẫn Tô Triển Đào về nhà mình.
Đối với cô mà nói, sớm một ngày hay muộn một ngày thì cũng có gì khác nhau. Nhưng Tô Triển Đào có vẻ không dám dẫn cô về ra mắt gia đình, điều này làm cô sao có thể vui vẻ được.
Tô Triển Đào không hề biết gì về những điều này. Gã chỉ nghĩ đến Trương Dương. Bây giờ có tâm sự hay khó khăn gì, điều đầu tiên gã nghĩ đến chính là hỏi Trương Dương.
Sau khi gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn liền chở Dương Linh đến đây.
-Trương Dương, ngày mai bác tôi bảo chúng tôi qua đó, cậu đi cùng chúng tôi nhé.
Sau khi uống một bát rượu trắng lớn, Tô Triển Đào mới nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu cứu bi thương. Dương Linh ở bên cạnh đang cúi đầu, mắt còn hoe đỏ.
-Tôi không thể đi!
Nhìn thấy mắt của Dương Linh như vậy, Trương Dương lập tức lắc lắc đầu nói. Thằng nhóc Tô Triển Đào này còn non hơn hắn nhiều. Hắn thầm bật cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn như không.
Gã đi theo Trương Dương ba năm, làm vệ sĩ cho hắn ba năm. Đây là kết quả thua cuộc trong vụ cá cược của gã. Chấp nhận thua cuộc nhưng Long Phong không phải là thánh, cũng không hẳn là người tốt đẹp gì nhưng tuyệt đối là người đáng tin cậy.
Ai cũng có nguyên tắc riêng của mình, Long Phong cũng giống như vậy.
Ba năm vệ sĩ, thù lao là một viên linh dược. Nhưng lúc trước gã đã dùng một viên, còn lấy được một viên nữa, bây giờ lại được cho thêm hai viên nữa, tổng cộng là bốn viên.
Trong bốn viên này có viên Thánh Nữ hoàn, đây là viên thuốc vượt ngoài sức tưởng tượng của Long Phong.
Quan trọng nhất là Trương Dương vừa nói sau này nếu cần lại đến tìm hắn. Điều này chứng tỏ sau này hắn còn có thể cho Long Phong linh dược nữa.
Cho dù là gia tộc gã cũng không thể nào có được loại linh dược thượng hạng như thế để cung cấp cho gã.
-Có phải đã quá nhiều rồi không, lúc trước tôi đã cầm hai viên rồi?
Long Phong thản nhiên nói, Trương Dương càng cười tươi hơn.
Sức hấp dẫn của linh dược rất lớn, còn hấp dẫn hơn cả tiền bạc đối với người bình thường. Giống như một người, đột nhiên có người mang đến năm mươi triệu tiền mặt và tặng không cho anh ta vậy.
Neus là người có tiền thì sẽ không để ý lắm nhưng tâm cũng sẽ dao động.
Nhưng nếu là người nghèo thì mắt chắc sẽ sáng trưng như đèn ô tô, trong đầu chỉ còn biết đến số tiền này chứ không nghĩ được chuyện gì khác.
-Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Đây là thứ anh đáng được hưởng, cầm lấy trước đi, chúng ta lập tức đi ra ngoài!
Trương Dương mỉm cười nói, đứng lên đặt chiếc bình ngọc ở đó.
Lần bào chế thuốc này mất khoảng gần một ngày, sắp tối rồi, Trương Dương phải chuẩn bị đi ra ngoài, đi đến nhà hàng của Mễ Tuyết.
Hôm qua Hồ Hâm đã mời cơm ở Khải Hoàn Lâu, hôm nay Mễ Tuyết lại mời cơm ở chính nhà hàng của các cô. Đây là chút tâm ý của Mễ Tuyết, Trương Dương không muốn từ chối và cũng không thể từ chối.
Lái chiếc xe Mercedes-Benz Trương Dương và Long Phong liền đi ra ngoài.
Chiếc Hummer cũng rất tuyệt nhưng gió quá. Trương Dương vẫn ưa thích Mercedes-Benz hơn. Chiếc xe này cũng thu hút ánh nhìn của mọi người còn nhiều hơn cả chiếc Hummer.
Nhà hàng Dương Tuyết là cái tên mới mà Mễ Tuyết đặt cho nhà hàng của các cô.
Mễ Tuyết không thích cái tên cũ của nó vì mỗi lần Tiểu Ngốc và Nam Nam nhìn thấy sẽ gợi nhớ đến kí ức buồn của hai cô. Đơn giản chỉ là đổi tên, cái tên này là Tiểu Ngốc và Nam Nam cùng đề nghị đấy.
Dương Tuyết, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là lấy từ tên của Trương Dương và Mễ Tuyết ghép thành. Một cái tên rất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, Trương Dương đều mỉm cười.
Tuy rất bình thường nhưng nhìn cũng rất được, lại có ý nghĩa đặc biệt.
-Xin chào quý khách. Xin hỏi anh có đặt bàn trước không?
Hai cô gái ở cửa nhìn thấy Trương Dương và Long Phong bước vào, lập tức cúi chào và hỏi.
Trương Dương và Long Phong tới đây không nhiều nên bọn hắn như khách mới, nhiều người không biết bọn hắn.
Nhưng Giám đốc điều hành đang bận việc gì đó bên trong, đã nhìn thấy bọn hắn, vội vàng đi đến.
-Anh Trương, anh đã đến rồi, Mễ tổng đang ở trong phòng làm việc, để tôi dẫn anh đi.
Giám đốc điều hành này chính là người duy nhất đã bảo vệ cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, tiếc là sức mình cô chỉ có hạn nên chỉ có thể dùng lời lẽ để giúp hai cô gái.
Sau khi Mễ Tuyết nhận quản lý nhà hàng này, đã giữ giám đốc lại và còn trả lương cho cô khá hậu hĩnh. Giám đốc là một chức vụ quan trọng, cần dùng người có kinh nghiệm và đáng tin cậy.
-Được, cô cứ làm việc đi. Tôi biết chỗ rồi, tôi tự đi là được.
Trương Dương mỉm cười gật đầu đáp. Trương Dương đã tới phòng làm việc của Mễ Tuyết một lần nên đã biết chỗ, không cần làm phiền đến người khác.
Trương Dương không cần dẫn đường, chị giám đốc liền đưa bọn hắn đến cửa thang máy.
Nhìn Trương Dương vào trong thang máy, chị giám đốc bất giác lộ vẻ ngưỡng mộ và tôn trọng trong ánh mắt.
-Giám đốc Diêu, người đó là ai vậy ?
Một nhân viên phục vụ đi theo gần đó không kìm nổi hỏi. Cô gái này cũng mới đến làm nên không biết rõ về mọi chuyện ở đây.
-Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi lung tung.
Giám đốc trừng mắt nhìn cô ta nói. Cô bé lè lưỡi, lập tức đi sang một bên, tiếp tục làm việc.
Người này là ai, đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân chị giám đốc cũng không biết gì nhiều, chỉ biết hắn là bạn trai của Mễ Tuyết.
Chính con người này sau khi đến đây đã dạy dỗ cho bọn Lương tổng ức hiếp Nam Nam một trận nên thân. Lúc đó, cô cũng có mặt và còn một phen đổ mồ hôi hột vì Trương Dương.
Cô biết thế lực Lương tổng, đắc tội với Lương tổng ở đây nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng mọi chuyện lại tiến triển ngoài suy đoán của cô. Sau khi cảnh sát đến, người thanh niên này lại bất ngờ tố cáo Lương tổng và người của đồn Công an dường như rất nể trọng hắn.
Sau đó, khi Chủ tịch quận Lương đích thân đến đồn Công an, cô lại bắt đầu lo lắng cho anh chàng này, cũng lo lắng Tiểu Ngốc và Nam Nam phải chịu thiệt thòi.
Cô biết rõ sự lợi hại của Chủ tịch quận Lương.
Nhưng kết quả lại không như cô nghĩ. Chủ tịch quận Lương đích thân đến áp chế được đồn Công an, nhưng anh chàng này vẫn không bận tâm. Sau khi mấy người bạn của anh ta đến, mới nhìn cũng biết đều không phải là nhân vật bình thường.
Những người này không ngờ đã bức Chủ tịch quận Lương phải tức mà đi về.
Sau khi nghe tin Chủ tịch quận Lương cũng bị bắt giam, cô càng há hốc miệng vì kinh ngạc. Một Chủ tịch quận quyền lực như thế mà coi như đã kết thúc rồi.
Nhà hàng bị chuyển nhượng, sau đó Tiểu Ngốc và Nam Nam lại trở thành bà chủ. Nhưng điều này cũng không làm cho cô ngạc nhiên lắm. Có nhân vật lợi hại như Trương Dương ở đây, đến Chủ tịch quận còn có thể lật đổ được thì mua lại một nhà hàng chẳng phải còn dễ dàng hơn nhiều sao.
Từ đó, cô cũng hiểu ra rằng người thanh niên này có khả năng phi thường, là người có thế lực. Cho nên khi Nam Nam giữ cô lại thì cô liền ở lại.
Trương Dương có thế lực, đồng nghĩa với nhà hàng của bọn cô cũng có chỗ dựa. Điểm này thì cô biết rất rõ.
Phòng làm việc của đám Mễ Tuyết ở tầng bốn, là nơi tách biệt với các chỗ khác. Ngoài phòng làm việc của các cô ra còn có một phòng chứa đồ.
Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và Nam Nam thường dùng chỗ này, nói là phòng làm việc nhưng thực ra chỉ là chỗ để các cô nghỉ ngơi.
Đi đến đây, nhìn thấy phòng làm việc không khóa, Trương Dương liền đi thẳng về phía trước.
-Mễ Tuyết, nếu bạn sốt ruột thì mau gọi điện thoại hỏi thử xem, đừng cứ mãi nhìn chiếc di động như thế, trông như người mất hồn ấy.
Vừa đi đến cửa, hắn đã nghe thấy giọng của Tiểu Ngốc. Cô bé hình như đang trêu Mễ Tuyết.
-Không được, nhất định là anh ấy đang bận gì đó, lúc này mà gọi điện thì sẽ làm phiền anh ấy.
Giọng Mễ Tuyết vang lên, Trương Dương hơi ngây người ra, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chuyện là Mễ Tuyết đang định gọi điện thoại cho hắn nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến hắn. Cô bé ngốc này làm cho Trương Dương không khỏi cảm thấy yêu thương trong lòng.
-Bạn không gọi thì để tôi gọi.
Tiểu Ngốc lại nói tiếp, lát sau, chiếc di động trên người Trương Dương liền đổ chuông. Trương Dương lập tức đưa chiếc túi dài đeo vai ra, Vô Ảnh đưa chiếc điện thoại ra, cái mặt nhỏ xinh của nó có vẻ tiu nghỉu mất hứng.
Nó đang ngủ ngon, bị âm thanh này đánh thức, có thể vui mừng mới là lạ.
Nghe thấy tiếng chuông, ba cô gái trong phòng đều ngạc nhiên, cùng nhìn ra cửa. Trương Dương cầm di động, mỉm cười xuất hiện ở cửa phòng.
-Trương Dương, anh đến đây lúc nào, sao không gọi điện thoại trước?
Nhìn thấy Trương Dương, Mễ Tuyết vừa bất ngờ vừa vui mừng, bước nhanh tới hỏi. Tiểu Ngốc nhan chóng cúp máy, đặt sang một bên.
-Anh cũng mới đến thôi, biết chỗ rồi nên không nghĩ đến việc gọi điện thoại thông báo cho các em, là sơ xuất của anh.
Trương Dương nhẹ nhàng ôm lấy Mễ Tuyết nói. Tiểu Ngốc và Nam Nam lập tức quay đầu đi, tay thu dọn đồ đạc ở trên bàn.
Giây phút ấm áp này, các cô không muốn làm phiền hai người.
Trương Dương đến đây không bao lâu thì Hồ Hâm và Cố Thành cũng đến. Tuy rằng hai người không vất vả như trước nhưng bận rộn hơn, ngày nào cũng có người gọi điện làm ăn.
Khi Hồ Hâm vào còn gọi điện thoại trước.
Phía đầu bếp, Tiểu Ngốc đã sắp xếp xong xuôi từ sớm, chuẩn bị cho bọn hắn một bàn tiệc phong phú. Điểm tốt khi ăn ở nhà hàng của mình chính là điểm này, thức ăn cũng chính là ngon nhất và sạch sẽ nhất.
Đầu bếp nhà hàng rất giỏi, đồ ăn cũng rất ngon. Những thứ này đều là do đầu bếp trước đây vẫn ở lại nấu. Tuy ông chủ cũ tính tình không tốt nhưng con mắt lại rất khá, chọn được những nhân viên rất giỏi.
Khi làm phục vụ ở đây, Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng đã quen biết vị đầu bếp này, biết bọn họ cần gì và muốn gì.
Sau khi các cô tiếp nhận nhà hàng đã điều chỉnh một chút và cũng cũng nhanh chóng ổn định tâm tình của mấy người đầu bếp cũng như nhân viên ở đây, để họ có thể yên tâm tiếp tục làm việc ở đây.
Bữa cơm tối rất ngon miệng, không thua kém gì bữa ăn ở Khải Hoàn Lâu. Khi đang ăn thì Tô Triển Đào gọi điện thoại đến. Nghe nói bọn hắn ở đó, Tô công tử lập tức lái xe chở Dương Linh đến.
Thằng nhãi này khi nhìn thấy Trương Dương còn nhưn nhó mặt mày, Dương Linh đi bên cạnh, sắc mặt cũng không khá hơn.
Sau khi Trương Dương hỏi rõ mới biết nguyên nhân tại sao lại như vậy.
Tô công tử và Dương Linh đã không giấu được người nhà. Bây giờ hai người đã bị người nhà phát hiện ra mối quan hệ, đòi gã phải mang Dương Linh về ra mắt.
Tô Triển Đào là thành viên quan trọng của Tô Gia, chuyện đại sự của cá nhân gã cũng liên quan đến mọi người trong Tô gia.
Lần này đề nghị đòi gặp Dương Linh chính là Tô Thiệu Hoa.
Tô Thiệu Hoa là bác ruột của Tô Triển Đào, lại nuôi nấng gã từ nhỏ. Ông ta có đủ tư cách đòi gặp mặt cháu dâu tương lai đấy.
Có thể qua được cửa ải này mới có thể nói chuyện với ba mẹ của Tô Triển Đào. Dù sao thân thế ba của Tô Triển Đào cũng hơi đặc biệt.
Gặp người lớn trong nhà đều là nỗi lo lắng của những đôi yêu nhau. Nhận được điện thoại của Tô Thiệu Hoa, Tô Triển Đào lập tức không nghĩ ra được điều gì.
Gã vẫn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm gì về phương diện này nên không biết rằng bộ dạng của gã làm Dương Linh thầm bị tổn thương.
Gặp người lớn trong nhà gã, Dương Linh không phản đối. Cô vốn đã bằng lòng đi theo Tô Triển Đào, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, bằng không cô đã không dẫn Tô Triển Đào về nhà mình.
Đối với cô mà nói, sớm một ngày hay muộn một ngày thì cũng có gì khác nhau. Nhưng Tô Triển Đào có vẻ không dám dẫn cô về ra mắt gia đình, điều này làm cô sao có thể vui vẻ được.
Tô Triển Đào không hề biết gì về những điều này. Gã chỉ nghĩ đến Trương Dương. Bây giờ có tâm sự hay khó khăn gì, điều đầu tiên gã nghĩ đến chính là hỏi Trương Dương.
Sau khi gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn liền chở Dương Linh đến đây.
-Trương Dương, ngày mai bác tôi bảo chúng tôi qua đó, cậu đi cùng chúng tôi nhé.
Sau khi uống một bát rượu trắng lớn, Tô Triển Đào mới nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu cứu bi thương. Dương Linh ở bên cạnh đang cúi đầu, mắt còn hoe đỏ.
-Tôi không thể đi!
Nhìn thấy mắt của Dương Linh như vậy, Trương Dương lập tức lắc lắc đầu nói. Thằng nhóc Tô Triển Đào này còn non hơn hắn nhiều. Hắn thầm bật cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn như không.
/1041
|