Chỉ có ba người nên bọn hắn cũng không đi đến nhà hàng mà đi thẳng đến quán cơm của chị Chu ở gần trường học.
Mễ Tuyết rất nhớ món chân gà ở đó. Nhà hàng có rất nhiều món ngon hơn món chân gà đó nhiều, nhưng Mễ Tuyết rất nhớ về quá khứ, hoài niệm những kí ức hồn nhiên của mình.
Muốn đến quán cơm của chị Chu cần đi xuyên qua trường học, thời gian vẫn còn sớm nên ba người thong thả đi bộ đến đó.
Sắp khai giảng, trong trường học ngày càng có nhiều người hơn. Rất nhiều sinh viên đã quay lại trường học sớm, tụ tập cùng với nhau, chơi cùng nhau mấy ngày nữa mới đến ngày tựu trường.
Trương Dương và Mễ Tuyết đang đi từ từ thì hắn đột nhiên nhìn lại đằng sau một cái, một bóng người lập tức vụt sang một bên.
Trong tích tắc, Trương Dương đã nhìn thấy rõ người này.
Long Phong cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Trương Dương.
Phía sau có người đi theo bọn hắn, điều này thì cả Trương Dương và Long Phong đều phát hiện ra. Kẻ đi theo chỉ là một người bình thường nên Long Phong cũng không nói cho Trương Dương. Nếu đi ra khỏi trường học mà tên này vẫn đi theo thì Long Phong sẽ nhắc với Trương Dương.
Một người không có nội công, căn bản không có khả năng theo dõi bọn họ mà không bị phát hiện.
- Trương Dương, anh làm sao vậy?
Thấy Trương Dương dừng lại, Mễ Tuyết tò mò hỏi. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Không sao, nhìn thấy người quen thôi. Chúng ta đi tiếp đi.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, kéo bàn tay nhỏ bé của Mễ Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Trường học có rất nhiều người biết Mễ Tuyết, có nhiều người nhìn thấy bọn hắn còn bàn tán to nhỏ. Tin Mễ Tuyết có người yêu đã lan truyền khắp trường, bây giờ những người này có thể hoàn toàn khẳng định rồi.
- Người quen à, ai thế?
Mễ Tuyết đi lên phía trước, nhưng quay đầu nhìn lại một cái mà vẫn không nhìn thấy ai.
- Chu Dật Trần
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói ra một cái tên, nhưng khi Mễ Tuyết nghe thấy cái tên này thì không vui vẻ gì mà còn nhíu mày lại.
Người mà Mễ Tuyết ghét nhất ở trong trường học chính là Chu Dật Trần. Đây chính là kẻ mà cô ghê tởm nhất và cũng không muốn nhìn thấy mặt nhất.
- Là hắn ta à, vậy chúng ta đi thôi.
Mễ Tuyết khoác tay Trương Dương kéo đi. Nếu là người quen khác thì bọn họ còn có thể ở lại tán gẫu vài câu, nhưng Chu Dật Trần thì khỏi. Đến nhìn cũng không muốn nhìn, cô không muốn gặp hắn.
Chuyện càng không muốn xảy ra thì lại càng hay xảy ra.
Chu Dật Trần vẫn âm thầm đi theo mà không biết bị uống nhầm phải thứ gì, bất ngờ chạy đến chỗ của bọn họ.
Gã chạy với tốc độ khá nhanh, chỉ một chốc đã đuổi kịp Trương Dương. Nhưng khi gã lại gần Trương Dương thì bị Long Phong ngăn lại ở đó.
Gã này vừa lén lút theo dõi, Long Phong tất nhiên không thể để cho gã lại gần, ai mà biết gã có mục đích gì.
- Trương, Trương Dương!
Bị Long Phong ngăn lại, Chu Dật Trần chỉ có thể gọi lên vài tiếng, còn nhìn xung quanh.
Ở đây là trường học, xung quanh có không ít người. Chu Dật Trần là cựu Chủ tịch Hội học sinh, không ít người đều nhận ra gã. Chỉ là gã bị mất chức một cách không đẹp đẽ gì nên bây giờ không muốn quá nhiều người chú ý đến mình.
Nếu không phải gã chú ý đến Trương Dương, tìm Trương Dương có việc thì gã cũng sẽ không chạy tới đây.
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng quay đầu lại. Mễ Tuyết còn chau mày lại thật chặt, ánh mắt thể hiện sự chán ghét rất rõ ràng.
- Chủ tịch Chu, sao anh lại ở đây?
Trương Dương khẽ cười nói.
Chu Dật Trần vội vàng xua tay, nói:
- Tôi, tôi đã không còn là Chủ tịch rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa, gọi tên của tôi, gọi tên của tôi là được rồi!
Trương Dương thản nhiên cười, nói:
- Vậy được, bạn Chu có việc gì thế?
Chu Dật Trần lại nhìn xung quanh một lần nữa và nói:
- Trương Dương, chúng ta có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?
- Không vấn đề gì, đi về phía trước nhé.
Trương Dương chỉ chỉ về phía trước nói. Bên kia có một vườn cây nhỏ, bình thường dùng làm góc Anh ngữ vì mọi người thích dùng tiếng Anh để giao lưu ở đây. Bây giờ chưa khai giảng nên người ở đó rất ít.
Đi đến đó, Chu Dật Trần mới cúi đầu trình bày với Trương Dương mục đích của gã.
Thằng nhãi này không ngờ lại đến tìm Trương Dương vay tiền cơ đấy. Gã bây giờ cũng bị bức ép đến mức không còn cách nào. Anh Long lần trước đã uy hiếp gã, bắt gã viết giấy ghi nợ năm trăm ngàn. Gã không trả nổi. Sau đó anh Long không ngờ còn chụo ảnh khoả thân của gã, hơn nữa còn chụp ảnh nhìn rất gai mắt nữa.
Tất cả những chuyện mà anh Long làm đều là buộc gã phải trả tiền.
Tất cả số tiền mà gã có trong tay, có thể vay mượn được đều giao hết cho anh Long cả rồi, nhưng vẫn còn thiếu hơn hai trăm ngàn nữa. Chú của gã- Chu Thiên Vạn vì chơi thuốc phiện nên đã bị bắt. Chứng cớ vô cùng xác thực, tiếp theo chắc là phải chịu xử phạt, rất nhiều tài sản của ông ta cũng đều bị niêm phong.
Cho dù không bị niêm phong thì cũng không có phần của gã, thím của gã đã mang tài sản có thể lấy được bỏ đi từ lâu rồi.
Không còn chú của gã nữa thì anh Long cũng không còn khách khí gì với gã nữa, gần như ngày nào cũng cử người đến đòi nợ. Cuối cùng anh Long cho gã một kì hạn là trong vòng mười ngày nhất định phải trả hết cả tiền nợ và tiền lãi.
Nếu không trả được thì sẽ cho người đập gãy cánh tay của gã và còn công khai rộng rãi ảnh nuy của gã.
Nếu những bức ảnh nuy này được công bố thì từ nay về sau gã cũng không thể đi học được, cánh tay không còn thì gã sẽ trở thành người tàn phế. Điều này làm cho gã vô cùng sợ hãi và cũng càng thêm lo lắng, chỉ có thể chạy vạy xung quanh để vay tiền.
Gã còn tìm đến những bạn bè làm ăn trước đây của chú gã.
Trước kia những người này đều đối xử với gã rất tốt, còn khen ngợi gã hết lời. Nhưng chú gã vừa xảy ra chuyện, tất cả những người này đều tránh mặt gã như tránh tà, cho dù có gặp cũng than vãn rằng mình không có tiền. Những kẻ này đều đi xe BMW hoặc Mercedes Benz mà còn than nghèo kể khổ. Chu Dật Trần nhìn thấy bọn họ như thế đều cảm thấy chán ghét vô cùng.
Ngoài những người này ra, gã còn tìm đến rất nhiều bạn học, ngay cả Phạm Tư Triết gã cũng tìm đến rồi.
Nhưng những người có thể cho gã vay tiền lại không nhiều. Gã tuyệt vọng lắm, thậm chí muốn tìm đường trốn chạy, tránh bọn anh Long trước.
Tiếc là hôm qua anh Long đột nhiên đến tìm gã và nói cho gã biết đừng hòng giở trò. Người của hắn ta luôn theo dõi gã, gã muốn chạy cũng không có nơi nào để chạy.
Bây giờ gã đã cùng đường. Hôm nay đang vay tiền ở trường thì đột nhiên gã nhìn thấy Mễ Tuyết và Trương Dương đi qua nên lập tức chạy đến.
Gã nhớ ra Trương Dương cũng là người có tiền, có thể lái chiếc Mercedes-Benz thì nhất định phải có không ít tiền rồi. Bây giờ gã cũng chỉ còn có thể còn nước còn tát, tìm Trương Dương đến cứu mạng.
- Anh không biết báo cảnh sát sao?
Chu Dật Trần vừa mới nói xong, Mễ Tuyết đột nhiên thốt lên một câu. Nói xong cô lập tức quay đi chỗ khác, không muốn nhìn gã.
Tên Chu Dật Trần này đểu giả thì khỏi nói, lại còn rất nhu nhược, bị người ta uy hiếp mà rắm cũng không dám thả lấy một quả. Trước kia còn cảm thấy gã là một nhân vật khá nổi bật, bây giờ đứng cùng chỗ với gã khiến người ta cảm thấy mất mặt quá.
- Tôi, tôi không dám báo. Bọn họ có những chứng cớ của tôi, nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ phải ngồi tù.
Chu Dật Trần lập tức cúi đầu đáp, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên.
Những chứng cớ này tất nhiên là chuyện gã bỏ tiền ra thuê bọn anh Long đối phó Trương Dương. Lúc đó anh Long đã dùng điện thoại ghi âm lại để sau này bắt gã phải nhận tội.
Nếu báo cảnh sát, chuyện này sẽ vỡ lở ra, Chu Dật Trần cũng sẽ phải ngồi tù theo.
Đối với một người như Chu Dật Trần mà phải ngồi tù thì thà giết gã đi còn hơn.
- Đồ mù luật pháp!
Trương Dương khẽ thở dài trong lòng, mắng. Gã Chu Dật Trần này quá nhát gan, quá lo lắng cho bản thân nên đã bị bọn anh Long hù doạ rồi.
Người như vậy lại bị anh Long nắm được thóp, không bắt chẹt gã thì bắt chẹt ai, cũng đáng đời cho gã. Nếu ngày trước không tìm người đối phó Trương Dương thì gã đâu có ngày hôm nay.
- Anh cần bao nhiêu?
Trương Dương nhẹ giọng hỏi một câu, Mễ Tuyết thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Dương nói như vậy, rõ ràng là định cho Chu Dật Trần mượn tiền rồi, bằng không Trương Dương tuyệt đối sẽ không nói chuyện với gã như vậy.
- Hai… hai trăm nghìn tệ là được.
Chu Dật Trần vội vàng ngẩng đầu lên, tràn đầy hy vọng nhìn Trương Dương nói. Trương Dương chính là hy vọng cuối cùng của gã. Nếu không phải thật sự không còn cách nào, gã cũng sẽ không tìm đến Trương Dương vay tiền.
Trương Dương không nói gì, trực tiếp xuất ra tờ chi phiếu, viết tấm chi phiếu hai trăm ngàn tiền mặt.
Chu Dật Trần nhận được chi phiếu, chú gã cũng có chi phiếu, nhưng bình thường đều xuất ra một cách cẩn thận bày đặt. Nhìn thấy Trương Dương rút chi phiếu ra và viết chi phiếu một cách vô tư như vậy, trong lòng của gã lại cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị.
Những điều này là gã nên có được mới đúng.
Nhưng gã căn bản chỉ dám nghĩ mà không dám nói gì. Gã còn phải nhờ Trương Dương cứu gã.
Đợi Trương Dương viết chi phiếu xong, Chu Dật Trần lập tức đưa tay ra, nhưng Trương Dương lúc này lại gạt tay lên, khẽ lắc lắc đầu nói.
- Đợi một chút!
Chu Dật Trần hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
- Tôi nghe nói học kì này, Chủ nhiệm Từ có thể sẽ dàng một xuất giữ sinh viên ưu tú ở lại trường, phải vậy không?
- Đúng, cậu tôi nói là có. Trương Dương, cậu muốn…?
Trái tim Chu Dật Trần nhảy dựng lên, Chủ nhiệm Từ là cậu của gã, là Chủ nhiệm khoa của trường học. Lần này để giữ cho gã một chân ở lại trường làm giáo viên. Gã không phải là sinh viên ngành y nên sau khi học xong năm thứ tư, tốt nghiệp xong là có thể ở lại trường giảng dạy.
Vì trong lí lịch của Chu Dật Trần đã có vết nhơ nên muốn phát triển trong thể chế nhà nước là không có khả năng, chi bằng ổn định nhàn nhã ở lại làm giáo viên, dù nói thế nào cũng có miếng ăn ổn định.
Nhất là sau khi chú của gã gặp chuyện không may, tất cả đều trở nên nhạt nhoà đối với gã. Gã chỉ muốn giữ lấy công việc này, yên ổn mà sống qua ngày. Bây giờ Trương Dương hỏi như vậy, gã cảm thấy có gì đó không ổn.
- Tiêu Bân từng nói với tôi là cậu ta muốn ở lại trường.
Trương Dương khẽ mỉm cười nói. Chu Dật Trần ngơ ngác nhìn Trương Dương, lát sau, trong mắt của gã liền có vẻ phẫn nộ.
Ở lại trường là con đường cuối cùng của gã. Ý của Trương Dương rõ ràng là cho vay tiền cũng được nhưng gã phải nhường con đường duy nhất còn lại này cho Chủ tịch Hội học sinh đương nhiệm - Tiêu Bân.
- Trương Dương, chỉ tiêu của cậu tôi, lời nói của tôi không có giá trị.
Chu Dật Trần trong lòng phẫn nộ, cũng không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nói lái đi một cách uyển chuyển. Bây giờ gã còn chờ mượn tiền của Trương Dương để cứu mạng đấy.
- Mễ Tuyết, chúng ta đi thôi.
Trương Dương đột nhiên giữ chặt tay của Mễ Tuyết, liền đi ra ngoài. Chu Dật Trần sửng sốt, đuổi theo rất nhanh, đáng tiếc là gã lại bị Long Phong ngăn cản lại.
- Trương Dương, Trương Dương tôi đồng ý với cậu, tôi sẽ nhượng cái chỉ tiêu kia của cậu tôi tặng cho Tiêu Bân.
Chu Dật Trần không biết làm sao, chỉ có thể kêu to lên ở đó. Gã không đồng ý với Trương Dương thì không qua được cửa ải này. Chưa nói đến những bức ảnh nuy, nếu gã bị chặt thành tàn phế thì đời này của gã coi như xong rồi.
Đám đàn em của anh Long đều rất dã man. Gã tin rằng bọn chúng có thể làm được những chuyện như vậy lắm.
Trương Dương lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn gã, hạ giọng nói:
- Nhớ kỹ lời anh nói đấy, nếu anh làm không được, hậu quả anh không gánh vác nổi đâu. Còn nữa, còn phải viết giấy nợ, sau một năm anh phải trả tôi cả vốn lẫn lời.
Chu Dật Trần kinh ngạc nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng mặc kệ gã, trực tiếp giấy và bút cho gã viết giấy ghi nợ.
Mễ Tuyết rất nhớ món chân gà ở đó. Nhà hàng có rất nhiều món ngon hơn món chân gà đó nhiều, nhưng Mễ Tuyết rất nhớ về quá khứ, hoài niệm những kí ức hồn nhiên của mình.
Muốn đến quán cơm của chị Chu cần đi xuyên qua trường học, thời gian vẫn còn sớm nên ba người thong thả đi bộ đến đó.
Sắp khai giảng, trong trường học ngày càng có nhiều người hơn. Rất nhiều sinh viên đã quay lại trường học sớm, tụ tập cùng với nhau, chơi cùng nhau mấy ngày nữa mới đến ngày tựu trường.
Trương Dương và Mễ Tuyết đang đi từ từ thì hắn đột nhiên nhìn lại đằng sau một cái, một bóng người lập tức vụt sang một bên.
Trong tích tắc, Trương Dương đã nhìn thấy rõ người này.
Long Phong cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Trương Dương.
Phía sau có người đi theo bọn hắn, điều này thì cả Trương Dương và Long Phong đều phát hiện ra. Kẻ đi theo chỉ là một người bình thường nên Long Phong cũng không nói cho Trương Dương. Nếu đi ra khỏi trường học mà tên này vẫn đi theo thì Long Phong sẽ nhắc với Trương Dương.
Một người không có nội công, căn bản không có khả năng theo dõi bọn họ mà không bị phát hiện.
- Trương Dương, anh làm sao vậy?
Thấy Trương Dương dừng lại, Mễ Tuyết tò mò hỏi. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Không sao, nhìn thấy người quen thôi. Chúng ta đi tiếp đi.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, kéo bàn tay nhỏ bé của Mễ Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Trường học có rất nhiều người biết Mễ Tuyết, có nhiều người nhìn thấy bọn hắn còn bàn tán to nhỏ. Tin Mễ Tuyết có người yêu đã lan truyền khắp trường, bây giờ những người này có thể hoàn toàn khẳng định rồi.
- Người quen à, ai thế?
Mễ Tuyết đi lên phía trước, nhưng quay đầu nhìn lại một cái mà vẫn không nhìn thấy ai.
- Chu Dật Trần
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói ra một cái tên, nhưng khi Mễ Tuyết nghe thấy cái tên này thì không vui vẻ gì mà còn nhíu mày lại.
Người mà Mễ Tuyết ghét nhất ở trong trường học chính là Chu Dật Trần. Đây chính là kẻ mà cô ghê tởm nhất và cũng không muốn nhìn thấy mặt nhất.
- Là hắn ta à, vậy chúng ta đi thôi.
Mễ Tuyết khoác tay Trương Dương kéo đi. Nếu là người quen khác thì bọn họ còn có thể ở lại tán gẫu vài câu, nhưng Chu Dật Trần thì khỏi. Đến nhìn cũng không muốn nhìn, cô không muốn gặp hắn.
Chuyện càng không muốn xảy ra thì lại càng hay xảy ra.
Chu Dật Trần vẫn âm thầm đi theo mà không biết bị uống nhầm phải thứ gì, bất ngờ chạy đến chỗ của bọn họ.
Gã chạy với tốc độ khá nhanh, chỉ một chốc đã đuổi kịp Trương Dương. Nhưng khi gã lại gần Trương Dương thì bị Long Phong ngăn lại ở đó.
Gã này vừa lén lút theo dõi, Long Phong tất nhiên không thể để cho gã lại gần, ai mà biết gã có mục đích gì.
- Trương, Trương Dương!
Bị Long Phong ngăn lại, Chu Dật Trần chỉ có thể gọi lên vài tiếng, còn nhìn xung quanh.
Ở đây là trường học, xung quanh có không ít người. Chu Dật Trần là cựu Chủ tịch Hội học sinh, không ít người đều nhận ra gã. Chỉ là gã bị mất chức một cách không đẹp đẽ gì nên bây giờ không muốn quá nhiều người chú ý đến mình.
Nếu không phải gã chú ý đến Trương Dương, tìm Trương Dương có việc thì gã cũng sẽ không chạy tới đây.
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng quay đầu lại. Mễ Tuyết còn chau mày lại thật chặt, ánh mắt thể hiện sự chán ghét rất rõ ràng.
- Chủ tịch Chu, sao anh lại ở đây?
Trương Dương khẽ cười nói.
Chu Dật Trần vội vàng xua tay, nói:
- Tôi, tôi đã không còn là Chủ tịch rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa, gọi tên của tôi, gọi tên của tôi là được rồi!
Trương Dương thản nhiên cười, nói:
- Vậy được, bạn Chu có việc gì thế?
Chu Dật Trần lại nhìn xung quanh một lần nữa và nói:
- Trương Dương, chúng ta có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?
- Không vấn đề gì, đi về phía trước nhé.
Trương Dương chỉ chỉ về phía trước nói. Bên kia có một vườn cây nhỏ, bình thường dùng làm góc Anh ngữ vì mọi người thích dùng tiếng Anh để giao lưu ở đây. Bây giờ chưa khai giảng nên người ở đó rất ít.
Đi đến đó, Chu Dật Trần mới cúi đầu trình bày với Trương Dương mục đích của gã.
Thằng nhãi này không ngờ lại đến tìm Trương Dương vay tiền cơ đấy. Gã bây giờ cũng bị bức ép đến mức không còn cách nào. Anh Long lần trước đã uy hiếp gã, bắt gã viết giấy ghi nợ năm trăm ngàn. Gã không trả nổi. Sau đó anh Long không ngờ còn chụo ảnh khoả thân của gã, hơn nữa còn chụp ảnh nhìn rất gai mắt nữa.
Tất cả những chuyện mà anh Long làm đều là buộc gã phải trả tiền.
Tất cả số tiền mà gã có trong tay, có thể vay mượn được đều giao hết cho anh Long cả rồi, nhưng vẫn còn thiếu hơn hai trăm ngàn nữa. Chú của gã- Chu Thiên Vạn vì chơi thuốc phiện nên đã bị bắt. Chứng cớ vô cùng xác thực, tiếp theo chắc là phải chịu xử phạt, rất nhiều tài sản của ông ta cũng đều bị niêm phong.
Cho dù không bị niêm phong thì cũng không có phần của gã, thím của gã đã mang tài sản có thể lấy được bỏ đi từ lâu rồi.
Không còn chú của gã nữa thì anh Long cũng không còn khách khí gì với gã nữa, gần như ngày nào cũng cử người đến đòi nợ. Cuối cùng anh Long cho gã một kì hạn là trong vòng mười ngày nhất định phải trả hết cả tiền nợ và tiền lãi.
Nếu không trả được thì sẽ cho người đập gãy cánh tay của gã và còn công khai rộng rãi ảnh nuy của gã.
Nếu những bức ảnh nuy này được công bố thì từ nay về sau gã cũng không thể đi học được, cánh tay không còn thì gã sẽ trở thành người tàn phế. Điều này làm cho gã vô cùng sợ hãi và cũng càng thêm lo lắng, chỉ có thể chạy vạy xung quanh để vay tiền.
Gã còn tìm đến những bạn bè làm ăn trước đây của chú gã.
Trước kia những người này đều đối xử với gã rất tốt, còn khen ngợi gã hết lời. Nhưng chú gã vừa xảy ra chuyện, tất cả những người này đều tránh mặt gã như tránh tà, cho dù có gặp cũng than vãn rằng mình không có tiền. Những kẻ này đều đi xe BMW hoặc Mercedes Benz mà còn than nghèo kể khổ. Chu Dật Trần nhìn thấy bọn họ như thế đều cảm thấy chán ghét vô cùng.
Ngoài những người này ra, gã còn tìm đến rất nhiều bạn học, ngay cả Phạm Tư Triết gã cũng tìm đến rồi.
Nhưng những người có thể cho gã vay tiền lại không nhiều. Gã tuyệt vọng lắm, thậm chí muốn tìm đường trốn chạy, tránh bọn anh Long trước.
Tiếc là hôm qua anh Long đột nhiên đến tìm gã và nói cho gã biết đừng hòng giở trò. Người của hắn ta luôn theo dõi gã, gã muốn chạy cũng không có nơi nào để chạy.
Bây giờ gã đã cùng đường. Hôm nay đang vay tiền ở trường thì đột nhiên gã nhìn thấy Mễ Tuyết và Trương Dương đi qua nên lập tức chạy đến.
Gã nhớ ra Trương Dương cũng là người có tiền, có thể lái chiếc Mercedes-Benz thì nhất định phải có không ít tiền rồi. Bây giờ gã cũng chỉ còn có thể còn nước còn tát, tìm Trương Dương đến cứu mạng.
- Anh không biết báo cảnh sát sao?
Chu Dật Trần vừa mới nói xong, Mễ Tuyết đột nhiên thốt lên một câu. Nói xong cô lập tức quay đi chỗ khác, không muốn nhìn gã.
Tên Chu Dật Trần này đểu giả thì khỏi nói, lại còn rất nhu nhược, bị người ta uy hiếp mà rắm cũng không dám thả lấy một quả. Trước kia còn cảm thấy gã là một nhân vật khá nổi bật, bây giờ đứng cùng chỗ với gã khiến người ta cảm thấy mất mặt quá.
- Tôi, tôi không dám báo. Bọn họ có những chứng cớ của tôi, nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ phải ngồi tù.
Chu Dật Trần lập tức cúi đầu đáp, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên.
Những chứng cớ này tất nhiên là chuyện gã bỏ tiền ra thuê bọn anh Long đối phó Trương Dương. Lúc đó anh Long đã dùng điện thoại ghi âm lại để sau này bắt gã phải nhận tội.
Nếu báo cảnh sát, chuyện này sẽ vỡ lở ra, Chu Dật Trần cũng sẽ phải ngồi tù theo.
Đối với một người như Chu Dật Trần mà phải ngồi tù thì thà giết gã đi còn hơn.
- Đồ mù luật pháp!
Trương Dương khẽ thở dài trong lòng, mắng. Gã Chu Dật Trần này quá nhát gan, quá lo lắng cho bản thân nên đã bị bọn anh Long hù doạ rồi.
Người như vậy lại bị anh Long nắm được thóp, không bắt chẹt gã thì bắt chẹt ai, cũng đáng đời cho gã. Nếu ngày trước không tìm người đối phó Trương Dương thì gã đâu có ngày hôm nay.
- Anh cần bao nhiêu?
Trương Dương nhẹ giọng hỏi một câu, Mễ Tuyết thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Dương nói như vậy, rõ ràng là định cho Chu Dật Trần mượn tiền rồi, bằng không Trương Dương tuyệt đối sẽ không nói chuyện với gã như vậy.
- Hai… hai trăm nghìn tệ là được.
Chu Dật Trần vội vàng ngẩng đầu lên, tràn đầy hy vọng nhìn Trương Dương nói. Trương Dương chính là hy vọng cuối cùng của gã. Nếu không phải thật sự không còn cách nào, gã cũng sẽ không tìm đến Trương Dương vay tiền.
Trương Dương không nói gì, trực tiếp xuất ra tờ chi phiếu, viết tấm chi phiếu hai trăm ngàn tiền mặt.
Chu Dật Trần nhận được chi phiếu, chú gã cũng có chi phiếu, nhưng bình thường đều xuất ra một cách cẩn thận bày đặt. Nhìn thấy Trương Dương rút chi phiếu ra và viết chi phiếu một cách vô tư như vậy, trong lòng của gã lại cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị.
Những điều này là gã nên có được mới đúng.
Nhưng gã căn bản chỉ dám nghĩ mà không dám nói gì. Gã còn phải nhờ Trương Dương cứu gã.
Đợi Trương Dương viết chi phiếu xong, Chu Dật Trần lập tức đưa tay ra, nhưng Trương Dương lúc này lại gạt tay lên, khẽ lắc lắc đầu nói.
- Đợi một chút!
Chu Dật Trần hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
- Tôi nghe nói học kì này, Chủ nhiệm Từ có thể sẽ dàng một xuất giữ sinh viên ưu tú ở lại trường, phải vậy không?
- Đúng, cậu tôi nói là có. Trương Dương, cậu muốn…?
Trái tim Chu Dật Trần nhảy dựng lên, Chủ nhiệm Từ là cậu của gã, là Chủ nhiệm khoa của trường học. Lần này để giữ cho gã một chân ở lại trường làm giáo viên. Gã không phải là sinh viên ngành y nên sau khi học xong năm thứ tư, tốt nghiệp xong là có thể ở lại trường giảng dạy.
Vì trong lí lịch của Chu Dật Trần đã có vết nhơ nên muốn phát triển trong thể chế nhà nước là không có khả năng, chi bằng ổn định nhàn nhã ở lại làm giáo viên, dù nói thế nào cũng có miếng ăn ổn định.
Nhất là sau khi chú của gã gặp chuyện không may, tất cả đều trở nên nhạt nhoà đối với gã. Gã chỉ muốn giữ lấy công việc này, yên ổn mà sống qua ngày. Bây giờ Trương Dương hỏi như vậy, gã cảm thấy có gì đó không ổn.
- Tiêu Bân từng nói với tôi là cậu ta muốn ở lại trường.
Trương Dương khẽ mỉm cười nói. Chu Dật Trần ngơ ngác nhìn Trương Dương, lát sau, trong mắt của gã liền có vẻ phẫn nộ.
Ở lại trường là con đường cuối cùng của gã. Ý của Trương Dương rõ ràng là cho vay tiền cũng được nhưng gã phải nhường con đường duy nhất còn lại này cho Chủ tịch Hội học sinh đương nhiệm - Tiêu Bân.
- Trương Dương, chỉ tiêu của cậu tôi, lời nói của tôi không có giá trị.
Chu Dật Trần trong lòng phẫn nộ, cũng không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nói lái đi một cách uyển chuyển. Bây giờ gã còn chờ mượn tiền của Trương Dương để cứu mạng đấy.
- Mễ Tuyết, chúng ta đi thôi.
Trương Dương đột nhiên giữ chặt tay của Mễ Tuyết, liền đi ra ngoài. Chu Dật Trần sửng sốt, đuổi theo rất nhanh, đáng tiếc là gã lại bị Long Phong ngăn cản lại.
- Trương Dương, Trương Dương tôi đồng ý với cậu, tôi sẽ nhượng cái chỉ tiêu kia của cậu tôi tặng cho Tiêu Bân.
Chu Dật Trần không biết làm sao, chỉ có thể kêu to lên ở đó. Gã không đồng ý với Trương Dương thì không qua được cửa ải này. Chưa nói đến những bức ảnh nuy, nếu gã bị chặt thành tàn phế thì đời này của gã coi như xong rồi.
Đám đàn em của anh Long đều rất dã man. Gã tin rằng bọn chúng có thể làm được những chuyện như vậy lắm.
Trương Dương lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn gã, hạ giọng nói:
- Nhớ kỹ lời anh nói đấy, nếu anh làm không được, hậu quả anh không gánh vác nổi đâu. Còn nữa, còn phải viết giấy nợ, sau một năm anh phải trả tôi cả vốn lẫn lời.
Chu Dật Trần kinh ngạc nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng mặc kệ gã, trực tiếp giấy và bút cho gã viết giấy ghi nợ.
/1041
|