Long Phong vội rút tuyết tiên ra, hợp lực khí, mười người như gã cũng không phải là đối thủ của linh vượn tay dài.
Sau khi thoát khỏi Long Phong, linh vượn tay dài càng trở nên khí thế hơn, phóng thẳng tắp về phía Trương Dương.
Tốc độ của nó không chậm, ít nhất là không chậm hơn tốc độ của quán quân chạy một trăm mét, nhưng so với tốc độ của Trương Dương và Long Phong thì nó vẫn còn hơi chậm.
Tốc độ của linh vượn tay dài chính là nhược điểm lớn nhất của nó, và đây cũng là ưu thế của Trương Dương.
Tuy nhiên chỉ mấy giây sau nó cũng đã phóng đến bên người Trương Dương, cánh tay như cột sắt của nó đập về phía Trương Dương.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Trương Dương đã kịp thời tránh được, chân của linh vượn gạt ra, dây mây lại nhằm vào Trương Dương mà tấn công.
Lại lăn người một vòng nữa, Trương Dương chật vật tránh đòn công kích này, sau đó ngồi xuống, thở phì phò.
Linh vượn nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của nó lộ rõ vẻ hưng phấn, bất chấp cả Tia Chớp, nó lại tiếp tục tấn công Trương Dương.
Lúc này, nó tĩn rằng Trương Dương đã bị thương nặng, đang giãy dụa những cái cuối cùng.
Linh vượn cho dù có trí tuệ cao tới đâu, nó cũng không thể nghĩ ra được việc thế gian này lại có sự tồn tại của Tầm bảo thử.
Chit chit…
Tia Chớp phun ra một luồng khói độc, sau đó lui ra một bên, đây chính là điều mà Trương Dương ‘dặn dò’ nó làm.
Nó không cần phải tấn công thật sự, chỉ cần quấy rày linh vượn dài tay, một bên Long Phong cũng như vậy, tất cả những điều đó đều là do Trương Dương lặng lẽ giao nhiệm vụ.
Làm như vậy cũng khiến linh vượn cảm giác được. Bọn họ đang vội vàng cứu Trương Dương, càng khiến nó tin rằng việc Trương Dương đã bị thương nặng.
Ngao ngao…
Linh vượn đột nhiên hét to vài tiếng, nó không thèm để ý đến Long Phong và Tia Chớp đang quấy rầy và tiếp tục phóng về phía Trương Dương.
Trí khôn của linh vượn tay dài vượt xa các loại linh thú khác, đương nhiên là nó có thể phân biệt được, trước mắt nó Trương Dương mới là đối thủ mạnh nhất, cũng là đối thủ có sức uy hiếp mạnh nhất đối với nó.
Giải quyết xong Trương Dương đồng nghĩa với việc giải quyết xong tất cả.
- Đến đi.
Trương Dương trong lòng căng thẳng, một tay cầm chặt răng nanh Kim quan mãng.
Hắn cố ý làm như vậy, chính là để giả bộ mình đã bị thương nặng.
Cho dù là con người, đối mặt với một kẻ địch đã bị thương nặng thì đều mất cảnh giác, chứ đừng nói đến linh thú.
Linh vượn tay dài có thông minh thì cũng không thể thông minh hơn được con người. Trương Dương tin rằng nó chắc chắn cũng sẽ mấy cảnh giác, nhất định sẽ coi thường mình.
Chỉ có như vậy nó mới phạm sai lầm, mình mới có cơ hội được.
Linh vượn tay dài tiếp tục vung tay một cái, Trương Dương lại chật vật né tránh, nó lại tiếp tục theo sát. Tuy nhiên lần này nó không dùng dây mây đen nữa mà nó chỉ dùng cánh tay mình đập qua.
Sự công kích của linh vượn càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trương Dương không ngừng phải né tránh, mỗi lần đều tỏ vẻ giãy dụa lần cuối.
Bộ dạng của hắn khiến cho linh vượn càng thêm hưng phấn, nó đã hoàn toàn bỏ dây mây màu đen, mà chỉ dùng tay không để truy kích Trương Dương.
Bất kể nói thế nào, nó cũng là linh thú, linh thú đều “phong thánh” cho sức mạnh của mình. Nó tin rằng chỉ cần cánh tay của mình là có thể giải quyết được đối thủ trước mặt.
Trốn tới trốn lui vài lần, khi linh vượn giơ cao, ánh mắt của Trương Dương đột nhiên hiện lên tia hàn quang.
“Cơ hội”.
Trong đầu Trương Dương bỗng kêu thầm một tiếng, linh vượn đã vài lần có động tác đó, tuy nhiên lúc đó hắn không ở vị trí tốt nhất.
Còn lần này, hắn đúng ở dưới thân linh vượn, đây là thế rất thích hợp để tấn công.
Thời điểm cánh tay linh vượn giơ lên vị trí cao nhất, thân mình cũng không quá linh hoạt, Trương Dương đột nhiên nhảy lên với tốc độ nhanh nhất, giống như một tia chớp thoáng qua dưới thân của linh vượn.
Tay trái Trương Dương nắm chặt răng nanh, nội kình toàn thân đều dồn xuống cánh tay trái và răng nanh, đâm thật mạnh vào dưới nách của linh vượn.
Lần này, Trương Dương đã dùng hết tất cả sức lực của mình.
Sau khi đâm xuống, Trương Dương nhanh chóng lui về phía sau, thân mình càng trở nên linh hoạt hơn, cánh tay của linh vượn có thể nện xuống bất cứ lúc nào, hắn đâu thể chống đỡ được sự tấn công của cánh tay như cây gậy sắt như vậy.
Vừa rồi mới bị dây mây đánh trúng một chút đã bị thương như vậy rồi, đừng nói đến việc bị linh vượn trực tiếp đánh trúng.
Vừa rồi tốc độ của Trương Dương thay đổi đột ngột như vậy, linh vượn cũng đã cảm nhận được có vấn đề.
Trương Dương đoán không sai, linh vượn ăn cỏ Hoàn hồn trong một thời gian dài, trí tuệ đã đạt tới trình độ rất cao, không kém một người trưởng thành chút nào.
Cho dù nó có trí tuệ giống như của một người trưởng thành, nhưng do sống cô độc hàng trăm năm, nhất định lối suy nghĩ của nó sẽ theo kiểu tự hỏi, không có sự quỷ quyệt giống như một người trưởng thành.
Lúc này đây, Trương Dương đang sử dụng một mưu kế.
Đợi nó biết được Trương Dương không yếu và cũng không bị trọng thương như nó nghĩ thì cũng đã muộn rồi.
Cánh tay của nó đột nhiên có cảm giác đau đớn dữ dội, khi nện xuống dưới thì Trương Dương cũng đã tránh ra xa rồi.
NGAO!~
Linh vượn gào thét, nhưng lần này là vì đau đớn mà tru lên.
Trương Dương lần này tìm đúng chỗ, dưới cánh tay của linh vượn là chỗ có khả năng chống cự yếu nhất, Trương Dương đâm răng nanh vào sâu trong người nó.
Lúc Trương Dương lui qua thì vẫn chưa rút răng nanh ra.
- Long Phong, Tia Chớp!
Lúc linh vượn tru lên, Trương Dương cũng hét to một tiếng, đây chính là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
Hắn đã đả thương linh vượn, nhưng cũng không có nghĩa là đã đánh bại được linh vượn. Bọn họ phải nhân cơ hội này để đánh bại hoàn toàn linh vượn, nếu không thì họ vẫn là người chịu xui xẻo mà thôi.
Từ chiếc túi vải, Trương Dương lấy ra một chiếc răng nanh khác.
Kim quan mãng có hai chiếc răng nanh đều đã được Trương Dương lấy ra dùng.
Tia Chớp với tốc độ nhanh nhất đã chạy tới gần cánh tay của linh vượn, không ngừng phun khói độc.
Tuyết tiên của Long Phong cũng quăng ra. Tuy nhiên lần này không phải tấn công linh vượn, mà là đánh vào chiếc răng nanh đã cắm chặt vào người linh vượn kia.
Răng nanh cắm sâu vào cơ thể linh vượn, lại bị tuyết tiên đập trúng nữa thì càng trở nên đau đớn tột độ.
“Nhân lúc mày trọng thương, đoạt tính mạng của mày”.
Long Phong nghĩ trong đầu những điều này. Linh vượn bị tuyết tiên đánh trúng, liền quýnh lên mà vội vàng kẹp lấy nách, nhưng nó lại phải chịu thêm một lần đau đớn nữa. Bởi vì nó đã không thể tránh kịp khói độc của Tia Chớp.
Toàn thân nó đã bị khói độc xâm nhập.
Trương Dương lại vọt tới, hẳn chỉ có một tay có thể động, tuy nhiên linh vượn còn thảm hơn hắn, cho dù chỉ có một tay nhưng Trương Dương tin rằng cũng có thể tiếp tục đả thương linh vượn.
Còn về khói độc của Tia Chớp, hắn căn bản không để ý.
Sau khi bị Vô Ảnh cắn, khói độc của Kim quan mãng cũng trở nên vô hại với hắn, càng không cần phải nói đến khí độc của loài tiến hóa từ Kim quan mãng như Tia Chớp.
Da của linh vượn rất dày, rất cứng, lần này Trương Dương lựa chọn chỗ yếu nhất đó chính là khớp chân của nó.
Lần này, Trương Dương lại đâm răng nanh vào rất sâu, sau đó lại nhanh chóng lui lại phía sau.
Bên ngoài chiếc răng nanh dính đầy máu tươi, linh vượn vẫn đứng thẳng thân mình. Nhờ chiếc răng nanh này mà Trương Dương đã khiến cho linh vượn bị thương nặng.
NGAO!~
Linh vượn lại kêu lên, thân thể của nó cố đứng thẳng, cánh tay cũng giơ lên, còn tay kia thì luồn xuống dưới nách rút chiếc răng nanh ra.
Răng nanh kẹp vô cùng sâu, sau khi bị rút ra, nách của linh vượn vẫn không ngừng phun máu tươi.
Rút răng nanh ra khiến nó vô cùng đau đớn, vì thế nó lại rống lên.
Tuyết tiên của Long Phong cuốn qua, lần này là nhằm vào vết thương của linh vượn.
Tuyết tiên của gã đánh vào những vị trí khác trên người linh vượn đều không có tác dụng, mà chỉ ở chỗ nó bị thương mới có tác dụng.
Bị tuyết tiên đánh trúng, linh vượn lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Cánh tay dài của nó chống xuống mặt đất mới giúp nó không ngã xuống, tuy nhiên việc liên tục trúng thương khiến thân thể của nó càng trở nên mất linh hoạt hơn.
Vì vậy hiện tại nó đã không còn khả năng để gây nguy hại gì cho Trương Dương nữa rồi.
Đương nhiên, với điều kiện là đám Trương Dương ở cách xa linh vượn, bởi vì một cái tát của nó vẫn có thể giải quyết được bọn họ như thường.
Lúc linh vượn lảo đảo, Tia Chớp lại vọt tới.
Lần này mục tiêu vẫn là chỗ mà linh vượn bị thương, hàm răng của nó không thể cắn được da của linh vượn, nhưng với chỗ bị thương thì khác, tuyệt đối không ngăn nổi răng độc của nó.
Trương Dương cũng liền xông ra, tiếp tục đâm vào khớp chân của linh vượn.
Tia Chớp cắn trúng linh vượn, và Trương Dương đâm trúng người nó gần như là cùng một thời điểm, sau đó Trương Dương và Tia Chớp nhanh chóng lui về phía sau, tuyết tiên của Long Phong đang bảo vệ bọn họ.
Sau khi trúng đòn mạnh này, linh vượn cuối cùng cũng đã không thể kìm nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất.
Lúc này, Trương Dương và Tia Chớp đều nhanh chóng lui về, thở dốc một hơi.
Liên tục tấn công, cuối cùng linh vượn cũng bị thương nặng, lúc này nó lại bị trúng độc nữa, sự uy hiếp của nó đối với Trương Dương không còn nữa.
Long Phong, Trương Dương đứng chung một chỗ, Tia Chớp đứng trên vai Trương Dương cùng nhìn linh vượn lúc này đang quỳ rạp xuống đất.
Linh vượn ngẩng đầu, nhìn bọn họ một cái, cánh tay dài của nó lại khởi động lên, linh vượn không cho phép mình ngã xuống.
Giờ khắc này, linh vượn run rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ vô cùng bi tráng.
Sau khi thoát khỏi Long Phong, linh vượn tay dài càng trở nên khí thế hơn, phóng thẳng tắp về phía Trương Dương.
Tốc độ của nó không chậm, ít nhất là không chậm hơn tốc độ của quán quân chạy một trăm mét, nhưng so với tốc độ của Trương Dương và Long Phong thì nó vẫn còn hơi chậm.
Tốc độ của linh vượn tay dài chính là nhược điểm lớn nhất của nó, và đây cũng là ưu thế của Trương Dương.
Tuy nhiên chỉ mấy giây sau nó cũng đã phóng đến bên người Trương Dương, cánh tay như cột sắt của nó đập về phía Trương Dương.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Trương Dương đã kịp thời tránh được, chân của linh vượn gạt ra, dây mây lại nhằm vào Trương Dương mà tấn công.
Lại lăn người một vòng nữa, Trương Dương chật vật tránh đòn công kích này, sau đó ngồi xuống, thở phì phò.
Linh vượn nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của nó lộ rõ vẻ hưng phấn, bất chấp cả Tia Chớp, nó lại tiếp tục tấn công Trương Dương.
Lúc này, nó tĩn rằng Trương Dương đã bị thương nặng, đang giãy dụa những cái cuối cùng.
Linh vượn cho dù có trí tuệ cao tới đâu, nó cũng không thể nghĩ ra được việc thế gian này lại có sự tồn tại của Tầm bảo thử.
Chit chit…
Tia Chớp phun ra một luồng khói độc, sau đó lui ra một bên, đây chính là điều mà Trương Dương ‘dặn dò’ nó làm.
Nó không cần phải tấn công thật sự, chỉ cần quấy rày linh vượn dài tay, một bên Long Phong cũng như vậy, tất cả những điều đó đều là do Trương Dương lặng lẽ giao nhiệm vụ.
Làm như vậy cũng khiến linh vượn cảm giác được. Bọn họ đang vội vàng cứu Trương Dương, càng khiến nó tin rằng việc Trương Dương đã bị thương nặng.
Ngao ngao…
Linh vượn đột nhiên hét to vài tiếng, nó không thèm để ý đến Long Phong và Tia Chớp đang quấy rầy và tiếp tục phóng về phía Trương Dương.
Trí khôn của linh vượn tay dài vượt xa các loại linh thú khác, đương nhiên là nó có thể phân biệt được, trước mắt nó Trương Dương mới là đối thủ mạnh nhất, cũng là đối thủ có sức uy hiếp mạnh nhất đối với nó.
Giải quyết xong Trương Dương đồng nghĩa với việc giải quyết xong tất cả.
- Đến đi.
Trương Dương trong lòng căng thẳng, một tay cầm chặt răng nanh Kim quan mãng.
Hắn cố ý làm như vậy, chính là để giả bộ mình đã bị thương nặng.
Cho dù là con người, đối mặt với một kẻ địch đã bị thương nặng thì đều mất cảnh giác, chứ đừng nói đến linh thú.
Linh vượn tay dài có thông minh thì cũng không thể thông minh hơn được con người. Trương Dương tin rằng nó chắc chắn cũng sẽ mấy cảnh giác, nhất định sẽ coi thường mình.
Chỉ có như vậy nó mới phạm sai lầm, mình mới có cơ hội được.
Linh vượn tay dài tiếp tục vung tay một cái, Trương Dương lại chật vật né tránh, nó lại tiếp tục theo sát. Tuy nhiên lần này nó không dùng dây mây đen nữa mà nó chỉ dùng cánh tay mình đập qua.
Sự công kích của linh vượn càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trương Dương không ngừng phải né tránh, mỗi lần đều tỏ vẻ giãy dụa lần cuối.
Bộ dạng của hắn khiến cho linh vượn càng thêm hưng phấn, nó đã hoàn toàn bỏ dây mây màu đen, mà chỉ dùng tay không để truy kích Trương Dương.
Bất kể nói thế nào, nó cũng là linh thú, linh thú đều “phong thánh” cho sức mạnh của mình. Nó tin rằng chỉ cần cánh tay của mình là có thể giải quyết được đối thủ trước mặt.
Trốn tới trốn lui vài lần, khi linh vượn giơ cao, ánh mắt của Trương Dương đột nhiên hiện lên tia hàn quang.
“Cơ hội”.
Trong đầu Trương Dương bỗng kêu thầm một tiếng, linh vượn đã vài lần có động tác đó, tuy nhiên lúc đó hắn không ở vị trí tốt nhất.
Còn lần này, hắn đúng ở dưới thân linh vượn, đây là thế rất thích hợp để tấn công.
Thời điểm cánh tay linh vượn giơ lên vị trí cao nhất, thân mình cũng không quá linh hoạt, Trương Dương đột nhiên nhảy lên với tốc độ nhanh nhất, giống như một tia chớp thoáng qua dưới thân của linh vượn.
Tay trái Trương Dương nắm chặt răng nanh, nội kình toàn thân đều dồn xuống cánh tay trái và răng nanh, đâm thật mạnh vào dưới nách của linh vượn.
Lần này, Trương Dương đã dùng hết tất cả sức lực của mình.
Sau khi đâm xuống, Trương Dương nhanh chóng lui về phía sau, thân mình càng trở nên linh hoạt hơn, cánh tay của linh vượn có thể nện xuống bất cứ lúc nào, hắn đâu thể chống đỡ được sự tấn công của cánh tay như cây gậy sắt như vậy.
Vừa rồi mới bị dây mây đánh trúng một chút đã bị thương như vậy rồi, đừng nói đến việc bị linh vượn trực tiếp đánh trúng.
Vừa rồi tốc độ của Trương Dương thay đổi đột ngột như vậy, linh vượn cũng đã cảm nhận được có vấn đề.
Trương Dương đoán không sai, linh vượn ăn cỏ Hoàn hồn trong một thời gian dài, trí tuệ đã đạt tới trình độ rất cao, không kém một người trưởng thành chút nào.
Cho dù nó có trí tuệ giống như của một người trưởng thành, nhưng do sống cô độc hàng trăm năm, nhất định lối suy nghĩ của nó sẽ theo kiểu tự hỏi, không có sự quỷ quyệt giống như một người trưởng thành.
Lúc này đây, Trương Dương đang sử dụng một mưu kế.
Đợi nó biết được Trương Dương không yếu và cũng không bị trọng thương như nó nghĩ thì cũng đã muộn rồi.
Cánh tay của nó đột nhiên có cảm giác đau đớn dữ dội, khi nện xuống dưới thì Trương Dương cũng đã tránh ra xa rồi.
NGAO!~
Linh vượn gào thét, nhưng lần này là vì đau đớn mà tru lên.
Trương Dương lần này tìm đúng chỗ, dưới cánh tay của linh vượn là chỗ có khả năng chống cự yếu nhất, Trương Dương đâm răng nanh vào sâu trong người nó.
Lúc Trương Dương lui qua thì vẫn chưa rút răng nanh ra.
- Long Phong, Tia Chớp!
Lúc linh vượn tru lên, Trương Dương cũng hét to một tiếng, đây chính là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
Hắn đã đả thương linh vượn, nhưng cũng không có nghĩa là đã đánh bại được linh vượn. Bọn họ phải nhân cơ hội này để đánh bại hoàn toàn linh vượn, nếu không thì họ vẫn là người chịu xui xẻo mà thôi.
Từ chiếc túi vải, Trương Dương lấy ra một chiếc răng nanh khác.
Kim quan mãng có hai chiếc răng nanh đều đã được Trương Dương lấy ra dùng.
Tia Chớp với tốc độ nhanh nhất đã chạy tới gần cánh tay của linh vượn, không ngừng phun khói độc.
Tuyết tiên của Long Phong cũng quăng ra. Tuy nhiên lần này không phải tấn công linh vượn, mà là đánh vào chiếc răng nanh đã cắm chặt vào người linh vượn kia.
Răng nanh cắm sâu vào cơ thể linh vượn, lại bị tuyết tiên đập trúng nữa thì càng trở nên đau đớn tột độ.
“Nhân lúc mày trọng thương, đoạt tính mạng của mày”.
Long Phong nghĩ trong đầu những điều này. Linh vượn bị tuyết tiên đánh trúng, liền quýnh lên mà vội vàng kẹp lấy nách, nhưng nó lại phải chịu thêm một lần đau đớn nữa. Bởi vì nó đã không thể tránh kịp khói độc của Tia Chớp.
Toàn thân nó đã bị khói độc xâm nhập.
Trương Dương lại vọt tới, hẳn chỉ có một tay có thể động, tuy nhiên linh vượn còn thảm hơn hắn, cho dù chỉ có một tay nhưng Trương Dương tin rằng cũng có thể tiếp tục đả thương linh vượn.
Còn về khói độc của Tia Chớp, hắn căn bản không để ý.
Sau khi bị Vô Ảnh cắn, khói độc của Kim quan mãng cũng trở nên vô hại với hắn, càng không cần phải nói đến khí độc của loài tiến hóa từ Kim quan mãng như Tia Chớp.
Da của linh vượn rất dày, rất cứng, lần này Trương Dương lựa chọn chỗ yếu nhất đó chính là khớp chân của nó.
Lần này, Trương Dương lại đâm răng nanh vào rất sâu, sau đó lại nhanh chóng lui lại phía sau.
Bên ngoài chiếc răng nanh dính đầy máu tươi, linh vượn vẫn đứng thẳng thân mình. Nhờ chiếc răng nanh này mà Trương Dương đã khiến cho linh vượn bị thương nặng.
NGAO!~
Linh vượn lại kêu lên, thân thể của nó cố đứng thẳng, cánh tay cũng giơ lên, còn tay kia thì luồn xuống dưới nách rút chiếc răng nanh ra.
Răng nanh kẹp vô cùng sâu, sau khi bị rút ra, nách của linh vượn vẫn không ngừng phun máu tươi.
Rút răng nanh ra khiến nó vô cùng đau đớn, vì thế nó lại rống lên.
Tuyết tiên của Long Phong cuốn qua, lần này là nhằm vào vết thương của linh vượn.
Tuyết tiên của gã đánh vào những vị trí khác trên người linh vượn đều không có tác dụng, mà chỉ ở chỗ nó bị thương mới có tác dụng.
Bị tuyết tiên đánh trúng, linh vượn lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Cánh tay dài của nó chống xuống mặt đất mới giúp nó không ngã xuống, tuy nhiên việc liên tục trúng thương khiến thân thể của nó càng trở nên mất linh hoạt hơn.
Vì vậy hiện tại nó đã không còn khả năng để gây nguy hại gì cho Trương Dương nữa rồi.
Đương nhiên, với điều kiện là đám Trương Dương ở cách xa linh vượn, bởi vì một cái tát của nó vẫn có thể giải quyết được bọn họ như thường.
Lúc linh vượn lảo đảo, Tia Chớp lại vọt tới.
Lần này mục tiêu vẫn là chỗ mà linh vượn bị thương, hàm răng của nó không thể cắn được da của linh vượn, nhưng với chỗ bị thương thì khác, tuyệt đối không ngăn nổi răng độc của nó.
Trương Dương cũng liền xông ra, tiếp tục đâm vào khớp chân của linh vượn.
Tia Chớp cắn trúng linh vượn, và Trương Dương đâm trúng người nó gần như là cùng một thời điểm, sau đó Trương Dương và Tia Chớp nhanh chóng lui về phía sau, tuyết tiên của Long Phong đang bảo vệ bọn họ.
Sau khi trúng đòn mạnh này, linh vượn cuối cùng cũng đã không thể kìm nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất.
Lúc này, Trương Dương và Tia Chớp đều nhanh chóng lui về, thở dốc một hơi.
Liên tục tấn công, cuối cùng linh vượn cũng bị thương nặng, lúc này nó lại bị trúng độc nữa, sự uy hiếp của nó đối với Trương Dương không còn nữa.
Long Phong, Trương Dương đứng chung một chỗ, Tia Chớp đứng trên vai Trương Dương cùng nhìn linh vượn lúc này đang quỳ rạp xuống đất.
Linh vượn ngẩng đầu, nhìn bọn họ một cái, cánh tay dài của nó lại khởi động lên, linh vượn không cho phép mình ngã xuống.
Giờ khắc này, linh vượn run rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ vô cùng bi tráng.
/1041
|